Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 43

Cách khu cấm trại chừng tám dặm về phía tây, trong một khu vực rừng cây rậm rạp, xung quanh nhô ra vài mỏm đá to. Phía bên dưới có một mảnh đất trống đang đứng hơn mười mấy người, trang phục vô cùng chỉnh tề, bắt đầu vây quanh một nhóm thiếu nữ bốn người, trong miệng thì nhả ra những lời tục tĩu cực kỳ khó nghe.

“Tiểu nương tử, các ngươi đừng phản kháng nữa, nơi này đã bị người của chúng ta bao vây, dù cho các ngươi có mọc thêm cánh cũng không thể thoát ra ngoài được. Cho nên, tốt nhất là các ngươi hãy đầu hàng đi, sau đó phục vụ cho bản đại gia thật tốt, khi nào bản đại gia thấy vui vẻ, bản đại gia sẽ cho các ngươi một con đường sống. Nếu không, chờ đợi các ngươi chính là con đường nô lệ, trở thành trò chơi của trăm vạn nam nhân trong thiên hạ, sống một cuộc đời vô cùng nhục nhã! Ha ha ha!”

Một gã Kiếm Sĩ tầm hơn ba mươi tuổi, một tay cầm trường kiếm vác trên vai, một tay chỉ về phía bốn thiếu nữ bị vây, miệng không ngừng cười lên ha hả, bộ dạng rất là đắc ý.

Đột nhiên, một tên ma pháp sư với vẻ mặt vô cùng bỉ ổi, hai mắt thì híp lại vào nhau, đi về phía tên Kiếm Sĩ kia, rồi nhìn về phía bốn thiếu nữ bên trong vừa cười, vừa xoa tay vào nhau nói: “Đội trưởng, ta thấy trên người mấy ả này đều có mùi vị của Hồ tộc, mà ta nghe nói đám nữ nhân Hồ tộc này đều rất dâm đãng, chỉ một người là không thể nào thảo mãn được mấy ả đâu, không ấy, sau khi đội trưởng chơi xong, ngài cũng để cho bọn thuộc hạ cùng lên chơi một phen đi. Lâu lắm rồi ta còn không có nếm thử mùi vị của nữ nhân dị tộc. Ực, ta thật sự là khó mà nhịn được! Đội trưởng, ngài thấy đề nghị của thuộc hạ như thế nào? Hè hè hè!”

Nhìn vẻ mặt ti tiện, cùng với hai hàng nước miệng chảy dài xuống đất, tên Kiếm Sĩ kia không khỏi trợn ngược mắt lên, đem thanh kiếm trên vai gõ vào đầu của hắn một cái: “Tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi nhìn bộ dạng của ngươi đi, thèm gái đến mức ngu ngốc như vậy rồi sao? Ngươi nghĩ là ta không nhìn ra thân phận của các nàng hay sao? Thật sự là ngu ngốc!”

Nghe tên Kiếm Sĩ này trách mắng, tên ma pháp sư kia cũng không có tỏ ra bất mãn cái gì, mà còn cố ý lấy lòng hắn cười nói: “Hè hè hè, vẫn là đại nhân anh minh, thuộc hạ bội phục, bội phục!”

Nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của hắn, một đám bên ngoài không khỏi âm thầm nhổ nước bọt trong lòng, nhưng ngoài mặt tên nào tên này cũng đều không ngừng cười cợt, hô phải liên tục. Mà tên Kiếm Sĩ kia dường như rất hưởng thụ, thậm chí hắn còn dang rộng ra hai tay, sau đó hít vào một hơi thật sâu, rồi mới phất tay ra hiệu cho bọn họ, nói: “Được rồi, được rồi! Chúng ta cũng không nên chậm trễ nữa, đem chuyện ở đây giải quyết cho xong đi, sau đó còn tụ họp lại với đại ca của ta nữa!”

Nghe nhắc đến hai chữ “đại ca”, cả đám người sắc mặt đều nghiêm trọng lại, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt không ngừng lăm lăm nhìn về phía bốn thiếu nữ bên trong.

Mà lúc này, vẻ mặt của Hồ Mị Nương đã trở nên xám đen lại, nàng nhìn đám người phía trước chẳng khác nào là một đám thổ phỉ, trong lòng càng thêm tức giận. Vốn dĩ là nàng chỉ muốn ra ngoài kiếm vài con thỏ hoang để hả giận, nhưng không nghĩ đến lại bị người ta theo dõi, còn bị phục kích tại chỗ này. Nói đến cùng cũng là tại cái tên Trần Vũ kia, nếu không phải tại hắn các nàng làm lại rơi vào hoàng cảnh như bây giờ.

“Này, thời gian của bọn ta không có nhiều, các nàng nhanh bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi, nếu không thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác!” Tên Kiếm Sĩ kia nhìn thấy các nàng vẫn chưa chịu buông vũ khí, trong mắt đã lóe ra một tia hàn quang.

“Hừ, chỉ là một đám rác rưởi mà thôi!” Hồ Mị Nương nhìn hắn khịt mũi khinh thường nói.

“Cái gì?” Nghe xong câu này, tên Kiếm Sĩ kia như không thể tin vào mắt mình, sau đó hắn mới cười to một tiếng, nói: “Ha ha ha, nàng rất có tính cách, nhưng mà ta thích!”

Hắn nói xong lại hướng về phía tên ma pháp sư có vẻ mặt hèn mọn đứng bên cạnh, nói: “Món đồ chơi kia còn trên người của ngươi hay không? Mau cho các nàng nếm chút màu sắc đi!”

“He he he, xin đại nhân cứ yên tâm, mấy thứ đồ chơi như thế này thuộc hạ lúc nào cũng đem theo bên mình!” Tên ma pháp sư kia vốn dĩ hai mắt đã rất nhỏ, khi cười lên lại càng nhỏ đến đáng thương, hai tay của hắn không ngừng xoa xoa vào nhau, rồi từ trong người lấy ra một vật hình tròn tròn, phía trên còn tản mát ra một cỗ mùi hương cực kỳ mê người.

Vừa nhìn thấy vật này, hai đầu lông mày của Hồ Mị Nương liền nhíu lại, trong bụng thầm hô lên một tiếng không ổn. Nhưng vào lúc này, tên ma pháp sư kia đã cười to một tiếng, sau đó liền đem vật thể hình tròn đang cầm trên tay ném vào giữa khu đất trống bên trong.

“Ầm!”

Chỉ thấy vật thể hình tròn kia vừa rơi xuống đất liền phát ra một tiếng nổ to, sau đó là một cỗ bụi khí màu hồng nhạt lan tỏa ra xung quanh.

“Cẩn thận, không được hít khí độc!” Hồ Mị Nương vừa nhìn thấy tình thế không ổn liền hô to lên để nhắc nhở ba thiếu nữ bên cạnh.

Nhưng lúc này tên ma pháp sư kia lại cười to lên một tiếng, nói: “He he he, cho dù các ngươi có bế khí cũng vô dụng, đây là Hồng Hương Tán, nó có thể thông qua da thịt, xuyên thấu vào trong tĩnh mạch, đi thẳng đến não bộ. Chỉ cần qua một khắc, cả người các ngươi đều trở nên vô lực, mặc cho bọn ta muốn làm gì thì làm!”

“Vô sỉ!” Hồ Mị Nương nghe mấy lời này liền tức giận đến mắng to một tiếng, sau đó nàng hô lên: “Tất cả, liều mạng!”

Dứt lời, nàng lấy thánh khí từ trong người ra, vận linh lực sau đó trong miệng lẩm nhẩm vài tiếng, rồi phóng một mũi băng tiễn lao tới. Mũi tên băng như một viên lưu tinh, hướng thẳng về phía tên ma pháp sư kia mà phóng tới, tốc độc của nó hoàn toàn ngoài sự dự liệu của những người ở đây.

“Chết tiệt, là thánh khí, mau lui lại!” Tên Kiếm Sĩ kia hô lên một tiếng, sau đó đem tên ma pháp sư ném ở một bên, rồi vung thanh kiếm trong tay chém xuống, muốn đem mũi băng tiễn của Hồ Mị Nương cản lại.

“Ầm!”

Chỉ nghe một tiếng động thật lớn vang lên, cả người tên Kiếm Sĩ kia như một viên đá cụi, bị người ta ném mạnh ra ngoài vậy. Mà tên ma pháp sư kia đã bị dọa cho sợ đến hồn vía lên mây.

“Mẹ nó, gặp quỷ rồi!” Trong lòng hắn âm thầm mắng lên một tiếng, sau đó hướng về phía những người còn lại hô lên: “Các ngươi còn chờ gì nữa, mau xông lên cho ta!”

Sau khi tên Kiếm Sĩ kia bị đánh bay, hắn cũng là người có quyền lực nhất trong đám người này. Ngay lập tức, một đám cung tên được phóng ra, còn có cả các loại ma pháp bay rợp trời, hướng về phía các nàng đánh tới. Hồ Mị Nương không hề e sợ một chút nào, băng tiễn trên tay nàng không ngừng được phóng ra ngoài, mà xung quanh cơ thể nàng cũng có một tầng hào quang màu lam nhạt bao bộc lấy, nàng còn cố ý đứng hộ trước mặt ba thiếu nữ còn lại. Lúc này, các thiếu nữ đều đang cố gắng vận lên linh lực, đem công kích của mình phóng ra ngoài, muốn tranh thủ thời gian đem bọn người này giải quyết trước.

“Khụ khụ…” Tên Kiếm Sĩ từ trên mặt đất bò dậy, che miệng ho khan một tiếng.

Tên ma pháp sư kia đã chạy đến bên cạnh hắn, giọng đầy lo lắng nói: “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

Tên Kiếm Sĩ rất là mất mặt, hắn đứng dậy vỗ vỗ lấy bộ áo giáp trên người, miệng thì mắng: “Mẹ nó chứ, thật sự là quá khinh địch, không nghĩ tới trong số các nàng còn có một cao thủ Thiên Giai, thậm chí trên tay của nàng còn có thánh khí, đúng là mất mặt!”

Nhưng nói tới đây, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên: “Ha ha ha, nhưng cao thủ Thiên Giai thì sao chứ, trên người nàng có thánh khí, trên người ta cũng có không ít đồ tốt, ta không tin là không thể thu thập được nàng. Với lại, sau khi bắt được nàng, đem về chà đạp một phen, sau đó lại nô ấn, chẳng phải đoàn đội của chúng ta lại nhiều thêm một cao thủ Thiên Giai hay sao? Còn thánh khí nha, đại ca ta nhất định sẽ rất thích, đến lúc đó huynh ấy nhất định sẽ khen ngợi ta một phen! Thật sự là sảng khoái, ha ha ha!”

Càng nghĩ, tên Kiếm Sĩ càng cảm thấy hưng phấn không thôi. Nghe giọng cười của hắn, tên ma pháp sư kia cũng cười theo, nhưng trong lòng thì âm thầm kêu khổ không thôi. Một cao thủ Thiên Giai, kèm theo một thanh thánh khí, thật sự là dễ ăn như vậy sao?

Mà lúc này, trên chiến trường cũng đã bắt đầu có phân cục. Mặc dù thực lực của Hồ Mị Nương rất cường đại, nhưng cùng lúc đối đầu với nhiều cao thủ vây công như vậy, nàng cũng cảm thấy hơi quá sức. Trong khi đó, ba tên thị nữ đi cùng với nàng đã bắt đầu có dấu hiệu trúng độc, sắp duy trì không được bao lâu nữa rồi.

Đang lúc này, một thân ảnh vô cùng quỷ dị, lén lút từ bên hông của nàng vòng tới. Mặc dù không nhìn thấy rõ hình dáng của hắn, nhưng dựa vào linh lực dao động, nàng cũng biết là có kẻ đang tiến hành tới gần. Trong lòng tức giận gầm lên một tiếng, nàng liền đem một mũi bắn tiễn hướng vị trí bên cạnh bắn tới.

“A!”

Chỉ kịp nghe lên một tiếng thét chói tai, một tên thích khách từ trên không trung bị ném ra ngoài, cả người lao thẳng vào một mỏm đá, không rõ sống chết. Thế nhưng, cũng chính vì lần xoay người này của nàng, phía mặt trước đã bắt đầu lộ ra sở hở, vô số quả cầu mà pháp từ trên trời giáng xuống, muốn một lần đem nàng chụp chết. Chỉ có điều, nàng dù sao cũng là cao thủ Thiên Giai, có linh lực hộ thể, chỉ bằng đám ma pháp này còn lâu mới bị thương được nàng.

Thế nhưng, chính vào lúc này, đột nhiên có một người lao mạnh tới, đem tấm khiên chắn nện thẳng lên ngực nàng, khiến nàng bị hất bay ra ngoài, sau đó là một luồng sát khí sắc bén, nhắm thẳng vào đùi nàng đâm tới. Dường như chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ các bộ vị quan trọng trên người nàng đều bị tập kích. Lúc này, trong đầu nàng hầu như trống rỗng, nàng không hề nghĩ đến mình lại bị đám người này đánh cho thê thảm như vậy, nếu như không phải vì bảo hộ cho các nàng, tình cảnh của nàng đâu đến nỗi nào như vậy. Nhưng nàng sẽ hối hận sao? Nàng cũng không rõ nữa, trông đầu nàng lúc này chỉ xuất hiện hình ảnh của một người, mà người này vừa làm cho nàng rất muốn thân cận, lại vừa làm cho nàng vô cùng chán ghét. Không biết là tại sao lúc này trong đầu của nàng lại hiện lên nụ cười của hắn, chẳng lẽ nàng sắp chết rồi ư? Trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ như vậy. Mà lúc này, đám thiếu nữ Hồ tộc cũng sợ hãi thất kinh hô lên.

“Công chúa!”

“Công chúa!”

“Công chúa!”
Bình Luận (0)
Comment