Cho dù Diệp Vu Bình có nghịch thiên như thế nào đi nữa thì sợ cũng không đánh lại được hai người!
Mộc Long lạnh lùng đáp: “Bây giờ quan tâm cái này thì không bằng Lôi Thiên Sơn ngươi nên ngẫm lại Long Môn của ngươi, sau khi ngươi chết, Long Môn sẽ bị bao nhiêu người từng bước xâm chiếm. Tông chủ vốn rất nhân từ, cũng không có ý nhằm vào Long Môn và Tại Thủy Nhất Phương các ngươi, nhưng mà các ngươi nhất định phải đứng ra quấy nhiễu kế hoạch của tông chủ. Bây giờ ngươi đã hài lòng với kết quả này chưa?”
“Ha ha.”
Lôi Thiên Sơn khẽ cười chế giễu một tiếng.
Đưa tay một cái, một thanh trường thương kim sắc xuất hiện trong tay, mạch môn cũng run lên, muốn làm ra phản kích cuối cùng.
Nhưng mà Mộc Long chỉ chỉ một cái.
Yêu lực đâm thủng Lôi Thiên Sơn.
Giây tiếp theo, trường thương rời tay, sau đó mạch môn cũng đóng lại, môn chủ Long Môn Lôi Thiên Sơn như diều bị đứt dây rơi vào trong Bích Uyên Đàm.
Bịch!
Không còn bất cứ động tĩnh gì!
Các đệ tử Tại Thủy Nhất Phương đứng xa quan sát, nhìn thấy cảnh này thì đều trợn tròn mắt.
Đương nhiên, khiến cho bọn họ ngạc nhiên trợn tròn mắt không phải là chiến đấu trước mặt đột nhiên kết thúc mà là thân phận của người chết đó.
Môn chủ Long Môn, Lôi Thiên Sơn?
“Môn chủ Long Môn bị giết!”
“Sao lại như vậy?”
“Không phải môn chủ Long Môn là cấp bậc đỉnh cao trong Địa Vô Cấm Trung Cảnh sao?”
“Người đó là ai, lại giết môn chủ Long Môn.”
Trong từng tiếng kinh ngạc than thở, thế giới quan của mấy nữ đệ tử vừa mới nhập môn đó nát bấy.
Địa Vô Cấm Trung Cảnh lại chết ở ngay trước mắt.
Long Môn cũng không có mạnh mẽ như vậy.
Tương ứng, Tại Thủy Nhất Phương cũng không có mạnh mẽ như vậy.
Thế lực của cường giả đã giết Lôi Thiên Sơn đó mới là mạnh mẽ thực sự!
Các nàng nhịn không được tò mò, rốt cuộc lão giả trước mắt là ai.
Đúng vào lúc này, mấy tên phó tông chủ Địa Vô Cấm Hạ Cảnh của Tại Thủy Nhất Phương bay ra, tất cả có ba người, đứng cách Mộc Long trăm trượng.
“Bái kiến tiền bối, tại hạ là phó môn chủ của Tại Thủy Nhất Phương, Bình Đạo!”
“Bái kiến tiền bối, tại hạ là phó môn chủ của Tại Thủy Nhất Phương, Diêm Thanh Sơn!”
“Bái kiến tiền bối, tại hạ là phó môn chủ của Tại Thủy Nhất Phương, Xà Hiệp! Không biết tiền bối đến đây, không có tiếp đón từ xa, xin tiền bối thứ tội!”
Mộc Long nghe bọn họ nói xong thì hơi nhíu mày lại.
Hóa ra chỗ này là Tại Thủy Nhất Phương!
Đúng dịp!
“Nếu cũng đã tới rồi, vậy thì ta sẽ đưa các ngươi đi gặp Kiếm Trần Tâm luôn!”
Mộc Long lại vung tay lên!
Yêu lực bùng nổ!
Trong nháy mắt, ba người sắc mặt thay đổi, hoàn toàn không kịp ngẫm nghĩ nữa, lúc này, ba người hóa thành kinh hồng chạy ra khỏi Tại Thủy Nhất Phương.
Vốn cho rằng là bạn không phải địch.
Ai mà ngờ được bọn họ tự chui đầu vào lưới!
Đợt kinh biến này khiến cho các đệ tử của Tại Thủy Nhất Phương cũng giật nảy mình, dồn dập bỏ chạy tứ tán, hoảng hốt chạy bừa.
Trưởng lão cũng chạy, sao bọn họ không sợ cho được?
Nhưng mà Mộc Long không hề rời đi mà vẫn đứng tại chỗ, yêu lực mênh mông hội tụ thành một điểm ở đầu ngón tay, sau đó hóa thành mấy sợi dây nhỏ bắn ra ngoài.
Tổng cộng có ba đạo!
Một đạo yêu lực đuổi theo một người.
Làm xong, Mộc Long cũng không có tiếp tục đuổi theo nữa mà đi tới Bích Uyên Đàm, cất thi thể của Lôi Thiên Sơn vào tàng giới.
Khi hắn đi thì tông chủ đã thông báo, nếu như có thể thì cố gắng mang thi thể hoàn chỉnh của Kiếm Trần Tâm và Lôi Thiên Sơn về.
Mặc dù không biết tại sao tông chủ lại muốn thi thể của hai người, nhưng Mộc Long cảm thấy tông chủ làm như vậy chắc chắn có thâm ý.
Cất thi thể của Lôi Thiên Sơn vào, Mộc Long rời khỏi Tại Thủy Nhất Phương.
Mà ba tên trưởng lão của Tại Thủy Nhất Phương đang trốn bán sống bán chết đó bay ra được vài dặm thì bị yêu lực đâm thủng, sinh cơ tiêu tán.
Có lẽ khi đối mặt với trung cảnh thì có thể hạ cảnh sẽ có cơ hội chạy thoát.
Nhưng trước mặt thượng cảnh, hạ cảnh hoàn toàn không có chút hi vọng sinh tồn nào.
...
Tiễn Thủy Thành.
Một ngày này, Kiếm Trần Tâm chết rồi.
Lôi Thiên Sơn chạy trốn, không rõ sống chết.
Mỗi thế lực, mỗi người trong Tiễn Thủy Thành đều biết, Bích Uyên Đàm thiên biến.
Đối với Bất Hủ Tông, đối với Tẫn Tri Lâu, giờ phút này người Tiễn Thủy Thành đều duy trì kính sợ, bởi vì có thể tương lai thế lực này sẽ là chúa tể vạn dặm Bích Uyên Đàm.
Những bằng hữu, thế lực đồng minh vốn tránh xa Nhất Kiếm vì hắn đầu phục Tẫn Tri Lâu, khi Nhất Kiếm trở về Nhất Thủy Học Viện thì đều lần lượt tới chơi.
Từng người hỏi han ân cần, giả tình giả ý, nhưng Nhất Kiếm cũng không có đuổi bọn họ đi mà hiểu cho nguyên nhân bọn họ làm như vậy.
Bo bo giữ mình!
Nếu là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng mà trong lòng Nhất Kiếm, bọn họ đã không còn là bằng hữu nữa.
Ngược lại già cũng già rồi, cũng không cần thiết có nhiều bằng hữu như vậy, tương lai sau này hắn sẽ tận tuỵ, cố gắng truyền bá Bất Hủ Nhật báo.
Sau khi tất cả mọi người đi, Nhất Kiếm nhìn Nhất Nghi trước giường bệnh: “Nhất Nghi, ngày mai vi phụ sẽ xin cho ngươi một cơ hội vào Bất Hủ Tông. Bất Hủ Tông không giống với bất cứ tông môn nào, bọn họ thu người không nhiều, thà thiếu không ẩu, cho nên ngươi phải biết quý trọng, chớ bỏ lỡ cơ hội này!”
Nhất Nghi lắc đầu: “Phụ thân, chờ thương thế của ngài lành rồi nói sau.”
“Không! Chờ vi phụ lành thương thì khi đó không biết sẽ có bao nhiêu thiên kiêu vì Lôi Thiên Sơn và Kiếm Trần Tâm chết mà muốn bái nhập vào Bất Hủ Tông, ngươi có thiên phú rất tốt, nhưng nếu so với trong Hồng Vực thì cũng không phải là đỉnh tiêm, vi phụ sợ ngươi không cạnh tranh được với bọn họ.”
Nhất Kiếm nghĩ, mình dù sao cũng là công thần từng đổ máu vì Bất Hủ Tông, dù nói thế nào thì cũng có thể xin lâu chủ Tẫn Tri Lâu xin cho Nhất Nghi một cơ hội vào tông.
Nhưng chuyện này phải làm sớm, không được chậm trễ!
Chậm thì sinh biến!
Dù sao hắn chỉ đổ máu, cũng không có làm tốt chuyện mà Tẫn Tri Lâu giao cho.