[Hệ Thống] Ta Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường

Chương 11


Bạch Thiên Tuyết " Ừm thì ta tập bắn một tay là được rồi có gì đâu "
Ngọc Thố [ Thôi ký chủ em thấy mình nên về lại không gian hệ thống là tốt nhất ]
Bạch Thiên Tuyết " Nếu em muốn thì cứ về, ở trong đấy xem cũng được "
Ngọc Thố [ Cảm ơn ký chủ nhiều em về đây ]
Vừa nói xong câu thì tiểu Thố vui hớn hở nhảy lên không rồi biến mất.

Bạch Thiên Tuyết "! " Sao em ấy về mà trong vui vẻ quá vậy.

Cô vừa nghĩ vừa đi đến cửa bước qua bên chỗ săn bắn, đi thêm vài bước thì đến nơi cho thuê đồ và súng ở đây người ta xây lên và mở ra khu luyện bắn súng khá lớn cho những người giàu có giải trí, cô đi tới chỗ tiếp tân.

Bạch Thiên Tuyết " Cho tôi hỏi muốn đăng kí bắn súng phải đăng kí ở đâu? "
Tiếp tân " Tiểu thư hãy điền vào tờ giấy này rồi đóng 10 triệu tiền học phí "
Bạch Thiên Tuyết " Được "

Cô cầm lấy tờ giấy đi lại bàn ngồi rồi bắt đầu điền vào, một lúc sau thì xong cô đi lại đưa cho tiếp tân rồi lấy một cái thẻ ra đưa cùng.

Tiếp tân " Tiểu thư xin hãy chờ một chút "
Bạch Thiên Tuyết " Được "
Tiếp tân ngồi xuống nhập cái gì đó một chút rồi lại đứng lên quẹt thẻ, sau đó quay lại trả thẻ rồi kêu người đưa cô qua phòng tập, cô cũng cứ thế mà đi cùng cho đến phòng tập người dẵn đường đi ra còn cô thì mở cửa đi vào, thứ đầu tiên cô để ý là có rất nhiều loại súng khác nhau nằm ở trên kệ, và những tấm bia được dựng đằng xa, trong phòng bây giờ chỉ có một mình cô ngoài ra không còn ai, vì lúc điền thông tin hỏi có biết bắng súng không và cô điền vào có cho nên đây gọi là tập luyện chứ không phải là tập bắn nên phòng này cô bao.

Ngọc Thố [ Ký chủ cố lên ]
Bạch Thiên Tuyết " Chỉ là lâu quá không dùng súng, chứ đâu phải là không biết dùng mà ở đó cổ vũ "
Nói vậy cô đi lại một cái kệ lấy một khẩu súng ngắn vừa tay rồi lại cầm lên một băng đạn loại nhỏ nhưng uy lực cao gắn vào, tiện tay giơ lên bắn một phát mà không thèm nhìn liệu có bắn vào bia hay không, tiểu Thố khi thấy hạnh động của cô mà sợ mặc dù cô không nhìn và cũng không nhắm vào mục tiêu nhưng vẫn bắn trúng bia thậm chí là hồng tâm.

Bạch Thiên Tuyết " Súng này cũng vừa tay đó, tốc độ đạn b ắn ra nhanh âm thanh cũng không quá lớn "
Ngọc Thố [ Ký chủ trước khi người ký kết linh hồn với em thì người làm nghề gì vậy? ]
Bạch Thiên Tuyết " Em tra đi sao lại hỏi ta "
Ngọc Thố [ Em tra rồi nhưng chỉ biết được người là một tiểu thư nhà họ Bạch thôi ]
Bạch Thiên Tuyết " Vậy thì sau này ta có điểm rồi năng cấp cho em sau đó tự mình tiềm hiểu đi "
Ngọc Thố [ Nhưng khi nào em mới có thể tìm thấy được? ]
Bạch Thiên Tuyết " Cái này em hỏi ta rồi ta hỏi ai, cho nên tốt nhất em nên tự luật khán sinh đi ha "
Ngọc Thố [ Được vậy ký chủ cố gắng làm thật nhiều nhiệm vụ và hoàn thành thật tốt để em tìm được thông tin ]
Bạch Thiên Tuyết " Sao khi nghe em nói vậy ta có cảm giác sắp tới em sẽ bắt ta lao động không công ấy nhỉ? "
Ngọc Thố [ Làm người ai làm thế cho nên ký chủ yên tâm đi ]
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng em méo có phải người "
Ngọc Thố [ Ký chủ người tập bắn tiếp đi ]
Bạch Thiên Tuyết " Em đang đánh trống lảng đấy à? "

Ngọc Thố [ Làm gì có ký chủ đừng nghi ngờ nữa, không phải người nói muốn luyện bắn cặp súng bạc à em lấy cho? ]
Bạch Thiên Tuyết " Thôi được rồi vậy thì em lấy cho ta đi "
Ngọc Thố [ Được ]
Tiểu Thố từ trên không trung quăn xuống cho cô, nhận được súng cô trước tiên kiểm tra băng đạn nhưng khiến cô bắt ngờ đó chính là không có một viên nào cả.

Bạch Thiên Tuyết " Tiểu Thố à súng này tại sao lại không có đạn? "
Ngọc Thố [ Ký chủ súng này không dùng đạn, nó vận hành bằng không khí xung quanh, cho dù là bắn chết người nhưng vẫn không thể tìm ra được hung khí, vì b ắn ra đạn là không khí cho nên nó không bao giờ hết đạn ]
Bạch Thiên Tuyết " Thật không ngờ có loại này luôn, vậy sau này có đi giết người cũng không cần phải dọn dẹp dấu vết rồi "
Ngọc Thố [ Ký chủ định giết người sao? ]
Bạch Thiên Tuyết " Ừm nhưng bây giờ chưa phải lúc "
Cô gắn băng đạn vào lại rồi giơ tay lên bắn vài phát, mặc dù b ắn ra bao nhiêu phát đi nữa cũng không có bất kỳ một tiếng động nào, cô ở đó cho đến khi mặt trời bắt đầu xuống núi cô mới ra khỏi phòng tập mà đi về nơi cấm trại, vừa về đến thì từ đằng sau có một vòng tay to lớn ôm lấy, cô theo phản xạ tự nhiên mà quặc người kia ra phía trước rồi mới nhận thức được là bản thân ra tay hơi mạnh, cô nhìn xuống người bị cô quặc một cú mạnh là nam chính.

Bạch Thiên Tuyết " Tiểu Thố à ta ra tay hơi mạnh liệu nam chính có sau không? "
Ngọc Thố [ Cái này nếu em phán đoán vết thương thì không nhẹ đâu ký chủ ]
Bạch Thiên Tuyết " Phải làm sau đây ta chỉ phản ứng tự nhiên thôi, với lại ta không biết chăm sóc người bị thương đâu "
Ngọc Thố [ Ký chủ yên tâm nghe theo em chỉ dẫn mà băng bó cho người bị thương ]

Bạch Thiên Tuyết " Liệu ta tin em được không? "
Ngọc Thố [ Được mà ký chủ yên tâm mà làm theo em ]
Cô ngồi xuống chọt chọt vào má nam chính mấy cái, rồi mới lên tiếng hỏi.

Bạch Thiên Tuyết " Nè lớp trưởng còn tỉnh không trả lời tôi nào? "
Khi nam chính nghe cô hỏi thì cố gắng lấy tay chống lên để ngồi dậy nhưng vì quá đau mà ngã xuống, cô thấy vậy cũng tốt bụng đỡ nam chính ngồi dậy đi lại ghế ngồi xuống rồi mới buôn ra.

Bạch Thiên Tuyết " Lớp trưởng có sao không cần tôi kêu bác sĩ không? "
Triệu Thiên " Không cần đâu chỉ là hơi đau một chút ở lưng thôi không cần phải gọi người đến "
Bạch Thiên Tuyết " Được mà lớp trưởng đã bị như này thì để tôi kêu người làm đồ ăn mang đến "
Triệu Thiên " Không cần tôi tự mình làm được, nhưng cậu phải giúp tôi "
Bạch Thiên Tuyết " Hả tôi giúp á, không phải lớp trưởng nói tôi không làm được gì sao, nếu vậy làm sao tôi giúp được bây giờ? ".

Bình Luận (0)
Comment