Khi Kiếm Trần Tâm không còn sức tái chiến nữa, Mộc Long nở một nụ cười, nhưng mà cũng không phải là vui vẻ vì bắt được Kiếm Trần Tâm, mà là vì những thứ khác.
“Tu luyện Yêu Tiên một đạo cũng không tồi, có thể khống chế yêu lực đối địch, hoàn toàn không cần phải vật lộn với kẻ địch!”
Từ nay về sau, người có mạch thuật.
Yêu cũng có yêu pháp!
Yêu vật không cần phải hóa thành hình người đi tu luyện mạch môn nữa!
Hơn nữa bây giờ mạch khí còn chưa có biện pháp nhằm vào yêu lực, như tông chủ nói, chỉ cần ngày nào còn chưa có người tìm ra biện pháp thì ngày đó yêu lực vẫn còn đủ khiến cho Yêu tộc bọn họ cùng cảnh vô địch, thậm chí có thể để cho yêu vật vượt cảnh chiến đấu!
“Đáng tiếc, quá yếu, nếu có đối thủ mạnh một chút để ta thử năm trăm năm tu vi này thì tốt quá.”
Mộc Long nhìn Kiếm Trần Tâm đang hấp hối một chút, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cảm thán xong, Mộc Long khống chế yêu lực hóa thành trường mâu, đâm thủng Kiếm Trần Tâm đang hấp hối, đóng đinh lên trên phế tích.
Khi máu tươi từ trong cơ thể hắn chảy ra ngoài, cũng đã định trước Kiếm Trần Tâm không còn sống lâu nữa.
Mộc Long không tâm tư kiểm tra xem Kiếm Trần Tâm có chết hay không, hắn tiếp tục hóa thành một luồng yêu phong, lần theo yêu lực mà mình gieo trong thân thể Lôi Thiên Sơn, đuổi theo hắn.
Lôi Thiên Sơn cũng là năm trăm điểm nhiệm vụ tông môn.
Không thể thả cho hắn chạy đi được.
Năm trăm điểm nhiệm vụ, đủ cho hắn đi vào cấm khu cuối cùng năm lần, dù cho mỗi một lần đi vào chỉ có thể lấy một viên yêu đan ra thì cũng đủ cho tu vi của hắn tăng lên đến sáu trăm năm.
Nếu là bình yên vượt qua lần thiên kiếp thứ hai, hắn tuyệt đối có thể trở lại cấp bậc nửa bước Thiên Vô Cấm.
Giấu ước mơ trong lòng, Mộc Long đuổi theo Lôi Thiên Sơn.
...
Sau khi Mộc Long rời đi, càng ngày càng nhiều dân chúng trong Tiễn Thủy Thành vây quanh, từ xa nhìn tông chủ Tại Thủy Nhất Phương Kiếm Trần Tâm bị đóng đinh trên phế tích!
Cường giả đỉnh cao ngày xưa!
Hôm nay trở thành vong hồn dưới mâu!
“Quả nhiên câu nói đó không sai, không thành Thiên Vô Cấm thì chỉ là sâu kiến.”
Người trong Tiễn Thủy Thành không khỏi cảm thán một tiếng.
Đúng lúc này, Trần Hiết che mặt, dẫn người từ trên trời giáng xuống, trở thành một đám người duy nhất dám đứng bên cạnh thi thể của Kiếm Trần Tâm.
“Họa Sư đâu?”
Trần Hiết hô một tiếng, sau đó một lão giả sau lưng chạy đến, cầm giấy bút trong tay, lấy một cái bàn trong tàng giới ra, bắt đầu vẽ lại.
Thứ hắn vẽ đương nhiên là cảnh Kiếm Trần Tâm chết!
Bởi vì Trần Hiết nhớ, tông chủ từng nói có thể vẽ thêm tranh lên Bất Hủ Nhật báo, không nhất thiết chỉ có chữ viết.
Ngay lúc Họa Sư vẽ tranh, Diệp Vô Hoan chạy đến.
Được hắn và Nhất Nghi đỡ lấy, Nhất Kiếm vốn bị trọng thương, cả người là máu cũng đi giữa khu phế tích này.
Theo Nhất Kiếm đến, người trong Tiễn Thủy Thành dồn dập nhìn về vị viện trưởng Nhất Kiếm của Nhất Thủy Học Viện này!
Mọi người dồn dập cảm thán.
“Đúng là mỉa mai, Long Môn tuyên bố sau năm ngày sẽ chém giết Nhất Kiếm bên đường, lấy đó để diệt uy phong của Tẫn Tri Lâu, không ngờ được không tới năm ngày, Kiếm Trần Tâm chết, Lôi Thiên Sơn cũng chạy trốn.”
“Những gì mà Bất Hủ Nhật báo nói là thật, Bất Hủ Tông có cường giả thượng cảnh tọa trấn thật, Bất Hủ Nhật báo không gạt ta!”
...
Trong vô số tiếng bàn tán xung quanh, cha con Nhất Kiếm và Diệp Vô Hoan đều đi tới chỗ Kiếm Trần Tâm chết.
Diệp Vô Hoan cười.
Xòe quạt giấy ra, hưng phấn!
Cười đến vô cùng không kiêng nể gì cả, không coi ai ra gì!
Hai cha con Nhất Kiếm và Nhất Nghi cũng tới nhìn tử trạng của Kiếm Trần Tâm, sau đó được người của Tẫn Tri Lâu đỡ rời đi.
Đã đến lúc về Nhất Thủy Học Viện xem một chút!
Đó là nhà của bọn họ!
...
Lại nói Mộc Long.
Mặc dù hắn đuổi sát theo Lôi Thiên Sơn nhưng không có vội vã rút ngắn khoảng cách mà theo sau nhìn mấy ngàn đạo tinh khí đuổi theo hắn không rời.
Lôi Thiên Sơn nửa đường dừng lại, muốn thử đánh tan chúng nó, nhưng mà chỉ chỉ dừng lại chốc lát, vừa mới vừa đưa tay thì có mười mấy đạo tinh khí bay vào trong miệng mũi Lôi Thiên Sơn, khiến cho toàn thân hắn đột nhiên run rẩy một cái.
Giống như là đột nhiên có người cầm cự chùy gõ vào đầu hắn một cái, khiến cho hắn có chút choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Giờ Lôi Thiên Sơn mới hiểu được, không thể ngừng!
Không thể để cho chúng nó đi vào cơ thể!
Hơn mười đạo lưu quang vào cơ thể thì đã khiến cho hắn khó chịu như vậy, nếu như tất cả đều đi vào trong cơ thể thì hắn không dám nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào.
Tóm lại, đại khái là sẽ chết!
“Tiền bối, chúng ta có thể bàn lại!”
Chẳng biết tại sao, Lôi Thiên Sơn cảm thấy cường giả thượng cảnh của Bất Hủ Tông đang ở quanh đây cho nên hắn cao giọng hô lên.
Nhưng mà, Mộc Long không có đáp lại.
Lôi Thiên Sơn cảm thấy cảm giác của mình không có sai, bởi vì hắn bắt được khí tức của Mộc Long, cho nên vội vàng hô tiếp: “Tiền bối, ngài bỏ qua cho ta một lần, ta chấp nhận bỏ ra bất cứ cái giá lớn nào! Nếu như ngài giết ta, Hồng Diệp Môn sẽ trả thù, U Quốc cũng sẽ trả thù! Ngài có mạnh đến đâu thì tóm lại cũng không phải là đối thủ của U Quốc, cho nên ta cảm thấy chúng ta có thể bàn lại một chút!”
“Tông chủ không muốn bàn, ta cũng không muốn bàn.” Giọng nói lãnh đạm của Mộc Long vang lên trên không trung: “Biết như thế thì sao lúc trước còn làm? Bất Hủ Tông làm ra Bất Hủ Nhật báo, rõ ràng cũng có ích cho các ngươi, có thể để cho các ngươi chân không bước ra khỏi nhà mà biết được chuyện thiên hạ, hơn nữa một tấm Bất Hủ Nhật báo chỉ lấy các ngươi một trăm miếng kim tệ. Các ngươi lại nhất định phải tự cho là đúng, nhất định phải bóp chết Bất Hủ Nhật báo. Các ngươi muốn tiếp tục làm ếch ngồi đáy giếng thì thôi đi, còn muốn lôi kéo chúng sinh làm theo các ngươi?”