Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 5

“Grừ!”

Con sói xám bị thương, hung tính của nó càng thêm bạo phát. Nó gầm gừ lên một tiếng, trong cái miệng tanh hôi của nó, nhe ra hàm răng đầy gai nhọn, ánh mắt cũng dần dần trở nên đỏ lừ.

“Nguy rồi, con sói xám này là một đầu ma thú biến dị, Tiểu Phương, ngươi mau tránh ra!” Gã thanh niên thô kệch nhìn thấy tình hình không đúng, liền vội vàng hô lên.

Nhưng lúc này phản ứng của cô gái nhỏ kia lại chẳng hề quan tâm một chút nào, chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng: “Hừ, chỉ là một đầu súc sinh, dù có biến dị thì như thế nào?”

Hai lưỡi dao sắc bén trên tay nàng lại lóe lên, vẽ thành một đường vòng cung hình bán nguyệt vô cùng đẹp mắt, nhắm thẳng vào nơi cuống họng của con sói xám mà chém xuống. Thế nhưng, con sói xám lúc này lại chẳng hề có ý định tránh né một chút nào, một cái móng vuốt sắc nhọn của nó được hất lên, tuôn ra một luồng hắc khí vô cùng quỷ dị, giống như đang có một đầu hắc lang há miệng, cắn tới.

“Chết tiệt, con sói xám này rõ ràng có thể công kích bằng hệ hắc ám, ta không thể đứng nhìn được!” Gã thanh niên thô kệch rốt cuộc cũng nhịn không được, gã xách theo cây rìu, hét lớn một tiếng: “Mẹ nó, ông nội mày tới đây!”

Trong miệng của gã phun ra một tràng thô tục, sau đó liền phóng người lao thẳng tới. Mà lúc này, trên người của cô gái nhỏ kia cũng hiện lên một tầng băng lam trong suốt, ngăn đầu hắc lang kia lại.

“Ong…”

Chỉ thấy tầng băng lam bị lắc lư một trận, rốt cuộc cái đầu hắc lang cũng hóa thành một luồng hắc vụ tan biến đi mất.

“Hả?”

Thế nhưng vào lúc này, cô gái nhỏ kia lại kinh hô lên một tiếng, thân hình nhanh chóng lăn tròn xuống đất, lách người tránh đi. Không biết từ lúc nào, cái móng vuốt sắc nhọn của con sói xám kia đã đột nhiên lao tới, cắt lên trên ngực của nàng một đường dài, làm cho lớp áo bằng da thú bị tước ra một mảng lớn, hiện rõ ra một vùng da thịt căng tròn, sáng bóng.

“Ải ải, xem rìu của ta đây!” Lúc này, gã đàn ông thô kệch đã kịp lao tới, bủa lên trên lưng của con sói xám một rìu thật mạnh.

“Gào… húuuu…”

Con sói xám đau đớn hú lên một tràng dài, thân hình to lớn của nó dường như muốn đổ sập xuống đất. Chỉ có điều, nói như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng là cao cấp ma thú, cho dù bị thương thân hình của nó vẫn có thể nhanh chóng đứng thẳng dậy. Nó nghiêng người nhìn chăm chú vào đôi tay đang nắm chặt cây rìu của gã đàn ông thô kệch, khiến gã có chút run rẩy, trong cuốn họng không nhừng nuốt xuống mấy ngụm nước miếng.

“Xào xạc”

Đột nhiên con sói xám nhảy lên một cái, rồi cả thân hình to lớn của nó nhanh chóng lao vào trong rừng, trốn mất.

“Ồ!”

“Này, đồ to xác, mày có ngon thì đứng lại đây đánh nhau với tao ba trăm hiệp, xem tao có làm thịt mày hay là không?” Gã đàn ông nhìn thấy con sói xám đột nhiên bỏ chạy, liền can đảm đứng ra quơ quơ cây rìu trong tay, lớn tiếng hô hoán.

Trần Vũ đứng ở một bên mỉm cười, cảm thấy người này có chút thú vị. Nhưng khí ánh mắt của hắn rơi vào trên người của cô gái nhỏ có màu da cổ đồng kia, hai con mắt không khỏi trừng lớn, máu mũi suýt chút nữa thì phụt thành vòi.

“Này, ngươi nhìn cái gì? Có tin là ta móc hai con mắt của ngươi ra hay không?” Cô gái kia lúc này đã thu thập xong tư thế, vùng vải trước ngực mặt dù đã thiếu đi một mảng lớn, da thịt đã lộ hẳn ra ngoài, nhưng nàng chẳng hề e sợ một chút nào, thậm chí còn cố ưỡn nó ra, dùng ánh mắt đầy thách thức trừng thẳng Trần Vũ.

Trần Vũ dù sao cũng là một cậu học sinh cấp ba mới lớn, chưa trải sự đời, bị nàng nhìn như vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội vội vàng vàng mà xoay đầu sang chỗ khác, liên tục đưa tay lên gãi gãi đầu, hoàn toàn không biết lúc này nên nói điều gì cho phải.

“Ồ, em gái! Quần áo của ngươi làm sao bị rách to như vậy, nhanh, nhanh đem đồ của ta khoác lên đi, không thể để cho đám con trai nhìn thấy tiện nghi như vậy được? Bọn chúng muốn nhìn, cũng phải trở thàn em rể của ta mới được nhìn, nếu không thì em gái ta không phải quá lỗ vốn rồi hay sao?” Âm thanh vang vang như tiếng chuông đồng của gã đàn ông thô kệch càng làm cho khuôn mặt của Trần Vũ đỏ lên.

Mà em gái của gã cũng khẽ lườm gã một cái, rồi nhanh chóng đem tấm áo khoác khoác lên trên người, che đi chỗ cảnh xuân vừa mới lộ ra ngoài.

“Chúng ta đi!” Cô gái nhỏ hơi hơi liếc mắt nhìn lên y phục trên người của Trần Vũ một chút, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi khu rừng.

“Hừ, ngươi còn đứng đó làm gì? Đã nhìn thấy thân thể của em gái ta rồi, còn muốn chạy trốn hay sao? Nhanh đuổi theo nó!” Gã đàn ông thô kệch vỗ mạnh lên trên vai của Trần Lâm một cái, sau đó lại vung chân đá vào mông của hắn, rồi mới lớn tiếng quát mắng.

Trần Vũ bị đá đau, không khỏi tung người nhảy lên như con choi choi, nhín thấy hướng đi của hai anh em bọn họ cùng với hướng đi về Trần Gia thôn, lại cảm thấy hai người bọn họ không hề có ác ý, cho nên Trần Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ mà bị bắt đi.

Con thỏ trắng lúc này cũng đã thu lại bản thể, hai cái tai của nó dựng thẳng lên trời, cặp mắt thì không ngừng đảo quanh, dường như nó đang suy nghĩ là có nên đi theo Trần Vũ hay không. Sau khi suy nghĩ một hồi, thân hình của nó nhanh chóng lui dần vào trong rừng cây, nó quyết định quay trở lại rừng xanh, sống một cuộc sống tự do tự tại, không phải lệ thuộc vào bất kỳ ai. Chỉ là, thân hình của nó còn chưa rời đi được bao xa, nó bỗng nhiên cảm thấy rùng mình một cái. Dường như ở tận sâu trong vũ trụ xa xôi nào đó, đang có một cặp mắt chăm chú nhìn lấy hành động của nó, làm cho nó cực kỳ sợ hãi, vội vã phóng thẳng người quay ngược trở lại, hướng về phía Trần Vũ mà đuổi theo.

“Ồ, con vật nhỏ này làm sao lại chạy theo chúng ta?” Nhìn thấy con thỏ trắng chạy đuổi theo sau lưng Trần Vũ, gã đàn ông thô kệch có chút khó hiểu, nhìn về phía Trần Vũ.

Trần Vũ chẳng thèm đếm xỉa gì tới gã, hơi xúi người xuống đem con thỏ trắng ôm lên trong tay, vui vẻ sờ sờ lên trên lớp lông trắng mịn của nó.

“Bé ngoan, sau này mày đi theo tao nhé!”

Con thỏ trắng dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Trần Vũ, trong lòng nó tuy rằng vô cùng phiền muộn và bất mãn, nhưng nó lại không dám phản đối hành động vuốt ve của Trần Vũ một chút nào.

“Này, người bạn nhỏ, con vật này thật sự là vật nuôi của ngươi sao?” Gã đàn ông thô kệch có chút quái lạ, vừa liếc mắt nhìn về phía con ma thú cao cấp đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của gã Trần Vũ, vừa chăm chú đánh giá Trần Vũ lại một phen.

“Phải!” Trần Vũ hơi liếc mắt nhìn gã một cái, sau đó lại nhấn giọng, nói: “Mà tôi cũng có tên đó, tôi gọi là Trần Vũ, sau này anh có thể gọi tôi là Vũ, nhưng tôi không cho phép anh gọi tôi là người bạn nhỏ nữa, biết không?”

Mặc dù rất khó hiểu với cách xưng hô của Trần Vũ, nhưng gã đàn ông thô kệch vẫn gật gật đầu đáp lại: “À, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Vũ, còn tên của ta là Trần Minh, ngươi có thể gọi ta là Đại Minh. Em gái của ta tên là Tiểu Phương, ngươi có thể gọi nó là Phương Phương, hay là Tiểu Phương đều được. Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi trước, mặc dù ngươi đã một lần nhìn thấy thân thể của em gái ta, thế nhưng ngươi muốn trở thành em rể của ta, còn chưa có đủ tư cách, em gái ta đã từng thề độc, chỉ khi nào có người đánh thắng được nó, thì nó mới chịu chấp nhận lấy người đó làm chồng. Đương nhiên, trước đó còn cần phải xem tên đó có hợp mắt với nó hay không đã. Ta nhìn thấy ngươi yếu ớt như vậy, e rằng chỉ cần một nắm tay của nó, cũng đã đánh ngươi bay xa tám chục thước rồi, cho nên cả đời này của ngươi e rằng không có cơ hội trở thành em rể của ta đâu!”

“Này, tôi nói anh nghe, tôi làm sao lại là em rể của anh chứ? Tôi cũng đâu có nhìn thấy cái gì đâu? Với lại, ở quê nhà của tôi, phụ nữ nhiều lúc còn ăn mặc sexy hơn thế nhiều nữa đấy!” Trần Vũ cảm thấy vô cùng phiền lòng, cho nên đã trừng mắt lên nói thẳng.

“Cái gì?” Nhưng cậu ta không thể nào ngờ rằng, lúc này ánh mắt của Trần Minh khi nhìn về phía mình lại ác liệt như vậy. Thậm chí, Tiểu Phương đang đi ở phía trước một đoạn xa, bước chân cũng đã dừng lại, chăm chú nhìn về phía bên này.

Con thỏ trắng đang nằm ở trong lòng của Trần Vũ, cũng bị động tác của hai anh em bọn họ làm cho giật mình, một đám lông trắng đều đã bị dựng thẳng đứng lên.

“Này, này! Hai người làm sao vậy chứ hả? Tôi… tôi chỉ là nói ví dụ như thôi, với lại, chẳng phải là tôi đánh không lại cô ấy hay sao? Tôi làm sao có thể trở thành em rể của anh được chứ?”

“Hừ, chuyện đó là chuyện của sau này, nhưng bây giờ ngươi đã nhìn thấy thân thể của Tiểu Phương, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu không thì hôm nay ngươi nhất định phải quyết đấu với nó. Chỉ cần ngươi thắng, ngươi có thể rời đi!” Trần Minh bước ra ba bước, kéo theo cay rìu trên vai cầm ngang ở trước mắt, ánh mắt vô cùng quyết liệt.

Mà Tiểu Phương ở đằng trước cũng đã bắt đầu di chuyển về phía bên này. Trần Vũ cảm giác như mình vừa rơi thẳng xuống hầm băng, sóng lưng lạnh toát, đầu óc trở nên cực kỳ căng thẳng.

“Cái này… cái này…”
Bình Luận (0)
Comment