Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 82

Thân hình Trần Vũ lần nữa tụ hội lại, nhưng lúc này có vẻ như mờ đi một ít. Tuy rằng đây là không gian tinh thần của hắn, nhưng mà một lần bị giết tức là một lần bị tiêu hao tinh thần lực. Cứ như vậy, cho dù hắn không có bị đoạt xá thân thể thì thần hồn cũng bị tiêu diệt hết, đến lúc đó hắn đã không còn bất kỳ một cơ hội nào để phục sinh trở lại.

Cho nên lúc này Trần Vũ rất vội, hắn cũng không có đợi cho thần hồn khôi phục xong, cứ thế tức tốc mà chạy nhanh về phía bức tường ngăn cách của hệ thống. Hắn hy vọng lần này mình có thể kêu gọi hệ thống kịp thời đi ra, để trợ giúp hắn.

Mà Hắc Long lúc này sau khi cười to, càng thêm đắc ý đuổi theo không ngừng. Không đợi cho Trần Vũ chạy đi được bao nhiêu bước, lại là một cái vuốt rồng từ trên trời giáng xuống, đem thần hồn của hắn phá đi. Sau đó thần hồn của Trần Vũ lại lần nữa khôi phục, liền bị nó vung vuốt phá đi. Cứ như thế qua đi chừng khoảng mười mấy lần, rốt cuộc thần hồn của Trần Vũ cũng bị tàn phá không thể chịu nổi, hắn sắp đến ngưỡng cửa bị diệt vong rồi.

Thế nhưng lúc này, khoảng cách giữa Trần Vũ và bức tường ngăn cách của hệ thống chỉ có một bước chân. Trần Vũ vừa lúc vươn tay ra chạm tới, chạm vào bề mặt của bức tường. Một luồng ánh sáng kim sắc vô cùng rực rỡ tuôn ra đem Trần Vũ bao bọc vào bên trong. Mà lúc này Hắc Long lại vô cùng sợ hãi kêu lên một tiếng: “Không!!!”

Đợi cho ánh sáng kim sắc qua đi, bức tường ngăn cách trước mặt đã bị biến mất không thấy, mà thần hồn của Trần Vũ cũng không hề xuất hiện trước mắt. Hắc Long dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn ra xung quanh, nó cảm giác như có một luồng lực lượng khủng khiếp nào đó đang nhìn về phía nó chằm chằm. Trong lúc kinh hoảng, Hắc Long vậy mà hướng về phía bên ngoài chạy đi, nó không muốn đoạt xá lấy cỗ thân thể này nữa, mục tiêu của nó là đoạt xá trùng sinh, chứ không phải là liều mạng chịu chết đâu?!

Nhưng lúc này Hắc Long dù có muộn chạy cũng không thể nào chạy thoát ra ngoài được. Linh hồn của nó vậy mà trực tiếp bị vây ở bên trong không gian tinh thần của Trần Vũ, cho dù vũng vẫy, giãy thoát như thế nào cũng vô dụng, không đi. Nó tức giận mà gầm lên một tiếng: “Tiểu tử thúi, ngươi có bản lĩnh thì đi ra đây đấu với bản Long một ngàn ba trăm hiệp, chớ có chui chui núp núp mà chơi có trở bẩn thỉu như vậy! Bản Long ta không sợ đâu, hừ hừ, tiểu tử ngươi cho rằng chỉ bằng một chút công phu mèo cào này mà cũng muốn giam lại bản Long hay sao? Ngươi đừng có mơ tưởng!”

Gầm thét một hồi, Hắc Long lại tiếp tục hướng bên ngoài xông ra, nhưng cho dù nó có nỗ lực như thế nào, thì tất cả đều là vô dụng. Mà lúc này, Trần Vũ sau khi bị ánh sáng kim sắc chiếu xuống, hắn rốt cuộc lại quay trở về không gian của hệ thống. Lúc này Tiểu Nguyệt một bộ vô cùng lo lắng, từ trên Kim Sách đi đi lại lại, đợi đến khi nhìn thấy được Trần Vũ xuất hiện rồi, nàng mới mừng rỡ mà reo lên: “Chủ nhân, cả ngày hôm nay ngươi làm gì, tại sao ta không thể liên lạc được với ngươi?”

Nhưng hỏi thăm một hồi, sắc mặt của nàng liền hốt hoảng lên: “Không đúng, hồn thể của ngươi làm sao lại yếu như vậy? Chẳng lẽ là…?”

Không đợi cho nàng suy đoán lung tung, Trần Vũ liền bắt đầu đem đầu đuôi câu chuyện bên ngoài nói cho nàng nghe rõ ràng. Tiểu Nguyệt vừa nghe xong, không biết sắc mặt của nàng là hốt hoảng hay vui mừng, chỉ thấy nàng vỗ tay một cái: “Chỉ là một đầu Hắc Long thôi ư?! Quá đơn giản! Chủ nhân, nơi này là không gian tinh thần của ngài, cũng là không gian của hệ thống, cho dù là cường giả Thần Cấp ở đây cũng không dám làm gì ngài, huống hồ là một con Thánh Long đã chết hơn mấy ngàn năm! Chủ nhân, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết đi!”

Nàng vừa nói xong, liền mang theo Kim Sách biến mất, mà hồn thể của Trần Vũ lần nữa rời đi ra ngoài. Hắc Long đang lúc tìm kiếm xung quanh, đột nhiên nhìn thấy không gian trước mặt hiện lên tia sáng, nó không khỏi kinh hoảng mà ngẩng đầu lên. Đợi cho nó nhìn thấy được Trần Vũ rồi, thì vui mừng khôn xiết mà reo hò không thôi: “Tiểu tử, ta cuối cùng cũng tìm thấy được ngươi rồi! Ha ha ha, ta đã nói qua rồi mà, với bản lĩnh của Long đại nhân ta, ngươi làm sao có thể chạy thoát được!”

Lời nói của nó vừa dứt, âm thanh của Tiểu Nguyệt cũng vang lên: “Chủ nhân, đầu Hắc Long mà ngài nói là đây sao? Nhìn nó thật chẳng giống một con rồng gì cả? Trông nó giống một con tiện long hơn!”

Trần Vũ cũng không ngờ đến vừa mới gặp mặt mà Tiểu Nguyệt đã cho ra một đánh giá chính xác như vậy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn nha! Thế nhưng lời này loạt vào trong tai của Hắc Long, liền làm cho Hắc Long vô cùng khó chịu: “Con nhóc con, ngươi nói ai là tiện long, mẹ ngươi là tiện long, cả họ nhà ngươi đều là tiện long! Khốn kiếp, bản Long đường đường là một Hắc Long cao cao tại thượng, làm sao có thể để cho một con nhãi ranh hỉ mũi còn chưa sạch như ngươi xem thường được! Ngươi đi chết đi!”

Hắc Long một lời không hợp liền muốn ra tay đánh người, nhưng công kích của nó chỉ rơi vào hư không, thân ảnh của Trần Vũ và Tiểu Nguyệt đã biến đâu không thấy rồi.

“Nhóc con, ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy! Tiểu tử thúi, các ngươi có gan thì ra đây đánh nhau với ta ba ngàn tám trăm hiệp, bản Long mà bỏ chạy thì ta chính là một con trùng nhỏ!” Hắc Long nộ hóng lên một tiếng.

Thế nhưng lúc này âm thanh của Tiểu Nguyệt lại lần nữa vang lên ở phía sau lưng của hắn: “Con trùng nhỏ, ngươi muốn đánh nhau với ta sao?”

Lời này của nàng làm cho Hắc Long giật hết cả hồn. Đợi cho nó kịp quay đầu nhìn lại, thân ảnh của Tiểu Nguyệt lại biến mất đâu không thấy. Nó càng thêm giận: “Khốn kiếp, các ngươi như vậy thì tính là thứ gì! Các ngươi có bản lĩnh thì chui ra đây, bản Long một tay sẽ chụp chết các ngươi!”

“Thật sao!” Âm thanh của nó vừa rơi xuống, tiếng nói của Tiểu Nguyệt đã vang lên ở phía sau lưng của nó.

Nhưng lần này Hắc Long đã khôn ngoan hơn trước rất nhiều, nó không có quay đầu lại, mà trực tiếp vung lấy cái đuôi rồng phía sau lưng, muốn đem hai người Tiểu Nguyệt và Trần Vũ đập nát. Thế nhưng lần này công kích của nó lại trở nên vô ích, chỉ rơi vào trong khoảng không vô tận, một chút âm thanh cũng không hề phát ra được.

Đợi cho nó kịp phản ứng lại, thì hai người Tiểu Nguyệt và Trần Vũ đã đứng ở ngay trước mặt nó. Lần này Tiểu Nguyệt cũng không có đùa giỡn như lúc trước nữa, mà sắc mặt của nàng càng trở nên nghiêm túc hơn, Kim Sách trong tay cũng bị lật ra, sau đó là một vầng kim quang tỏa sáng vô cùng rực rỡ. Nàng nheo lại một mắt hướng về phía Hắc Long nói: “Lần này ta không có chơi đùa với ngươi nữa!”

Nàng nói xong, trong miệng bắt đầu râm rang đọc lên chú ngữ, sau đó cất tiếng hô vang một tiếng: “Thu!”

Hắc Long hoàn toàn không có một chút lực kháng cự nào, chỉ nghe nó bắt đầu hét thảm lên: “A, tiện nhân, mau thả ta ra, mau thả ta ra!”

Lúc này Hắc Long bị một cái lồng giam màu hoàng kim giam cầm, ánh sáng bên trong tỏa ra một luồng lực lượng vô cùng kinh khủng, từng chút từng chút đem hồn thể của nó ép lại, làm nó đau đớn đến kêu vang lên. Thế nhưng bây giờ sắc mặt của Tiểu Nguyệt không thể khá hơn chút nào, khuôn mặt của nàng có chút nhợt nhạt, như là đang làm một việc nào đó rất là cố sức.

“Tiểu Nguyệt, ngươi thế nào?” Trần Vũ rất nhanh liền nhận ra dị biến ở trên khuôn mặt của nàng, cho nên vô cùng lo lắng mà hỏi thăm.

“Ta không sao!” Nàng yếu ớt hô lên một tiếng, nhưng sau đó lại tiếp tục nói: “Chủ nhân, hiện tại ta chỉ có thể giúp ngài đến đây mà thôi! Nếu như chủ nhân muốn khống chế được đầu Hắc Long này, thì ngài nhất định phải ký kết một loại khế ước với nó, nếu không thì không thể khống chế được nó!”

“Khế ước?” Mặc dù rất là nghi hoặc, nhưng hắ vẫn gật đầu nói: “Không có vấn đề gì, thế nhưng ngươi thật sự không có cách nào tiêu diệt nó hay sao?”

“Không thể được!” Lần này Tiểu Nguyệt rất là cương quyết lắc đầu phản đối: “Đầu Hắc Long này tương lai còn có diệu dụng, với lại thực lực của nó không tệ, nếu có nó đi theo bên cạnh chủ nhân cũng an toàn hơn!”

Nghe nàng nói như vậy Trần Vũ cũng không phản đối nữa. Nhưng đến khi nàng lấy ra một tờ khế ước giao cho hắn, sắc mặt liền trở nên khó coi lên: “Chủ nhân, đây là Bình Đẳng Khế Ước, chủ nhân muốn đem đầu Hắc Long này khống chế, thì đem khế ước này ký kết với nó. Khế ước này chỉ có tác dụng trao đổi qua lại lợi ích của nhau, tuyệt đối không thể làm tổn thương nhau, kẻ nào làm trái với khế ước sẽ bị Chư Thần trừng phạt. Mà giá của nó là năm trăm vàng, tương ứng với năm vạn xu. Chủ nhân, ngài có muốn sử dụng nó hay là không?”

Nhìn thấy ánh mắt ngốc trệ của Trần Vũ nhìn về phía mình, nàng liền ho khan một tiếng, bộ dáng vô cùng suy yếu nói: “Chủ nhân, thời gian duy trì kết giới không được bao lâu nữa, nếu như ngài còn không mau chóng quyết định, thì đầu Hắc Long này nhất định sẽ chạy thoát ra ngoài, đến lúc đó, ta cũng không dám bảo đảm là có thể đối phó được nó hay không!”

Nghe mấy lời này của nàng, Trần Vũ cảm giác như là mình vừa ăn phải một tô bún thiu, nhưng miệng vẫn phải hết lời khen ngon, hắn lúc này có thể tin chắc rằng, bộ dáng của nàng hiện tại là đang giả vờ ra cho hắn xem! Nàng và cái hệ thống này, toàn bộ đều là một đám gian thương, hoàn toàn không có một chút thương xót nào cho số phận bi thương của hắn. Hắn hiện thời cũng rất nghi ngờ, có phải cái công ty Kỷ Nguyên Mới gì đó mà nàng nói, tạo ra hệ thống và bắt hắn đem đến đây là vì mục đích chuộc lợi cá nhân, như kiểu mấy tên chủ đồn điền ngày xưa, lừa gạt dân phu vào trong rừng mũ cao su, đem sức lao động của bọn họ bóc lột một cách tàn nhẫn hay không?

“Ngao ô… ngao ô… các ngươi mau thả ta ra, mau thả ta ra! Ta chịu thua, ta chịu thua rồi, van xin các ngươi mau thả ta ra đi! Ngao ô… ngao ô…” Lúc này, âm thanh kêu gào của Hắc Long từ bên trong kết giới vang lên, làm cho tâm tư của Trần Vũ cũng bắt đầu phục hồi lại.

Ánh mắt của hắn dần dần trở nên kiên định, cho dù biết rằng mình bị hệ thống lường gạt, cho dù biết rằng mình chỉ là một tên dân phu bị người ta lợi dụng, nhưng hắn tin tưởng, đến một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ đem toàn bộ mọi thứ nắm giữ trên tay, nhất định là vậy!
Bình Luận (0)
Comment