Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 3

Tấm bản đồ này là một tấm bản đồ khu vực, được vẽ rất chi tiết, bên trong còn biểu thị ra vị trí của Trần Vũ đang đứng, xung quanh đó còn được đánh dấu bằng các chấm đỏ vô cùng bắt mắt. Trần Vũ đếm sơ qua cũng có tới năm, sáu cái chấm đỏ như thế. Nhưng Trần Vũ cũng không rõ những điểm đỏ này biểu thị cho cái gì, bởi vì trên bản đồ không có ghi chú cụ thể. Chỉ có một khu vực, cách vị trí của Trần Vũ chừng hai mươi dặm về hướng đông bắc, là biểu hiện ra một cách rõ ràng nhất. Đây là một khu dân cư rộng chừng năm, sáu chục dặm vuông, lấy tên là Trần Gia thôn.

“Chủ nhân, khu vực mà chủ nhân đang đứng là một bộ phận thuộc Rừng Rậm U Minh, một trong bốn đại trọng địa của Ma Thú Sơn Mạch, thời điểm ban đêm nơi này sẽ xuất hiện rất nhiều dã thú và ma thú hoạt động. Vì để đảm bảo an toàn cho chủ nhân, Tiểu Nguyệt đề nghị chủ nhân nhanh chóng di chuyển, hướng về khu vực Trần Gia thôn để dừng chân!”

Trong lúc Trần Vũ còn đang ngây người nhìn bản đồ, âm thanh nhắc nhở của Tiểu Nguyệt lần nữa vang lên. Trần Vũ có chút giật mình, lúng túng nói: “Tiểu Nguyệt, ta, ta làm như thế nào mới có thể đi đến được Trần Gia thôn?”

Lời vừa nói xong, trong lòng Trần Vũ không khỏi mắng mình một câu. Nhưng lúc này, Tiểu Nguyệt chỉ cười khẽ một tiếng, hiện ra hai cái má lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp, giải thích: “Chủ nhân, ngài chỉ cần di chuyển theo phương hướng mũi tên của bản đồ là được rồi!”

Nàng nói xong, ánh sáng vừa lóe lên, liền biến mất không thấy đâu nữa. Trần Vũ nhìn lại xung quanh, cảm thấy sống lưng lạnh toát không thôi: “Ài, xem ra là phải tự lực cánh sinh rồi!”

Thở dài một hơi, Trần Vũ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, rồi theo dấu mũi tên biểu thị trên bản đồ mà hướng về phía Trần Gia thôn, bước đi.

Không biết là đi được bao lâu, ánh hoàng hôn cũng đã chuyển sang màu sẫm tối, tiếng chim vỗ cánh bay về tổ càng lúc càng nhiều, mà khoảng cách đến Trần Gia thôn chỉ còn hơn phân nửa đoạn đường. Trần Vũ rất lo lắng, không biết là mình có kịp đi đến Trần Gia thôn trước khi trời tối hay không. Ngay tại lúc này, phía trước mặt, cách Trần Vũ khoảng chừng bảy tám thước, một con thỏ trắng dáng người mập mạp, đang cúi đầu gặm lấy một củ nhân sâm to cỡ bắp tay người lớn. Khi nó nghe thấy tiếng bước chân của Trần Vũ đi tới, hai con mắt đen láy, to tròn của nó, hướng về phía Trần Vũ nhìn một cách đầy nghi hoặc, cái mũi thì khịt khịt đánh hơi mấy cái. Trần Vũ từ trước đến giờ cũng không nhìn thấy một con thỏ nào đáng yêu đến như vậy, hắn có chút thú vị muốn bước tới đem con thỏ này ôm một cái, thế nhưng thấy Trần Vũ vừa chuyển động, con thỏ không khỏi hoảng hốt, đem cái mông xoay ngược lại, lắc lư mấy cái, sau đó mới phóng vào trong rừng cây chạy mất.

Trần Vũ không khỏi bất đắc dĩ, đưa tay lên gãi gãi đầu mấy cái.

“Đinh! Phát hiện ra Thố Vương, bắt đầu tiến hành nhiệm vụ tân thủ, thu thập mười cặp tai thỏ!”

Trong lúc Trần Vũ còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, thì Tiểu Nguyệt lại một lần nữa xuất hiện, bắt đầu tiến hành giải thích: “Chủ nhân, đây là nhiệm vụ phụ, những nhiệm vụ này sẽ tùy thuộc vào hoàn cảnh của chủ nhân mà tiến hành khởi động. Sau khi chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ mở ra hệ thống thú cưỡi, đồng thời nhận được Thố Vương làm vật cưỡi! Xin chủ nhân hãy kiểm tra lại bản đồ, để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!”

Tiểu Nguyệt vừa nói xong, lại lần nữa biến mất. Trần Vũ cảm thấy có chút bực mình, nữ nhân này làm sao nói đến là đến, nói đi là đi, không thèm ở lại giải thích một chút nào cả? Nàng đây là coi mình là chủ nhân hay nàng mới chính là chủ nhân?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Trần Vũ cũng không muốn tốn hao thời gian lưu lại trong khu rừng rậm này, hắn bước nhanh về phía vị trí con thỏ trắng kia vừa mới biến mất. Đi khoảng chừng hơn năm, sáu chục thước, rốt cuộc Trần Vũ cũng nhìn thấy một đám thỏ hoang màu xám, đang yên lặng gặm lấy đám cỏ dưới đất.

Nhìn đám thỏ xám này, Trần Vũ có chút chần chừ, mình thật sự phải giết bọn chúng hay sao?

Ý niệm hơi động một chút, trên tay Trần Vũ lúc này xuất hiện một cây cung bằng gỗ, dây cung được làm từ gân thú, hai bên đầu dây cung có bọc thêm một lớp kim loại bằng bạc, phía trên thân cung có khắc một ít chữ triện không rõ nghĩa cho lắm. Lúc này, phía sau lưng Trần Vũ cũng hiện ra một cái túi tên bằng da, bên trong đã có đầy đủ những mũi tên bọc thép ánh lên hàn quang vô cùng bắt mắt. Nhưng trong lòng Trần Vũ lúc này lại âm thầm kêu khổ không thôi, hắn từ nhỏ đến giờ làm gì đã từng chơi qua thứ này?

Chỉ là, Trần Vũ cũng không có phát hiện ra, lúc mình cầm cây cung này trên tay, tư thế lại trở nên vững vàng, điềm tĩnh như một gã thợ săn điêu luyện, hoàn toàn không phải là cái bộ dạng yếu ớt, thư sinh không có một chút sức lực nào như trước đây.

“Phạch!”

Một mũi tên được bắn ra, ngay tại vị trí cách chỗ đứng của Trần Vũ gần nhất, một con thỏ xám bị bắn ngã, đám thỏ xung quanh cũng bị tiếng động làm cho giật mình. Trần Vũ không hiểu ra làm sao cả, từ khi nào mà mình lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ bản thân mình chính là một tuyệt thế kỳ tài, không học tự thông hay sao? Quả nhiên là lợi hại nha!

Trong đầu Trần Vũ còn đang mải mê tự sướng, đám thỏ lúc này đã kinh hãi mà chạy loạn. Đợi đến khi Trần Vũ đưa mắt nhìn lại, trên bãi cỏ đã chẳng còn lấy một con thỏ nào.

“Này, đợi đã, đừng có chạy a!”

Trần Vũ không khỏi hô hoán một trận, sau đó liền nhanh chân chạy đuổi theo.

“Phạch!”

“Phạch!”

“…”

Những mũi tên liên tiếp được bắn ra, tuy rằng không phải là bách phát bách trúng, nhưng chỉ bắn chừng mười mấy lượt, trên mặt đất đã nằm xuống một nhóm thi thể của thỏ xám. Trần Vũ đi tới kiểm tra một lượt, quả thật là vừa vặn thu được mười cái xác thỏ. Tay Trần Vũ vừa chạm vào đám thi thể này, bọn chúng liền biến mất không thấy đâu nữa.

“Đinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ thu thập tai thỏ!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được 500 điểm kinh nghiệm!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân tăng lên cấp 11!”

“Đinh, hệ thống thú cưỡi mở ra!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được vật cưỡi, Thố Vương!”



Nghe những âm thanh nhắc nhở liên tiếp của hệ thống, Trần Vũ cảm giác như còn đang nằm mộng vậy.

“A, khoan đã, Thố Vương, đây chẳng phải là vật nuôi của Hằng Nga hay sao? Thứ này làm sao có thể cưỡi được chứ?”

Lời vừa ra khỏi miệng, trong ánh mắt ngơ ngác của Trần Vũ, một con thỏ trắng trợn tròn hai mắt nhìn về phía hắn.

“Ách, Tiểu Nguyệt, đừng nói với ta con thỏ trắng trước mặt này chính là Thố Vương nha? Nó… nó nhỏ như vậy làm sao có thể để cho ta cưỡi được chứ?”

Trần Vũ vừa nói xong, ngay phía sau lưng của con thỏ trắng vang lên âm thanh sột soạt, rồi một đôi mắt lăng lệ ác liệt, lao thẳng ra khỏi bụi cây, vồ về phía nó. Trần Vũ đứng ở một bên không khỏi trợn mắt ngoắc mồm mà lắp bắp hô lên.

“Cái… cái này…”

Chỉ thấy, một con chó sói lông xám to lớn như một con trâu rừng, vươn móng vuốt sắc nhọn của nó đâm thẳng vào sau lưng của con thỏ trắng nhỏ. Mà ngay lúc này, thân hình nhìn như yếu ớt của con thỏ trắng, bỗng nhiên trở nên linh hoạt dị thường, hai chân của nó đạp mạnh xuống đất, tung người phóng thẳng lên trời, vượt qua khỏi ngọn cây cao năm, sáu chục thước. Khi nó rơi xuống đất, vị trí chỉ cách Trần Vũ chừng mấy chục bước chân. Đến lúc này, Trần Vũ mới chân chính hiểu được câu nói nhỏ mà có võ, rõ ràng thực lực của con thỏ trắng này, hoàn toàn không hề thua kém so với con sói xám kia một chút nào.

Cổ họng Trần Vũ khô khan nuốt xuống một ngụm nước bọt, làm như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nghĩ đến có một ngày mình được chứng kiến cảnh tượng đặc sắc đến như vậy.

Một con thỏ trắng có thể nhảy cao tới năm, sáu chục thước.

Một con sói xám, có thân thể khổng lồ như một con trâu rừng.

Thế nhưng, tình cảnh đặc sắc trước mắt vẫn còn chưa có kết thúc. Chỉ thấy, lúc này trên lớp lông trắng mịn của con thỏ trắng “nhỏ”, bắt đầu hiện ra từng tia lôi điện như là những con rắn màu tím nhỏ, bò khắp thân thể của nó. Mà thân hình của nó rốt cuộc cũng phồng lớn lên đến năm, sáu thước có thừa.

Phía đối diện, ánh mắt sâm lãnh của con sói xám càng lúc càng trở nên âm lãnh đến đáng sợ, trong cái miệng đầy răng nhọn của con sói xám, bắt đầu phả ra từng luồng âm vụ màu đen, vô cùng kỳ dị.

“Trời, đây rốt cuộc là thế giới đáng sợ như thế nào a?” Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Trần Lâm cảm giác như mình sắp khóc. Hắn không thể nào tưởng tượng ra nổi, mình lại thật sự xuyên đến một thế giới như thế này!
Bình Luận (0)
Comment