Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 95

Sau khi đi vào trong phòng, Trần Vũ liền đem không gian của hệ thống mở ra ngoài. Lúc này Tiểu Nguyệt vẫn còn đang trong trạng thái thất thần, hắn cũng không biết là nàng suy nghĩ chuyện gì.

“Tiểu Nguyệt, bây giờ ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?”

Nghe âm thanh của Trần Vũ hỏi, Tiểu Nguyệt mới ngước mắt lên nhìn hắn, vẻ mặt của nàng có mấy phần hơi kỳ lạ.

“Chủ nhân muốn hỏi chuyện gì?”

“À, ách… Tiểu Nguyệt, ngươi bị làm sao vậy? Ngươi thấy trong người không được khỏe sao?” Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của nàng Trần Vũ không khỏi có chút đau lòng.

Chỉ nghe nàng uể oải nói: “Xin chủ nhân yên tâm, Tiểu Nguyệt không có sao đâu!”

Càng nghe thì hắn càng cảm thấy nàng rất kỳ lạ, rõ ràng là nàng đang có chuyện gì đó muốn giấu mình. Nghĩ như vậy, Trần Vũ cũng không để ý đến tâm trạng của nàng nữa, hắn bắt đầu chuyển sang vấn đề chính.

“Tiểu Nguyệt, ngươi nói thật cho ta biết, thế giới hiện tại mà ta đang đứng, có phải là một thế giới song song tương ứng với Trái Đất hay không?”

Nghe Trần Vũ hỏi, ánh mắt của nàng không khỏi chớp chớp lên vài cái, sau đó nhoẻn miệng cười nói: “Đúng rồi nha, chủ nhân thật sự là rất thông minh! Đây là một vị diện thuộc dạng hình chiếu của Trái Đất, những sự kiện ở đây đều rất tương đồng với Trái Đất. Nhưng bởi vì nó là một vị diện cao cấp hơn, cho nên mọi thứ ở đây cũng sẽ có sự khác biệt rất lớn. Đặc biệt là nhân loại ở đây có tuổi thọ và sức mạnh lớn hơn người Trái Đất rất nhiều. Cho nên chủ nhân cũng đừng ngạc nhiên khi thấy một số truyền thuyết trên Trái Đất tại nơi này lại chính là sự thật tồn tại. Vì vậy nha, chủ nhân chỉ cần làm theo hướng dẫn của hệ thống là được rồi!”

“Thật sao?” Trong lòng Trần Vũ vẫn còn tràn đây nghi hoặc, nhưng nghe nàng nói như vậy hắn cũng không thể hỏi thêm gì hơn.

“Đương nhiên là thật rồi, chỉ cần chủ nhân làm theo nhiệm vụ của hệ thống, tăng cường thực lực lên, thì chủ nhân sẽ nhanh chóng trở về nhà thôi!” Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần vui vẻ gật đầu đáp.

Nhưng mà lúc này Trần Vũ cũng không để ý thấy là, ánh mắt của nàng sau khi nói mấy lời này, hơi hiện lên một tia hoang mang. Chỉ có điều tia hoang mang này vừa lóe lên, đã bị nàng nhanh chóng ẩn giấu đi.

Nhìn thấy không thể lấy được thông tin bổ ích nào, Trần Vũ chỉ có thể chán nản lui ra khỏi hệ thống. Trong lòng mang theo phiền muộn, Trần Vũ bắt đầu suy nghĩ lung tung lên. Đợi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, Trần Vũ mới thiu thỉu ngủ đi. Nhưng mà lúc này, ở bên ngoài cửa phòng của Trần Vũ, đột nhiên có một cái bóng đen hiện ra, ngay sau đó là một cú chuyển mình, cái bóng đen này đã nhanh chóng đi vào trong phòng.

Trần Vũ còn đang nằm ngủ say mê, hoàn toàn không hề hay biết một chút nào. Đợi cho đến khi cái bóng đen này tới gần, hắn mới giật mình tỉnh dậy. Thế nhưng động tác của cái bóng đen rất nhanh, hắn còn chưa kịp la lên đã bị bàn tay nàng chặn lấy.

Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng, Trần Vũ không khỏi tức giận mà trợn trừng mắt lên. Nếu như không phải độ trung thành của nàng đã đạt đến điểm tối đa, hắn còn tưởng rằng nàng chạy đến là để giết hắn đấy. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, cái bóng đen không khỏi cười khì lên một tiếng, sau đó nàng còn cố tình cúi thấp đầu xuống, áp vào lồng ngực của hắn mà nói nhỏ: “Vũ, ngươi không sợ ta đến là để giết ngươi hay sao?”

Nghe được thanh âm này của nàng, lại kèm theo phiền muộn trong lòng, Trần Vũ hoàn toàn không để ý một chút nào, lập tức vung tay lên hướng đến cái mông của nàng đánh lên “đét đét”. Tuy đây không phải là lần đầu nàng bị hắn đánh như vậy, nhưng lần này không hiểu sao cả người nàng cứ run lên bần bật. Không phải là do tâm trí kiên định, kèm theo là có việc gấp trong người, nàng đã không kiềm được mà phát ra âm thanh xấu hổ rồi. Mặc dù là vậy, khuôn mặt của nàng vẫn nóng lên một cách lợi hại.

Nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của nàng, bàn tay của Trần Vũ hơi có chút dừng lại. Nhưng có vẻ như đánh hồi lâu thành nghiện, hắn lại hung hăng bóp mạnh lên người nàng một cái. Lúc này cả người nàng cứ cứng đờ lên, vừa rồi kiềm chế lâu như vậy nàng đã sắp không chịu được rồi, bây giờ còn bị một chiêu này của hắn làm mạnh, nàng như con nước tràn bờ đê. Cả người xốp giòn tê rần, cánh mũi phập phồng hừ lên một tiếng, tạo thành một thứ âm thanh tao mị đến tận xương tủy. Mà nghe xong âm thanh này, tên tiểu đệ đệ của Trần Vũ đã ngốc đầu lên, hung hăng đụng mạnh lên bụng của nàng một cái.

Thấy tình thế không ổn, lại cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt ở trên người của Trần Vũ, Ái Lệ Na một mặt đỏ đến mang tai. Nhưng nàng lúc này thật sự là còn có việc trong người, cho nên chỉ có thể cắn rằng, hô lên: “Vũ, ta đến đây là có chuyện muốn nói với ngươi!”

Nghe nàng hô lên, động tác của Trần Vũ lúc này mới chịu dừng lại, tiếng thở gấp cũng dần dần tan đi. Mà Ái Lệ Na liền nhân cơ hội xoay người đứng lên, hai mắt trừng trừng nhìn về phía đũng quần của hắn. Cảm nhận ánh mắt ác liệt của nàng, Trần Vũ có chút rùng mình, mà da mặt của hắn cũng đỏ hết cả lên. Cảm thấy thật sự vừa mất mặt vừa xấu hổ, Trần Vũ không khỏi đem chăn mền kéo lên che chắn lại tên tiểu đệ vô lại, sau đó cố gắng ho khan lên một tiếng: “Khụ khụ, nói đi, nửa đêm khuya khoắc nàng đến tìm ta là có việc gì?”

Hiếm khi mới nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nàng không nhịn được mà che miệng lại cười, nhưng sau đó thân hình của nàng rất nhanh liền ổn định lại, rồi bắt đầu nói: “Vừa rồi ta đi ra ngoài dạo quanh một vòng, phát hiện bên ngoài có rất nhiều kẻ lạ mặt. Bọn họ dường như là đến giám sát chúng ta!”

“Giám sát chúng ta?” Trần Vũ có chút kinh ngạc, hắn làm sao lại bị người giám sát?

Nhưng rồi suy nghĩ một hồi, Trần Vũ cũng đoán được người đến là ai. Chỉ là hắn không rõ ràng lắm, bọn họ mục đích đến là vì cái gì. Chẳng lẽ lần trước ám sát thất bại, bọn họ còn chưa đủ giáo huấn hay sao. Suy nghĩ một hồi thấy thế nào cũng không thể nghĩ ra được rõ ràng, cho nên Trần Vũ chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Mặc kệ bọn họ đi! Ngày mai sau khi bàn giao xong công việc, ta sẽ dẫn mọi người rời đi khỏi đây. Đến lúc đó bọn họ muốn giám sát thì cứ việc giám sát, chỉ cần không có tên nào ngu ngốc chạy đến ra tay với chúng ta là được!”

Nghe Trần Vũ nói như thế, Ái Lệ Na cũng không lên tiếng nói thêm lời gì, nàng chỉ yên lặng mà đứng bất động trong phòng, dường như không có ý định rời khỏi. Nhìn thấy một màn này, khóe mắt của Trần Vũ hiện lên vài tia lấp lánh, mà trên miệng của hắn lại bắt đầu lộ ra một nụ cười tà. Cũng không biết trong đầu của hắn đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này thật sự là rất đáng khinh.

Ban đầu Ái Lệ Na cũng không hề để ý đến, nhưng qua lúc cảm nhận được luồng không khí xấu hổ trong phòng, nàng không khỏi đưa mắt nhìn lên khuôn mặt đầy xấu xa của Trần Vũ. Nàng hơi giật mình lui lại phía sau hai bước, nhưng rồi sau đó nàng cũng kịp thời phản ứng lại, đem ánh mắt hung ác lên mà trừng trừng nhìn hắn. Chỉ là, nàng càng làm như vậy hắn càng thêm đắc ý mà nhào tới, đem nàng khóa chặt trên tường, vẻ miệng còn cười cợt nói: “Tiểu mỹ nhân, đêm nay tranh thanh gió mát như vậy, có phải chúng ta nên làm chúng chuyện gì đó cho nó phù hợp hay không?”

“Làm chuyện gì là làm chuyện gì?”

Không biết có phải là nàng đã biết còn cố ý hỏi hay không, nhưng nghe được lời này của nàng hắn càng thêm cười đắc ý.

“Đương nhiên là chúng ta đi làm việc nên làm rồi! Nàng nghĩ thử xem, một nam một nữ ở chung một phong, lại đêm hôm như vậy, không làm chút việc gì thì có phải quá đáng tiếc rồi hay không?” Trần Vũ một bộ lẫm nhiên nói.

Nhưng Ái Lệ Na nghe xong mấy lời này liền tức giận mà cười rộ lên, còn đưa mắt lên trừng lớn nhìn hắn: “Vô sỉ!”

“Nha, ta có rất nhiều răng đấy!” Trần Vũ đương nhiên là không thèm để ý một chút nào, hắn còn nhe răng ra cho nàng đếm đây cơ mà.

Biết là hôm nay khó thoát khỏi ma trảo của hắn, nàng một mặt lười biếng nói: “Muốn tới thì tới đi, ta sẽ không phản kháng!”

Nghe nàng nói như vậy, Trần Vũ hơi có chút tuột hứng, nhưng quả thật nàng quá mức xinh đẹp, hắn thật sự là nhẫn nhịn không được. Cho nên liền dứt khoác đem nàng bế ngang lên, sau đó nhanh chóng ném nàng xuống giường, làm bộ hung ác nói: “Hừ hừ, hôm nay bản thiếu gia không ăn sạch ngươi, thề không làm người!”

Thế nhưng nghe xong lời này của hắn, cái môi của nàng liền vểnh lên, một bộ trong rất là đáng yêu. Trần Vũ nhịn không được, đem cánh môi của nàng hung hăng cắn xuống, để cho nàng không có cách nàng thở được, phải kêu “ưm ưm” liên tục. Nhưng mà Trần Vũ cũng rất nhanh liền buông tha cho nàng, sau đó còn vo vo lấy lỗ tai của nàng nói: “Tiểu ác ma, tiểu mỹ nhân, hôm nay ngươi đã thấy sự lợi hại của bản thiếu gia hay chưa?”

Nhìn thấy biểu hiện buồn cười của hắn, nàng nhịn không được mà cười rộ lên. Hai con thỏ ngọc trước ngực cũng vì thế mà rung động liên tục. Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của Trần Vũ ngơ ngác đến xuất thần, mãi cho đến khi âm thanh của nàng vang lên mới khiến hắn định thần lại.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Nàng một bộ tức giận đưa ngón tay lên chọc chọc cái trán của hắn.

Nhưng rơi vào trong mắt của Trần Vũ thì càng thêm nữ tính, đáng yêu đến cực hạn. Đến lúc này rồi hắn cũng nhịn không được nữa, quyết định phải đem nàng nhanh chóng ăn sạch sẽ mới thôi. Chỉ là, động tác của hắn vừa mới tiến hành được một nữa, còn chưa kịp đem y phục trên người của nàng giải khai, đã nghe có tiếng bước chân ở bên ngoài đi tới, sau đó là một âm thanh đập cửa.

“Khách nhân, khách nhân! Xin hỏi ngài còn thức hay là không?”

Nghe thấy âm thanh này, hai đầu lông mày của Trần Vũ không khỏi nhíu chặt lại. Mà ánh mắt của Ái Lệ Na cũng hiện lên một vòng băng lãnh.
Bình Luận (0)
Comment