Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Màn đêm lạnh lẽo, Vân Lam sơn cũng lạnh, nhất là lúc chạng vạng tối, luồng khí lạnh từ đâu bất ngờ ập đến khiến Dương Nhạc Nhạc không tự giác kéo quần áo quấn chặt người. Kỳ thật hắn không cảm thấy lạnh, bất quá đó chỉ là thói quen.
Thói quen có gió thì quấn chặt áo, cũng như có mưa thì lập tức bung dù.
Tiếng bước chân “loẹt xoẹt” vang lên trên tiểu đạo, Dương Nhạc Nhạc vừa đi vừa thúc giục Tần Mịch:
- Tần Mịch sư đệ, nhanh lên chút, tất cả mọi người đều chờ ngươi đấy.
- Dương sư huynh, chúng ta là Luyện thể cảnh, mấy ngày không ăn đều không có việc gì, một bữa cơm thôi, không cần phải vội như vậy!
- Ngươi không gấp nhưng ta gấp.
Nói xong, bước chân Dương Nhạc Nhạc nhanh hơn. Hiện tại, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một thứ: Nguyệt Quang sủi cảo.
Lúc chiều, hắn đi ngang qua phòng bếp, may mắn thấy được Vân Liêu trưởng lão mang theo nguyên liệu phối chế Nguyệt Quang sủi cảo về, cũng nghe được trưởng lão cầu tông chủ nấu một bữa. Tông chủ đã đáp ứng.
Hiện tại đám người kia đều như sói đói vây quanh bàn ăn.
Chỉ có hắn thế đơn lực bạc, trước bị Triệu Tinh khi dễ, sau lại bị Hoài Diệp bỏ đá xuống giếng, nên mới phải tâm không cam tình không nguyện đi tìm Tần Mịch.
Hắn từng có suy nghĩ đẩy Triệu Dịch ra, thế nhưng tên kia lại lấy Triệu Tinh làm chỗ dựa, ngay cả cơ hội mở miệng hắn cũng không có, cứ thế bị đá đi.
Hắn đoán, lúc này, đám Triệu Tinh đang ngồi mút đũa chờ tông chủ bưng sủi cảo lên đấy!
Nghĩ đến đây, cả người hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không tự giác tăng nhanh bước chân.
Lúc đến phòng bếp, nhìn thấy Ôn Bình vẫn còn đang bận bịu dưới lầu, Dương Nhạc Nhạc mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng đi lên lầu hai.
Hai người vừa lên, Hoài Diệp lập tức hào hứng hướng về phía Tần Mịch hô:
- Tần Mịch sư đệ, qua đây ngồi nhanh.
Nói xong, nàng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình.
Tần Mịch cười gật đầu, sau đó bước đến vị trí cạnh cửa sổ, đối diện với Vân Liêu, hơi khom người, nói:
- Vân trưởng lão.
- Ngồi đi.
- Cái này...
Tần Mịch nhìn một bàn đầy người, trong lòng có hơi kinh ngạc. Hắn rất ngạc nhiên, chẳng lẽ cái tông môn này không có phân tôn ti trật tự sao?
Trên thế giới này, hễ là có thân phận thì sẽ có quy tắc dùng cơm. Người có bối phận khác nhau không thể ngồi ăn cùng một chỗ, ngay cả phòng ngủ cũng không được đến gần. Tại Phi Ngư Đảo, đám Đại yêu kia nếu không được phụ thân mời, thì bọn họ cũng không có tư cách ngồi dùng cơm cùng phụ thân hắn. Đồng dạng, dù Đại yêu có thực lực cường hãn cỡ nào thì vẫn phải gọi hắn một tiếng Thiếu chủ, sau đó khom người hành lễ.
Nhưng nơi này, các đệ tử tụ chung một chỗ, trưởng lão ngồi bên cạnh, giống như… Giống như tiệc của nhà nông vậy đó.
Hắn cảm thấy có hơi khó hiểu, cũng có hơi kinh ngạc.
Thấy thế, Vân Liêu liếc mắt nhìn Tần Mịch, nhìn một hồi, đại khái là đoán được suy nghĩ trong lòng hắn ta, hắn liền cười nói:
- Không cần kinh ngạc, đây là quy định của tông chủ, lúc ăn cơm không phân bối phận.
- Đã hiểu.
Tần Mịch thất kinh, đối với tông chủ Bất Hủ Tông, hắn đại khái đã hiểu rõ vài phần.
Rõ ràng là chỉ cần xuất ra tu luyện tràng cũng đủ để nhấc lên con sóng to ở Đông Hồ, nhưng Ôn Bình lại chỉ thu của đệ tự một ít tiền, chẳng khác nào tặng không?
Hai chữ: Vô tư (1)!
(1) Chỗ này là nghĩa là không vụ lợi nhé các đạo hữu.
Hắn còn rất trẻ nhưng lại dám phá bỏ những lề thói cũ kỹ.
Hai chữ: Đặc biệt!
Những tông chủ tông môn khác hận không thể bắt đệ tử ba quỳ chín lạy, thế nhưng Ôn Bình lại có thể ngồi chung mâm với chúng đệ tử như bằng hữu.
Lại thêm bốn chữ: Bình dị gần gũi!
Thầm miêu tả đại khái về Ôn Bình, Tần Mịch nhịn không được cảm thán một tiếng. Chỉ sợ đi khắp Thiên Địa hồ cũng khó mà tìm được một tông chủ có đức hạnh tốt như Ôn Bình nha!
Kế đó, Tần Mịch dưới sự thúc giục của Hồ Điệp kéo ghế ra, ngồi xuống, câu nệ mà không dám động đậy, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng dậy làm một bài tự giới thiệu:
- Chào mọi người, ta là Tần Mịch, về sau thỉnh chiếu cố nhiều hơn.
- Đây là sư tỷ của ngươi, Triệu Tinh, sư huynh Dương Nhạc Nhạc, sư huynh Triệu Dịch… - Vân Liêu lần lượt giới thiệu từng người.
Giới thiệu xong lại hàn huyên một hồi, lúc này, Ôn Bình bưng Nguyệt Quang sủi cảo lên. Bởi vì trời còn chưa thật sự tối, cho nên không nhìn thấy sự hoa lệ của Nguyệt Quang sủi cảo ngày đó, nhìn có hơi trắng, nhưng lại không sáng lóng lánh.
Vừa nhìn thấy Nguyệt Quang sủi cảm, trong mắt đám người lóe lên hào quang, làm cho Nguyệt Quang sủi cảo cũng “sáng” bừng lên.
- Tông chủ, để cho ta. - Tần Mịch lập tức đứng dậy, chạy lên trước. Sau khi nhìn thấy sủi cảo, hắn không cảm thấy hưng phấn, cũng chẳng thấy có gì thất vọng.
Mang đến trước mặt mọi người, bắt đầu chia ra chén cho từng người.
- Sư đệ, cho thêm hai cái. - Dương Nhạc Nhạc thấy sủi cảo trong tô không nhiều lắm, vội vàng hô lên.
Bất quá, ngay lập tức hắn nhận được cái trừng mắt của Triệu Tinh:
- Một mình ngươi ăn nhiều như vậy thì Tần Mịch sư đệ ăn gì?
Dương Nhạc Nhạc vừa định mở miệng, Tần Mịch đã vội lên tiếng:
- Không sao đâu, Dương sư huynh thích ăn sủi cảo, ta ăn ít lại một chút cũng không việc gì.
- Xem, là Tần Mịch sư đệ tặng cho ta đấy.
Dương Nhạc Nhạc cười hì hì, sau đó nhận lấy chén sứ từ tay Tần Mịch, cầm đũa lên, há mồm nuốt trọn một viên sủi cảo.
Vừa ăn vừa mỉm cười hạnh phúc.
Thấy một màn như vậy, nội tâm Tần Mịch không khỏi có hơi kinh ngạc. Thầm nghĩ trong lòng: Không phải chỉ là sủi cảo thôi ư, làm gì phải thế?
Nhưng sao hắn cứ thấy có gì đó sai sai vậy nhỉ? Tất cả tràng tu luyện ở đây đều phải trả phí, một canh giờ 10 kim tệ cũng không tính là nhiều, nhưng 10 kim tệ đủ mua cả ngàn cái sủi cảo à nha. Không thiếu tiền thì tại sao khi ăn sủi cảo lại hạnh phúc như vậy?
Lúc Tần Mịch múc sủi cảo cho Hoài Diệp, vô thức hỏi một câu:
- Sư tỷ, ngươi có muốn thêm hai cái không?
- Muốn muốn!
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Hoài Diệp, hắn có hơi thất thần.
Thương Ngô Thành mất mùa à?
Ăn bữa sủi cảo mà cũng cao hứng như vậy?
Vừa nghĩ, Tần Mịch vừa tính toán, quyết định đem phần của mình múc cho Hoài Diệp.
Hắn vừa chia hết cho mọi người, thì Ôn Bình từ dưới lầu bưng một cái chén đi lên, nhìn thấy thố sủi cảo rỗng tuếch, lại nhìn cái chén trống không trước mặt Tần Mịch, hắn hiếu kỳ hỏi:
- Không thích ăn?
- Cho sư tỷ hết rồi.
Tần Mịch đáp, tỏ vẻ không sao cả, dù sao hắn cũng không đói bụng.
Đúng lúc này, Dương Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh rốt cuộc nhịn không được vỗ đùi cái “đét”, nghẹn cười chỉ Tần Mịch nói:
- Sư đệ của ta ơi, sao ngươi lại ngốc như vậy, đây chính là linh thiện Nguyệt Quang sủi cảo, một chén có thể giúp người bất nhập Thông Huyền có được Vô cấu chi thể, vậy mà ngươi lại tặng hết cho bọn Hoài Diệp, Triệu Tinh?
- A! - Tần Mịch ngây ra một lúc.
Hai chữ linh thiện xoay tròn trong đầu.
Quay đầu nhìn đám người đang xì xụp húp Nguyệt Quang sủi cảo, đặc biệt là nhìn thấy nhân bánh, cảm giác này… Hình như chỉ có linh thiện mới có. Tần Mịch thoáng cái đờ ra. Đúng là khí tức của linh thiện mà lúc trước phụ thân từng mang hắn đi xem.
Đáng tiếc là khi đó không được ăn. Hắn thân là thiếu chủ Phi Ngư Đảo còn cũng chưa lần nào được ăn linh thiện, khó trách… Sư huynh, sư tỷ chiếm được phần của hắn lại vui vẻ như vậy.
Thấy Vân Liêu đã ăn xong, rời khỏi lầu hai, Tần Mịch lập tức cười hì hì nói với Dương Nhạc Nhạc:
- Dương sư huynh, ngươi vừa lấy của ta hai cái sủi cảo, ngươi còn chưa ăn, có thể trả lại cho ta không?
- Sư đệ, đã cho rồi sao có thể lấy lại… Rút đũa khỏi chén ta ngay, nếu không ta trở mặt với ngươi. Tần Mịch.
- Sư huynh, xin lỗi, ta còn chưa được nếm qua linh thiện, hai cái sủi cảo này chỉ sợ là không thể cho huynh được.
- Hỗn đãn, cẩn thận một chút, sủi cảo sắp đổ rồi. Đổ! Thật đổ!
...
Sau khi ăn cơm tối, Ôn Bình dặn dò mọi người vài câu, sau đó trở về Thính Vũ Các, đóng cửa, bắt đầu cải tạo Bất Hủ Thanh Phong bào.
Ôn Bình làm cho mỗi người hai bộ, số Bất Hủ Thanh Phong bào còn lại đều dành làm đồ dự bị cho mình.
Sau khi tiêu phí hơn 1 vạn kim, thanh âm hệ thống liên tục vang lên, chứ như vậy, đột nhiên, không hề báo trước.