Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 114


Sườn núi Hội Minh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Hội minh ba nhà đều sẽ có một trận đại hội đấu cổ.

Ngoại trừ mục đích thể hiện thực lực trong tộc ra thì còn có mục đích thúc đẩy giao lưu, tạm thời hóa giải ân oán, đạt thành nhận thức chung về việc hợp tác.
Nhưng mà, rốt cuộc là ai đứng ra đầu tiên đây?
Nếu cổ sư đứng ra khiêu chiến đầu tiên thất bại trước mặt mọi người, mặt mũi coi như vứt đi, hơn nữa còn bôi bác mặt mũi cao tầng gia tộc trên lầu gác.
Lần trước là Bạch Ngưng Băng đứng ra, còn lần này...
Mọi người đang chần chờ thì bỗng nhiên, bên phía Hùng gia trại có một tổ cổ sư bước ra trước đám người.

Chính là tiểu tổ Hùng Lực.
Tiểu tổ năm người này lập tức thu hút ánh mắt của vô số người.
Tiểu tổ Hùng Lực đi ngang qua trận doanh tộc Cổ Nguyệt, trước mắt mọi người, bọn họ đứng lại trước trận doanh của Bạch gia trại.
- Là Hùng Lực.
- Khốn kiếp, không đến Cổ Nguyệt bộ tộc, là chuyên đến ức hiếp Bạch gia trại chúng ta sao?
Trong trận doanh Bạch gia trại vang lên từng trận rối loạn nho nhỏ, rất nhiều người biết đến Hùng Lực cảm thấy áp lực trong lòng.
Thế nhưng Hùng Lực lướt nhìn một vòng nhưng vẫn một mực đứng tại chỗ, ngược lại Hùng Khương bên cạnh lại đứng dậy.
Vóc người Hùng Khương gầy còm, ở trong hoàn cảnh tráng hán đầy đất như Hùng gia, có vẻ vô cùng nổi bật.
Hắn bước lên trước vài bước, đối diện với đông đảo cổ sư của Bạch gia trại mà ôm quyền nói:
Hùng Khương của Hùng gia trại xin thỉnh giáo Bạch Bệnh Dĩ huynh.
Lời vừa ra, bên dưới lập tức bật thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Địa vị của Bạch Bệnh Dĩ tương đương với Xích Sơn, Hùng Lực.

Trong những cổ sư trẻ tuổi ở Bạch gia trại, hắn chỉ đứng sau Bạch Ngưng Băng.

Hùng Khương muốn đấu cổ với hắn, rõ ràng là muốn thể hiện lấy yếu thắng mạnh.
Nhưng hắn có thể làm được không?
Bạch Bệnh Dĩ đứng dậy, nét mặt âm u.

Dáng người hắn thấp bé, sắc mặt tái nhợt, như là bệnh nhân vừa mới khỏi cơn bệnh nặng, bộ dạng có phần yếu ớt, nhưng không một ai dám khinh thường hắn.
- Hùng Khương, ngươi dám khiêu chiến ta, coi là có dũng khí.

Ngươi muốn so đấu thế nào? Nói đi, ta đều tiếp hết.
Hắn nói với Hùng Khương.

Hùng Khương nham hiểm mà cười lên:
- Ta am hiểu phòng ngự, Bạch huynh thì sở trường tấn công.

Như vậy đi, ta phòng thủ huynh tấn công.

Ta để cho huynh ba cơ hội tấn công rồi chúng ta lại xem kết quả.
Đây không phải là cuộc đấu sinh tử, chỉ là luận bàn.
Nhưng Hùng Khương có lòng tin như vậy cho thấy là đến có chuẩn bị, điều này làm cho không ít người bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Bạch Bệnh Dĩ nhướng đầu mày:
- Hùng Khương, mặc kệ ngươi có cổ trùng nào nhưng đến cuối cùng vẫn là cổ sư nhị chuyển, tu vi còn ở đó.

Ngươi thật nghĩ ngươi có thể ngăn cản thủy toản cổ của ta sao? Phải mà đả thương ngươi cũng đừng vu vạ ta.
— QUẢNG CÁO —
Hùng Khương ha một tiếng:
- Không thử sao biết? Đến đây đi.
Vừa nói, hắn liền phát động cổ trùng trong cơ thể, da thịt toàn thân lập tức phai màu, trở nên khô héo xanh lét, như thể một miếng gỗ chết u ám.
Đồng thời, hàm răng của hắn trở nên vừa nhọn vừa dài, bốn cái răng nanh trên dưới đều mọc ra khỏi môi.
Hơn nữa, con ngươi hai mắt của hắn cũng biến thành màu xanh lục sáng rực.
Đây là nhị chuyển du cương cổ.
Chỉ cần phát động nó là có thể khiến con người biến thành cương thi.
So với người sống, cương thi có thể chống lại công kích quyền cước tốt hơn, khả năng khôi phục cũng mạnh hơn.

Nó sợ hãi lửa, sấm sét, ánh sáng, song đối với công kích nước, gió và chất độc, lực phòng ngự ngược lại càng cao hơn.
Đồng thời, sức chiến đấu của cương thi dưới ánh mặt trời kém mạnh mẽ trong đêm tối rất nhiều, bị điều kiện thời gian ảnh hưởng.
- Mặc dù là như vậy, ta cũng không sợ.
Bạch Bệnh Dĩ cười lạnh một tiếng, giơ tay phải lên.
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, hắn khép sát năm ngón tay vào nhau, bàn tay khum lại.
Đầu tiên là một giọt nước bỗng nhiên ngưng tụ ra trên năm ngón tay của hắn, sau đó trong chớp mắt, giọt nước phồng lên ra, hóa thành một dòng nước xiết, bắt đầu từ năm ngón tay mà xoay tròn xung quanh bàn tay Bạch Bệnh Dĩ.
Sau thời gian hai lần hô hấp, nó tạo thành một mũi khoan nước hình xoắn ốc có màu lam nhạt, không ngừng tự xoay quanh.
Nhị chuyển thủy toản cổ!
Nó có thể khoan xuyên đá, sắt, thép, năng lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, gần như khó có cổ trùng nào có thể phòng ngự được.
- Tiếp chiêu đi.
Bạch Bệnh Dĩ ho một tiếng, tay phải đánh ra.

Hùng Khương giơ hai cánh tay lên, tạo thành lá chắn.
Mũi khoan nước nện vào trên cánh tay của hắn, lượng lớn nước tung tóe ra ngoài, song phương giằng co trong thời gian mấy hơi thở.

Bỗng nhiên, vận tốc quay của mũi khoan nước tăng vọt, đánh bay Hùng Khương ra năm sáu bước.
Hùng Khương ngã trên mặt đất, nhưng rất nhanh làm một thế cá chép ưỡn mình, lại đứng dậy.
Chỉ là bắp thịt trên hai cánh tay của hắn gần như đều bị dòng nước xoắn nát, xương cánh tay khô khốc, trắng bệch lộ ra.
Cổ sư Bạch gia nhìn thấy cảnh này không khỏi hoan hô một trận, chỉ có số ít người nhíu chặt mày.
- Khà khà khà...
Hùng Khương âm hiểm cười vài tiếng, không để ý gì đến vết thương của mình.

Hắn hóa thân cương thi, cảm giác đau đớn đã sớm giảm xuống đến số không.
Bạch Bệnh Dĩ đứng tại chỗ, bỗng nhiên gương mặt tái nhợt chợt biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi.
Tiếng hoan hô của cổ sư Bạch gia im bặt.
— QUẢNG CÁO —
- Sao lại có thể như vậy?!
Có người kêu lên kinh ngạc.
- Là ảnh thương cổ!
Bạch Bệnh Dĩ nhìn chằm chằm xuống dưới chân, cái bóng của Hùng Khương mang một vẻ vặn vẹo kỳ dị, trải dài trên nền tuyết, gắn liền Hùng Khương và Bạch Bệnh Dĩ lại với nhau.
- Xem ra là ta thắng.

Bạch huynh, có ảnh thương cổ này, ta chịu bao nhiêu thương tích, huynh cũng phải chịu đựng trong đó một phần mười.

Ta vốn am hiểu phòng ngự, mà huynh chỉ là cổ sư tấn công, cơ thể cũng không khỏe mạnh, cho dù là tổn thương một phần mười thì huynh cũng không chịu nổi đâu.
Hùng Khương nhàn nhạt nói.
Bạch Bệnh Dĩ lau vết máu trên miệng, nhìn chằm chằm Hùng Khương một lúc lâu rồi nói:
- Tốt.

Thật là tốt lắm.

Ngươi tâm tư tài tình, bản lĩnh cao hơn một bậc.

Ta thua.

Hắn nhận thua trước mặt mọi người.
- Quá hèn hạ.
- Đúng là nham hiểm vô sỉ!
- Thật không ngờ hắn lại có một con ảnh thương cổ, Bạch Bệnh Dĩ tiền bối hoàn toàn là bị hắn tính kế.
...
Các cổ sư Bạch gia trại la ó một trận.
Hùng Khương ôm quyền nói:
- Không dám, nếu thật sự chiến, tin rằng người thắng cuối cùng vẫn là Bạch huynh.

Dù sao phạm vi của ảnh thương cổ có hạn, chỉ có thể ức hiếp một vài cổ sư cận chiến.

Lần lang triều này, xin Bạch huynh hãy chiếu cố nhiều hơn!
- Đó là nên vậy.
Bạch Bệnh Dĩ nét mặt dịu xuống một chút, gật nhẹ đầu.
Âm thanh của chúng cổ sư Bạch gia cũng yếu đi.
Đứng trên lầu gác, cao tầng gia tộc của ba nhà vẫn luôn quan sát từ bên trên thấy cảnh này cũng không thể bắt bẻ mà gật gật đầu.
Đại hội đấu cổ chỉ là luận bàn, không phải là dốc sức chiến đấu thật.

Hùng Khương chủ động bộc lộ ra một phần át chủ bài cũng là vì gia tăng hiểu biết và lòng tin lẫn nhau.
Bất kể là thái độ của Hùng Khương hay là Bạch Bệnh Dĩ đều rất tốt.
Xử lý như vậy, cho dù trong đầu cổ sư Bạch gia không thừa nhận cũng không khỏi có phần ngầm bội phục Hùng Khương.
Dù sao cường giả luôn luôn được tôn kính.
- Tiểu tổ Hùng Lực xem như là khởi đầu tốt đẹp.
Cổ Nguyệt Bác nhẹ nhàng khen ngợi.
- Ha ha ha.
— QUẢNG CÁO —
Tộc trưởng Hùng gia ở bên cạnh cười khẽ hai tiếng, Hùng Khương xem như là tăng thể diện cho ông ta.
Sắc mặt tộc trưởng Bạch gia bên kia thì lại có chút xấu hổ.
Nhưng mà tiểu tổ Hùng Lực cũng làm việc có chừng mực, năm người bọn họ rời khỏi chỗ Bạch gia, đi đến trước mặt tộc Cổ Nguyệt.
- Khiêu chiến Bạch gia xong rồi lại muốn khiêu chiến tộc Cổ Nguyệt chúng ta sao?
- Không xong, lần này là tự Hùng Lực đứng ra!
Tộc nhân Cổ Nguyệt cũng không khỏi có chút khẩn trương, ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung lên trên người Xích Sơn, Mạc Nhan cùng với Thanh Thư.

Nhưng phần lớn, lại nhìn về phía Phương Chính.
Tin Phương Chính đánh bại Hùng Lực sớm đã truyền khắp Thanh Mao sơn.

Nhưng hôm đó Phương Chính có thể nói cũng là thắng thảm, Hùng Lực lúc cũng không mấy tâm phục.

Ai biết được liệu gã có tái chiến hay không.

Mà Phương Chính lúc này lại đang nhìn về phía Phương Nguyên đứng lẩn trong đám người.

Trong mắt hắn, người có khả năng bị Hùng Lực khiêu chiến nhất chính là Phương Nguyên.

Dù sao, Phương Nguyên cũng là người xua đuổi thôn giang thiềm, còn được Phương Chính cố ý đẩy lên.
Hùng Lực nhìn quét qua một vòng, cuối cùng nhìn lại Phương Chính, nói.
- Hùng Lực của Hùng gia trại muốn khiếu chiến với Cổ Nguyệt Phương Chính!
- Ách!
Phương Chính đang cười đắc ý, nghĩ hẳn sẽ tận mắt chứng kiến cảnh Phương Nguyên từ chối khiêu chiến.

Nhưng đợi Hùng Lực nói xong, hắn nhất thời cắn trúng lưỡi của mình.
Hùng Lực nhìn xuống hắn, mỉm cười thâm ý.
Tuy nói Phương Nguyên một mình xua đuổi thôn giang thiềm, chi tiết cụ thể không ai biết.

Nhưng Hùng Lực cũng không phải người chỉ có cơ bắp không có đầu óc.
Gã ở Cổ Nguyệt sơn trại vài ngày, cũng nghe ngóng được quan hệ giữa Phương Chính và Phương Nguyên.

Hơn nữa về việc thôn giang thiềm, người biết tính hình cụ thể chỉ có cao tầng Cổ Nguyệt bộ tộc, cùng đám người Phương Chính.

Mà biểu hiện úp mở của tiểu tổ Thanh Thư về khí lực của Phương Chính so với Phương Nguyên, rõ ràng trong đó có ẩn tình.
Sau khi suy tính cẩn thận, gã liền nhận định đây hẳn là do Phương Chính cố ý nhường danh hiệu anh hùng cho Phương Nguyên.

Vậy chỉ cần đánh bại Phương Chính, gã vẫn sẽ là Thanh Mao sơn đại lực sĩ.
- Quả nhiên là muốn tái đấu với Phương Chính!
Tộc nhân Cổ Nguyệt chẹp miệng.
- Phương Chính, lần trước ngươi thắng là nhờ vào bất ngờ bộc phát man lực thiên ngưu cổ.

Nhưng lần này Hùng Lực có phòng bị, hơn nữa man lực thiên ngưu cổ cũng là do mượn từ gia tộc mới có, ngươi không có cơ hội thắng rồi!
Xích Sơn trong lòng thở dài.
- Phương Chính, ngươi chỉ có thể cố gắng thôi!
Thanh Thư lúc này lại đang vỗ nhẹ bả vai Phương Chính.
- Ha ha...
Phương Nguyên bên này nhìn vẻ mặt của Phương Chính, trong lòng không khỏi cười khẽ.

Hắn sớm nhìn ra dụng ý của Phương Chính trong việc của thôn giang thiềm chỉ là không cần thiết nên không nói mà thôi.
- Ài! Phương Chính, chỉ có thể xem như ngươi xui xẻo...
Cổ Nguyệt Bác trên đài cao cũng không khỏi thở dài trong lòng..

Bình Luận (0)
Comment