Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 167


Mộ vân thu tẫn dật thanh bần, ngân hà vô thanh chuyển ngọc bàn.
Bạch Ngưng Băng nhìn qua cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm.
Một vầng trăng sáng, ánh sáng trong suốt, nằm trong màn đêm.

Trong núi vang vọng tiếng sói tru, làm cho ánh trăng này thêm vài phần thê lương.
Trong thư phòng, Bạch gia tộc trưởng an vị ở một bên, lúc này trên mặt biểu hiện dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Vừa lúc nãy, Bạch Ngưng Băng đem sự tình Bắc Minh Băng Phách thể, báo cho hắn biết.
- Bắc Minh Băng Phách thể...!thập tuyệt thiên tư...
Bạch gia tộc trưởng thì thào không ngừng.
- Ta cảm thấy thời gian không còn nhiều, không khiếu đã sắp không chịu nổi gánh nặng.

Những năm gần đây, thật sự gây phiền toái cho người!
Bạch Ngưng Băng nhẹ nhàng thở dài.
Thần sắc hắn bình tĩnh, bệnh tình ngày xưa cùng dáng vẻ điên cuồng đã biến mất, thay vào đó, là dáng vẻ bình thản, yên tĩnh.
Hắn đã tìm được con đường của mình, không còn vì sinh tử mà hoang mang.
Mọi người đều trưởng thành.
Giữa thời khắc sống chết, càng có thể làm con người ta trưởng thành.
Ánh trăng như nước chiếu rọi da thịt trắng nõn của hắn.

Dưới ánh trăng, đôi mắt màu lam kia ẩn giấu một tia thâm thúy.
Người thiếu niên này, y phục trắng như tuyết, giống như thần tiên trên trời, làm người khác không thể không nhìn.
- Tại sao có thể như vậy? Ngày xưa khảo nghiệm tư chất của nguơi, rõ ràng là loại giáp chín thành chín, tại sao bây giờ lại biến thành Băng Minh Băng Phách Thể.
- Sự thật là như vậy.

Trong quá trình ta tu hành, bỗng nhiên có một ngày, liền tấn thăng tư chất.

Ta tìm đọc những điển tịch của tộc, trong đó có ghi lại tình huống này.

Loại giáp chín thành chín không khiếu có thể trong lúc tu hành biến thành thập tuyệt thể.
Bạch Ngưng Băng nói.
- Thập tuyệt nghịch thiên, đại đạo không dung.

Kể cả mười người con của nhân tổ, không người nào có kết cục tốt.

Hai, chẳng lẽ thật sự không có cách nào cứu vãn sao?
Bạch gia tộc trưởng nhìn thiếu niên trước mặt, cảm thấy cực kì đáng tiếc và tiếc nuối.
Hắn là sự kiêu ngạo, hy vọng quật khởi của gia tộc.

Nhưng thời gian không nhiều, sinh mệnh sắp sửa đến điểm cuối.

Ngay cả ánh sáng huy hoàng, cũng chỉ giống như ngọn lửa, cuối cùng cũng tàn.
- Biện pháp trừ tận gốc thì không có, nhưng mà biện pháp kéo dài thời gian thì có một cái.


Nhưng cần chuẩn bị nhiều năm, mà ta đã không còn nhiều thời gian.
Bạch Ngưng Băng nói xong, ngược lại cười nhẹ.
Hắn vân đạm phong khinh, giống nhau lúc này không phải đang thảo luận về hắn, mà là về một người khác.
- Không có vấn đề gì.

Người nào mà không chết? Sống mãi mãi không tồn tại ! Chỉ cần cuộc đời phấn khích, như vậy đủ rồi.
Hắn ngược lại an ủi tộc trưởng.
- Ta không cam tâm! Tuyệt không cam tâm! Đáng giận a, Bạch gia ta mấy trăm năm đều bị Cổ Nguyệt bộ tộc đè ép, thật vất vả mới có hy vọng, kết quả lại như vậy! Không, còn có một tia hy vọng, nhất định có!
Bạch gia tộc trưởng thanh âm càng lúc càng lớn, thần sắc hắn kiên định, tựa hồ là hạ quyết tâm.
- Ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đi chỗ này.
Hắn đứng lên, nói.
Sau một lát.
— QUẢNG CÁO —
Ánh trăng như nước, chiếu rọi một phương hồ sâu.
- Nơi này chẳng lẽ chính là nguyên tuyền?
Bạch Ngưng Băng hỏi.

Hắn được tộc trưởng dẫn qua một mật đạo thật dài rồi đi vào nơi này.
- Không sai.

Nơi này là cấm địa của gia tộc, nguyên tuyền.

Ngươi cũng biết, thứ chống đỡ cho mỗi gia tộc, chính là nguyên tuyền, có thể sinh ra nguyên thạch để trợ giúp việc tu hành.

Bạch gia ta chỉ xem như gia tộc loại trung, chỉ có đem Cổ Nguyệt bộ tộc, Hùng gia trại gôm thâu, có được ba đạo nguyên tuyền mới có thể xem là đại hình gia tộc.
Bạch gia tộc trưởng than thở nói.
- Tộc trưởng dẫn ta tới nơi này có ý gì?
Bạch gia tộc trưởng trên mặt lại lộ thần sắc phức tạp, hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Ngưng Băng, vẻ mặt có chút do dự, đứng lên.
- Nguyên bản ta chưa bao giờ nghĩ sẽ mang ngươi tới nơi này.

Nhưng mà thế sự vô thường a, không thể tin được ngươi trở thành Bắc Minh Băng Phách Thể.

Cơ hội duy nhất của ngươi, ở bên trong nguyên tuyền này.
- Trong nguyên tuyền này có cái gì?
Bạch Ngưng Băng hỏi.
- Có đại tiên!
Bạch gia tộc trưởng trầm giọng nói.
- Đại tiên?
Bạch Ngưng Băng kinh ngạc.
- Đại tiên là danh xưng của chúng ta với nó.


Nó là xà cổ mà tổ tiên chúng ta lưu lại, trời sanh tính hảo khiết, lấy nước nguyên tuyền làm đồ ăn, vẫn bí mật sống ở bên trong nguyên tuyền.
Bạch gia tộc trưởng giới thiệu.
- Năm đó tổ tiên qua đời, thiết hạ truyền thừa mật tàng, sau đó lưu lại xà cổ làm manh mối.

Nếu ngươi có thể được đại tiên chấp nhận, như vậy nó sẽ dẫn ngươi mở ra truyền thừa mật tàng.

Nếu không nhận được sự chấp nhận của nó thì…
Nói tới đây, Bạch gia tộc trưởng muốn nói lại thôi.
- Thì sẽ như thế nào?
Bạch Ngưng Băng hỏi.
Bạch gia tộc trưởng sắc mặt ngưng trọng.
- Nó sẽ giết người!
Nghe đến đây, Bạch Ngưng Băng không khỏi giật mình.
Đúng lúc này, nước suối trong nguyên tuyền bỗng nhiên dao động, sao đó nhô lên cao.
Đến một độ cao nhất định, nước sạch suối tách ra rơi xuống.

Một con bạch xà có đáng người thon dài, toàn thân phủ một lớp vảy màu trắng, lộ ra dáng vẻ tao nhã.
Hai mắt nó giống như phỉ thúy, biểu lộ ra vẻ lạnh lùng.

Trên đầu nó có hai sừng, hai sợi râu dài, bay lượn như hai dải lụa tiên ý.
Ngũ chuyển bạch tương tiên xà.
- Bái kiến đại tiên.
Bạch gia tộc trưởng vội vàng quỳ xuống, còn không quên nhắc nhỡ Bạch Ngưng Băng.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi còn không nhanh cùng ta quỳ xuống!
- Ta sẽ không quỳ trước một con cổ trùng! — QUẢNG CÁO —
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh
Bạch tương tiên xà tản ra khí thế băng hàn như ẩn như hiện, ẩn chứa sát khí dày đặc.

Nhưng Bạch Ngưng Băng không hề sợ hãi, đôi mắt màu lam kia nhìn thẳng vào đôi mắt của con rắn.
Thời gian lúc này như ngừng lại.
Nguyên tuyền, Bạch gia tộc trưởng đều trở thành thứ không quan trọng.
Dưới ánh trăng, thiếu niên như họa, bạch xà giống như tiên, hai bên nhìn nhau.
Rất rất lâu sau, bạch xà bỗng nhiên ngân dài một tiếng, hóa thành một tia sáng hồng, hướng về phía Bạch Ngưng Băng.
Thân hình Bạch Ngưng Băng chấn động, ánh sáng hồng chui vào trong không khiếu của hắn, hóa thành một con bạch xà.
Bạch xà chiếm cứ vị trí giữa chân nguyên, có phong thái của bá chủ, lập tức đem cổ trùng ở giữa đuổi ra các phía xung quanh.
- Điều này...
Bạch gia tộc trưởng đứng dậy, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Trong gia tộc bí điển, có ghi chép về điều này.
Một khi cổ sư được chấp nhận, bạch tương tiên xà cổ sẽ đưa người kế thừa bay lên trời, đến nơi giấu bí tàng trên trời.
Nhưng mà tình huống hiện tại, có chút cổ quái.

Bạch tương tiên xà cổ chủ động đầu nhập vào không khiếu của hắn, không có giết hắn, hẳn là thừa nhận hắn.

Nhưng vì sao nó không có trực tiếp đưa Bạch Ngưng Băng bay lên trời?
Chẳng lẽ nói, thằng viết bí điển bị lầm lẫn?
Trong lúc nhất thời, Bạch gia tộc trưởng cũng không hiểu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Trong Cổ Nguyệt sơn trại.
- Cổ Nguyệt sơn trại đại thể chính là như vậy.

Hơn nữa, đất đai rộng rãi.

Nhưng mà còn có một nơi là cấm địa gia tộc, ngoại nhân không thể tiến vào.
Phương Nguyên nói xong, quay lại nhìn cha con Thiết gia lại nói.
- Thời gian cũng không còn sớm, hai vị cũng nên trở về nghỉ ngơi, ngày mai mới có tinh thần phá án.
- Phương Nguyên gia lão nói đúng.

Cảm tạ Phương Nguyên gia lão đã dẫn đường cho chúng ta.

Phương Nguyên gia lão cũng nên trở về đi.
Thiết Huyết Lãnh chấp tay nói.
- Nếu đã như vậy thì ta đi trước.
Phương Nguyên thi lễ, liền lập tức xoay người, dứt khoát rời đi.
Thiết Huyết Lãnh hứng thú nhìn theo bóng lưng của hắn, đến khi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn Thiết Nhược Nam.
- Nhược Nam, con cảm thấy Phương Nguyên này như thế nào?
Hắn đột nhiên hỏi.
- Con không thích hắn, trực giác nói cho con biết tên Phương Nguyên này trong tâm có ma tính.
Thiết Nhược Nam thoáng cao mày.
— QUẢNG CÁO —
Thiết Huyết Lãnh gật đầu.
- Ta biết con có trực giác cổ, có thể tăng cường trực giác.

Nhưng chúng ta phá án cần có chứng cứ rõ ràng, dựa vào trực giác không khiến người ta tin phục.

Con không nên quá ỷ lại vào trực giác của con.

Lúc phá án, không được tiếp tục dùng trực giác cổ.
- Vâng, phụ thân.
Thiết Nhược Nam nhỏ giọng gật đầu.
- Bây giờ con phân tích Phương Nguyên thử xem.
Thiết Huyết Lãnh lại nói.
- Phụ thân, người đang nghi ngờ hắn?
Thiết Nhược Nam hơi giật mình, sau đó nói.
- Hắn là người thông minh, khi giới thiệu sơn trại cho chúng ta, mỗi câu đều rõ ràng, vừa đủ.

Hả...
Thiết Nhược Nam hơi giật mình, nàng nhíu mày.
- Lúc nãy con không để ý, bây giờ nghe phụ thân nói mới phát hiện.

Mỗi câu Phương Nguyên nói đều là sự thật, không có một chút tình cảm cá nhân.


Dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, bình tĩnh kể lại.

Lời nói của hắn khiến người ta không nhìn ra được nhược điểm, không nghe ra được một chút manh mối nào.

Lới hắn nói thực...!thực...!thực sạch sẽ!
Nàng do dự một chút, cuối cùng dùng từ sạch sẽ.
Thiết Huyết Lãnh gật gật đầu, lại lắc đầu
- Hắn không phải vứt bỏ tình cảm cá nhân, bất luận kẻ nào đều có cảm tình, cho dù là sát thủ lạnh lùng, khát máu cũng có tình cảm.

Hắn đem tình cảm của bản thân, che dấu rất khá, khống chế rất tốt.

Trên người thiếu niên này, có một cỗ ma tính.
- Ma tính?
- Không sai.

Nghĩ lại xem, hắn ở tiệc rượu trực tiếp thẳng thắn thừa nhận chính mình sợ hãi, không dám lên chiến trường.

Con nói xem, nếu là người bình thường, sẽ làm như vậy sao?
Thiết Huyết Lãnh hỏi.
Thiết Nhược Nam lắc đầu
- Sẽ không.

Cổ sư đều xem vinh dự của gia tộc, danh dự của bản thân, còn hơn cả tính mạng.

Nhưng cũng không phải ai cũng như vậy.

Người tự hủy danh dự, lịch sử cũng có rất nhiều, không phải sao?
- Không sai.

Nhưng những người này đều là người như thế nào?
Thiết Huyết Lãnh ánh mắt thâm thúy.
Thiết Nhược Nam suy tư một hồi, sắc mặt có chút chấn động.
- Không người nào không phải người tài!
- Đúng là như thế.

Người tự hủy danh dự , có hai mục đích.

Một là có mưu đồ rộng lớn cùng mục tiêu mà đến danh dự cũng không sánh bằng.

Loại còn lại là vì tự bảo vệ bản thân, tự ô nhục danh dự để tránh bị nghi ngờ.
Thiết Nhược Nam hai mắt đột nhiên lượng.
- Ý của phụ thân là?
- Con đừng nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy này thiếu niên rất có ý tứ.

Đáng tiếc hắn chỉ có tư chất loại bính...
Huyết Lãnh nói, ánh mắt thâm thúy nhìn lên ánh trăng trên bầu trời.
Đêm hôm nay, ánh trăng như nước, chiếu rọi lên Thanh Mao sơn..

Bình Luận (0)
Comment