Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 54

Trần Vũ đương nhiên là không thể nào đem bí mật của hệ thống tiết lộ ra ngoài, thế nhưng không làm ra giải thích, các nàng không phải đều sẽ cho rằng hắn là muốn cháy nhà đi hôi của hay sao? Cho nên Trần Vũ dứt khoát đem dược tề uống một hớp, sau đó trước con mắt kinh ngạc của các nàng, đem nó cất vào lại trong không gian trữ vật, rồi thản nhiên nói: “Nếu mọi người đã không cần, vậy thì ta không lấy ra nữa!”

Các thiếu nữ Hồ tộc đưa mắt nhìn nhau, mà Hồ Mị Nương thì sắp tức đến phát điên.

“Ngươi… ngươi… ngươi vô sỉ!” Nàng tức giận chỉ tay về phía Trần Vũ mắng.

Nhưng Trần Vũ cũng không sợ, hắn nhìn nàng cười đầy thâm ý: “Cái này nha, đây chính là đồ vật của ta, ta có muốn lấy ra dùng hay không, đó là quyền của ta! Nếu mọi người đã nghi ngờ lòng tốt của ta, vậy thì ta sẽ không giúp mọi người nữa!”

Nói đến đây, Trần Vũ còn cố ý giang rộng hai cánh tay ra nói: “Nếu tỷ tỷ cảm thấy ta không đánh lại tỷ, vậy thì tỷ cứ đến mà đoạt đi, ta cũng không có năng lực phản kháng lại tỷ nha!”

Hồ Mị Nương tất nhiên là không có ý định đi lên đoạt đồ của hắn, nếu không nàng đâu có cần nói nhảm nhiều như vậy.

“Được rồi, là ta sai, đệ đệ là đại nhân đại lượng, có thể bỏ qua cho ta lần này được hay không?” Nhìn thấy chúng nữ đã sắp chịu đựng không được nữa rồi, Hồ Mị Nương mới xuống nước nói.

Nhưng Trần Vũ không có ý định dễ dàng buông tha cho nàng như vậy, hắn ngửa cổ lên trời làm bộ bất mãn nói: “Không được, như vậy còn chưa đủ thành ý!”

“Chụt!”

Mấy thiếu nữ Hồ tộc thấy hắn ức hiếp công chúa của mình như vậy, đều không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà trừng hắn. Thế nhưng lúc này không hiểu tình huống như thế nào, Hồ Mị Nương lại đi tới, hôn lên má của Trần Vũ một cái, sau đó liền xoay mặt đi nói: “Như vậy đã đủ thành ý hay chưa?”

Trần Vũ chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy qua trong người, cơ thể trở nên cứng đơ, lúc này hắn cũng không nghe rõ là Hồ Mị Nương đang nói vói hắn cái gì.

“Cảm giác này, thật sự là, quá sảng khoái!” Linh hồn Trần Vũ bay bổng lên tận chín tầng mây xanh, mãi một lúc sau hắn mới hồi phục lại bình thường, ho khan một tiếng: “Khụ khụ, thật tình ta cũng không cố ý chiếm tiện nghi của mọi người!”

Hắn nói xong, còn đang tính nói thêm vài câu nữa, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy bất thiện của đám Hồ nữ, hắn đành phải ngậm miệng lại, đem dược tề giao cho A Châu, nói: “Chỗ dược tề này vừa đủ phân phát cho mọi người, nhờ A Châu cô nương giúp ta một hồi đi!”

A Châu mặc dù vẫn còn bất mãn với hắn, thế nhưng ngoài miệng nàng vẫn nói lên một tiếng cảm ơn. Sau khi nhìn các nàng uống xong dược tề, âm thanh của hệ thống lại lần nữa vang lên.

“Đinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ giải dược, chủ nhân thu được năm ngàn điềm kinh nghiệm và năm ngàn xu!”

“Đinh, độ thân thiện của A Châu, A Liên, A Tú, A Bích tăng lên năm mươi!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được bốn trăm điểm danh vọng!”

“Đinh, độ thân thiện của Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh tăng lên một trăm!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được sáu trăm điểm danh vọng!”

“Đinh, bởi vì điểm danh vọng của chủ nhân vượt mức một ngàn điểm, cho nên hệ thống cửa hàng danh vọng được thăng cấp!”

“Đinh, hệ thống mỹ nữ, danh tướng mở khóa, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra thông tin hay không?”

Nghe âm thanh thông báo liên tiếp của hệ thống, Trần Vũ hết sức vui mừng, hắn ngay lập tức đi vào kiểm tra thông tin của bản thân.

Tên nhân vật: Trần Vũ

Đẳng cấp: 16

Nghề nghiệp: Trung cấp Thợ Săn

Kinh nghiệm: 5000/6000

Thể chất: 25

Sức mạnh: 25

Phòng ngự: 25

Nhanh nhẹn: 25

Trí lực: 25

Vũ khí: Bạch Ngân Cung (Sơ cấp)

Kỹ năng: Xuyên Tâm Tiễn (Cao cấp), Thông Thiên Nhãn (Thần thông)

Nộ khí: 100/100

Trang bị: Ma hạch cấp 4 (3), ma hạch cấp 3 (5)

Thú cưỡi: Thố Vương (Cấp 21), Dã Lang Vương (Nô thú, cấp 24)

Tiền trang: 7800 xu

Điểm danh vọng: 1100

Sau khi nhìn thấy đẳng cấp của mình chỉ còn thiếu 1000 điểm nữa là thăng lên cấp 17, tâm tình của Trần Vũ liền trở nên tốt hơn rất nhiều. Mặc dù số trang bị thu thập được từ trên người của đám dong binh đa số đều bị chai Thánh Thủy dược tề kia lột sạch. Nhưng Trần Vũ cũng không tiếc nuối một chút nào, dù sao chỉ cần đẳng cấp của hắn tăng lên, thì số tiền đó hắn lấy lại mấy hồi. Với lại trang bị ở trong hệ thống sẽ tốt hơn trang bị bên ngoài rất nhiều, mặc dù hơi đắt một chút, nhưng thật sự là đáng giá.

Lại rời khỏi giao diện nhân vật, Trần Vũ đi đến cửa hàng danh vọng. Lần này xuất hiện trước mặt Trần Vũ không còn là mấy cái hình ảnh với mấy dòng chữ xám bị bôi đen thông tin, mà phía trên đó đã hiện ra chi tiết rõ ràng. Bao gồm danh sách của thập đại mỹ nhân, thập đại danh tướng và nhiệm vụ liên quan đến bọn họ. Trần Vũ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thì có thể dễ dàng thu phục bọn họ đưa vào dưới trướng. Đương nhiên phụ thuộc vào năng lực của từng người, mà độ khó cũng cao thấp khác nhau.

Ví dụ như trước mặt là hai chị em Thúy Kiều, Thúy Vân, theo như trên thông tin của hệ thống, thì các nàng hiện tại đang ở Phượng Hoàng Trấn, mà còn là dòng dõi của Vương gia, một trong năm đại gia tộc mạnh nhất Phượng Hoàng Trấn. Với năng lực hiện tại của Trần Vũ có thể bắt Vương Viên Ngoại đem các nàng giao cho hắn làm tùy tòng được sao, đây chính là một chuyện hoang tưởng!

Thế nhưng vừa nghĩ đến việc các nàng có thể xuất hiện ở ngay trước mặt mình, Trần Vũ cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Còn có thu phục được các nàng hay không, hắn cảm thấy việc này cũng không quan trọng nữa. Dù sao đây cũng không phải là nhiệm vụ bắt buộc. Lại điểm vào trong danh sách danh tướng, nhìn thấy một đám danh tướng như Triệu Vân, Lữ Bố xuất hiện trước mặt, còn có cả đám mưu thần như Gia Cát Lượng, Từ Thứ ở bên trong. Trần Vũ thật sự là không biết cảm tưởng như thế nào cho phải.

Trải qua một hồi thu thập tâm tình, Trần Vũ đem giao diện trước mặt thoát ra, sau đó thì rời khỏi hệ thống. Lúc này mọi người cũng đã hồi phục xong, Hồ Mị Nương hướng về bốn phía xung quanh nhìn một lúc, rồi không biết là cố ý hay hữu ý, nàng lại nhìn về phía Trần Vũ hỏi: “Nơi này không có thông đạo, chúng ta rời đi hay là ở tạm qua đây một đêm?”

Dù sao hoàn cảnh nơi này cũng tương đối tốt, mặc dù bốn phía vẫn là vách đá lạnh ngắt như tờ, thế nhưng không gian bên trong lại rộng rãi, mà mặt đất cũng sạch sẽ, không có ẩm ướt như bên ngoài. Nếu như ở lại trong này một đêm cũng không phải là một quyết định tồi. Trong lúc Trần Vũ định mở miệng nói gì đó, đột nhiên âm thanh của A Tú vang lên: “Công chúa, người nhìn xem, bên kia có cái gì?”

Lúc này tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không gian trước mặt hiện lên một cánh cửa ánh sáng, bên trong đang không ngừng lay động lên, như có vật gì đó sắp từ trong đó chui ra ngoài.

“Truyền tống trận!” Hồ Mị Nương là người có kiến thức sâu rộng, nàng chỉ nhìn một chút liền nhận ra được vật đó là vật gì.

Chỉ có điều, nàng cũng không ngờ tới, nơi này còn có bố trí một cái truyền tống trận. Lúc vừa rồi nàng đã nhìn qua xung quanh một vòng, thế nhưng chưa từng phát hiện ra một vật nào có liên quan đến truyền tống trận này cả.

“Chẳng lẽ…” Nàng càng nghĩ, trong lòng càng phát ra sợ hãi, mà ánh mắt của mọi người cũng đang không ngừng đề phòng.

Ở một nơi khác, trong một chỗ đầm lầy thuộc U Minh Hạ, có một đám dong binh ăn mặc tương đối giống nhau, phía trên chiến giáp hoặc là ngực áo đều có gắn một cái ký hiệu hình ngọn lửa bùng cháy, bọn họ đang tiến hành vây công một con cá sấu có thân hình rất khổng lồ. Nhìn bề ngoài, con cá sấu này ít nhất cũng phải dài đến trăm thước, cao gần mười lăm thước (1 thước = 0.47 mét). Mỗi một lần nó vẫy đuôi, mặt đầm phía sau lưng liền chấn động, nước bắn cao tới mấy trượng (1 trượng = 10 thước).

“Nhanh lên, Chiến Sĩ, mau xông lên phía trước, giữ chặt ở hai bên, không cho nó giãy thoát! Ma Pháp Sư băng hệ nhanh đóng băng nó lại! Chết tiệt, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, mau thanh tràng cho ta, không được để cho đám Cá Sấu Đầm Lầy đó xông vào, nhanh lên!” Ở trên không trung, một gã Kỵ Sĩ cưỡi theo một con Kim Sí Hổ đang không ngừng vung kích lên đâm vào lưng của con Cá Sấu Chúa, sau khi nhìn thấy xung quanh có thêm mấy con Cá Sấu Đầm Lầy nữa xuất hiện, hắn liền tức giận quát lên.

Gã kỵ sĩ này, cũng chính là đoàn trưởng của Dục Hỏa dong binh đoàn, Lương Vĩnh Khang. Gã là một cường giả Thánh Kỵ Sĩ, còn con Kim Sí Hổ dưới thân gã cũng là một con thánh thú có thực lực rất cường đại. Xung quanh gã còn có hai mươi tên cao thủ Thiên Giai hỗ trợ, thế nhưng con Cá Sấu Chúa này cũng không phải hạng vừa, mặc dù nó chỉ là thánh thú cấp một, thế nhưng thực lực của nó thật sự là cường hãn. Cho dù Lương Vĩnh Khang đã là một Thánh Kỵ Sĩ cấp ba, kèm theo đó là thánh thú Kim Sí Hổ cấp hai, cùng với sự hỗ trợ của các cao thủ Thiên Giai, thế nhưng vẫn không thể nào đánh hạ được nó. Tính ra, trận chiến này đã kéo dài hơn hai giờ đồng hộ rồi, cứ tiếp tục như vậy nữa đừng nói là đám cao thủ Thiên Giai bên ngoài, cho dù là Lương Vĩnh Khang cũng cầm giữ không nổi. Chính vì vậy, Lương Vĩnh Khang mới ra lệnh triệu tập toàn bộ thành viên của Dục Hỏa dong binh đoàn lui trở về.

Nói như thế nào đi chăng nữa, Dục Hỏa dong binh đoàn cũng là một trong mười đoàn dong binh có thực lực cường đại nhất toàn bộ Đại Việt Đế Quốc. Mặc dù bọn họ chỉ đứng hàng thứ tám, nhưng thực lực tuyệt đối không thể nào xem thường được. Ngoại trừ đoàn trưởng Lương Vĩnh Khang và thú cưỡi Kim Sí Hổ của hắn đã đạt đến Thánh Cấp, thì thành viên bên trong Dục Hỏa dong binh đoàn tổng cộng có hơn năm trăm người, trong đó cao thủ đạt đến Thiên Giai thì có hơn hai mươi người. Trong hai mươi người này, thì có tám người đã đạt đến Thiên Giai đỉnh phong, mười người đạt đến Thiên Giai hậu kỳ, còn lại hai người đạt đến Thiên Giai trung kỳ, người duy nhất đạt đến Thiên Giai sơ kỳ là Lương Vĩnh An, thì đã bị Trần Vũ giết chết. Phía bên dưới, bọn họ còn có tới mấy trăm tên tu sĩ Cao Cấp, chỉ có hơn ba, bốn mươi tên tu sĩ Trung Cấp đỉnh phong mà thôi. Nói về tổng thể, sức mạnh của Dục Hỏa dong binh đoàn so với một số tiểu quốc nhỏ yếu, thì còn mạnh hơn gấp mấy lần.

Nhìn đoàn trưởng uy nghi ở phía trên chiến trường, đám người Lưu Hà Ôn đều không tự nhiên mà lui lại.

“Lưu Lão Ôn, các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau giúp chúng ta thanh tràng đi!” Trong lúc đám người Lưu Hà Ôn còn đang sợ hãi lui lại phía sau, thì một thanh âm chói tai vang lên.

Sau đó lại có người đột nhiên đi tới, nhìn bốn phía xung quanh bọn người Lưu Hà Ôn hỏi: “An đại nhân đâu, sao không thấy An đại nhân trở về? Đoàn truỏng đang cần người chi viện, mau kêu An đại nhân đến hỗ trợ đi!”

Nghe được người này nói chuyện, cả đám người Lưu Hà Ôn đều đứa mắt nhìn nhau, tâm trạng hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.

“Mẹ nó, Lương Vĩnh An chết rồi, bọn ta muốn kêu hắn ra như thế nào đây?” Đây là suy nghĩ duy nhất của bọn họ lúc này.
Bình Luận (0)
Comment