Ninh Uyên bên này hợp nhất cùng ông Yamamoto,mang theo Kurama cùng Kero đã trở lại hình dạng thật chạy thẳng đến những vị trí tập trung nhiều dị hình,ra sức mà giải phóng trảm phách đao đốt chết hết cả một tảng lớn dị hình.
Nếu gặp người còn sống sót,lập tức để cho Kero lần lượt cõng họ trên lưng mà bay về chỗ đội xe,sau đó lại quay trở lại.
Thường thường đều là chỉ 2-3 người là tối cao,bị thương do gạch đá đè trúng khi chạy trốn.
Cứu viện kéo tới khi trời tối,hầu hết dị hình đều bị các tinh linh cùng đội chiến đấu cấp A giết chết,người cứu về chỉ còn vỏn vẹn ước chừng 600 cho đến 700 người mà thôi.
Cả một căn cứ với sức chứa hơn 3.000 như Nam Vực,sống sót chỉ còn chưa tới 1/3 nữa.
"Uyên Uyên,nên về nghỉ ngơi thôi,cậu đã đánh cả ngày rồi,tiếp tục nữa thì cơ thể cũng chịu không nổi đâu."Kero lo lắng nhìn Ninh Uyên đang chống thanh trảm phách đao trên đất mà thở mệt nhọc,đã tới giới hạn rồi.
"Kh..không,bên kia...vẫn còn 3 người."Ninh Uyên nhìn trên bản đồ thấy ba chấm thể hiện người còn sống,cố gắng chống đỡ thân thể đau nhức do vết thương gây ra mà uống hết một lọ máu cấp B sau đó dựa vào Kero mà đi tới một đống đổ nát chất đầy xác chết rải rác kia.
"Là ở chỗ này hử?"Kurama cũng đi theo qua,bởi vì mùi thối của dị hình cùng với xác chết,rất khó phân biết đâu là còn người sống nếu không có Ninh Uyên chỉ dẫn cũng thật vô pháp phát hiện ra chỗ này còn người sống sót.
Nơi Ninh Uyên chỉ là bên dưới một đống đất đá vụn,lộ ra một cái khe từ trên này nhìn xuống thì chỉ thấy mấy cái xác xếp chồng lên nhau.
Ninh Uyên từ không gian lôi ra một cái đèn pin mà soi sáng,lại vọng xuống cái khe bên dưới.
"Có ai ở đó không?"
Tiếp theo có vài tiếng sốt soạt rất nhỏ,nhưng với loài thứ như Kurama cùng Kero thì đều có thể nghe rất rõ ràng.
"C...ứ...u..."Dù tiếng rất nhỏ như muỗi kêu,bất quá Ninh Uyên vẫn có thể nghe được,đừng xem thường thính giác của Tử Thần.
"Uyên Uyên,phải làm sao đây,nếu mạnh mẽ phá huỷ phần gạch vụn phía trên sẽ dẫn tới phía dưới bị sập xuống."Kero một bên lo lắng hỏi.
Ninh Uyên cau mày,về quỷ đạo kết giới chuyên sâu thì cô không biết cái nào cả,Retsu mama lại đang phải cứu trị người bị thương không thể rời đi được.
"Hashirama ba ba,mau đến đây gấp!"Ninh Uyên cuối cùng nghĩ tới mộc độn của Hashirama,nếu từ bên dưới lên thì có thể hoàn mỹ di dời được phần gạch đá này đi mà không tổn thương người bên dưới.
"Lập tức đến ngay,con chờ một lát!"Senju Hashirama vừa nhận được lời gọi của con gái,nhanh chóng đem người sống sót vừa cứu được giao cho đội chiến đấu A3 gần nhất rồi chạy qua.
"Ba ba,mau lên,ở bên này!"Ninh Uyên ngồi bên cạnh Kero,vừa thấy Hashirama tới lập tức hô lên.
Senju Hashirama nhanh chóng dùng mộc độn từ bên dưới mọc lên những nhánh cây cuốn lấy phần sắt thép chồng chất bên dưới,lại từ từ bao phủ hết những tảng gạch xi măng phía trên rồi dùng lực mạnh đem tất cả hất sang một bên lộ ra bên dưới là một cái hố sâu ước chừng 3m nằm chồng chất mấy cái xác chết.
Ninh Uyên mặc kệ hết thảy mà nhảy xuống,từ dưới bốn,năm cái xác người lớn kia đào ra được ba đứa trẻ ước chừng 8,9 tuổi một bé gái và hai bé trai.
"Không sao rồi,cố gắng một chút nhé!"Ninh Uyên nhìn bé gái trên mặt đều là máu đang cố giương mắt đã bị máu nhiễm đỏ lên thể hiện sự tỉnh táo của mình mà trấn an một chút,cả hai bé trai kia tình trạng cũng là mơ mơ hồ hồ.
Cả ba lần lượt được Kurama với tay dài mang lên khỏi hố,xếp nằm dài ra để Hashirama kiểm tra thử thương thế.
Sau khi trị thương xong,Ninh Uyên để Kurama trở lại hình dạng thu nhỏ cả Kero cũng thế rồi cùng Hashirama mang theo ba đứa trẻ bất tỉnh mang về chỗ dừng chân.
Giao cả ba đứa trẻ kia cho Unohana Retsu xong,Ninh Uyên trên đầu nằm Kurama tay thì ôm Kero tìm về lều trại của mình mà ngã vật ra cái đệm trên đất,mệt đến không muốn nhúc nhích.
Ninh Uyên là ở cùng lều trại với Tang Khả Nhi,Tang Khả Nhi lúc này là vẫn còn ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi hỗ trợ sắp xếp cho người sống sót nên có lẽ sẽ rất trễ mới trở lại.
Ninh Uyên vào không gian tắm một chút lại trở ra,mang theo mấy phần cơm tối cho Kurama,Kero,lại để cả hai sau khi ăn thì mang cơm cho mấy người Clow ba ba,về những tinh linh khác thì đều đã trở lại không gian trừ Clow Reed,Senju Hashirama,Mirajane Strauss cùng Unohana Retsu vẫn còn ở bên ngoài hỗ trợ.
Ninh Uyên nằm trên đệm,nhìn lên trần lều một chút liền nhắm mắt ngủ.
Sinh nhật sao,thật là đã lâu lắm rồi mới nhớ đến hai chữ này,thật là chờ mong ngày mai hệ thống sẽ tặng quà gì cho cô đâu.
....
"Selina,mau đến đây,chị có cái này hay lắm này!"
"Chị,chờ em với!"
"Em thật chậm quá đi,mau lên mau lên!"
"A,đừng kéo em."
....
"Selina,nhìn nè nhìn nè,là mẫu thân làm cho chúng ta đó,thật đáng yêu quá đi~,ăn thật ngon a."
"Chị,nó là phần của em mà,không được ăn."
"Ai nha,muốn lấy lại thì đuổi theo chị đi,nhóc chậm chạp."
"Chị chờ đó cho em,em sau này tuyệt đối sẽ nhanh hơn chị."
"Được được,chị sẽ chờ Seli bé cưng nhanh hơn chị nha,hắc hắc!"
....
"Selina,vì sao em lại làm như vậy?"
"Ha hả,cuối cùng thì em cũng đã có lúc nhanh hơn chị rồi,chị Iri."
"Vì sao,đây đều là chị gây ra,chị sẽ gánh lấy hậu quả,em..."
"Chị,từ khi sinh ra chúng ta đã là song sinh,nhưng chị lúc nào cũng luôn nhanh hơn em một bước,mà lúc này đây em đã nhanh hơn chị được rồi.Chị Iri,chị không cô đơn,chị còn có em đâu."
"Seli,vì sao lại là em chứ,chị không cần em làm như thế!"
"Chị,đơn giản bởi vì chị là chị gái của em,sau này không có em ở bên cạnh hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt,đừng cứ hấp tấp như thế nha~."
"Seli,đồ ngu ngốc mau quay lại đây,chị đã bảo không cần em trả giá mà!!!"
"Hãy sống thật tốt nhé,em có thời gian sẽ đến thăm phụ thân cùng mẫu thân và cả chị nữa,chị gái em yêu quý nhất!"
"Mercury Selina!!!"
....
"Uyên Uyên,Uyên Uyên mau tỉnh dậy,Uyên Uyên!!!"Kero ở bên cạnh khi nhìn thấy Ninh Uyên ngủ nhưng dường như mơ tới cái gì mà nước mắt trào ra,vẻ mặt rất đau khổ khiến nó cực kì lo lắng.
Ninh Uyên lúc này lại bừng tỉnh,ngồi bật dậy đem Kero đang ngồi trên người cô hất văng xuống đất lăn vài vòng,mắt biến thành nhang muỗi luôn.
"Uyên Uyên,cậu làm sao vậy?"Kero chờ khôi phục thần trí,bay tới bên cạnh Ninh Uyên mà gào lên kế tiếp là chạm ngay đôi mắt lạnh băng không có một chút cảm xúc khiến nó phải run rẩy một trận,bất quá Ninh Uyên lại nhắm mắt một hồi khi mở mắt vẫn là đôi mắt thường ngày khiến Kero cứ tưởng nó vừa gặp ảo giác a.
"Xin lỗi nhé Kero,cậu ra ngoài canh chừng,đừng để bất cứ một ai tiến vào khi tớ chưa ra ngoài,chút cho cậu bánh ngọt."Ninh Uyên mỉm cười dỗ Kero,nhét cho nó một bịch khoai tây chiên rồi đẩy ra ngoài lều.
Kero cảm giác Ninh Uyên có gì đó khá kì lạ,bất quá nó cũng không nghĩ quá sâu xa mà xé bịch bánh ăn ngon lành,vừa ăn vừa canh chừng xung quanh.
Trong lều,Ninh Uyên ngồi trở lại cái nệm của mình mà trầm mặc một hồi lâu,cố gắng điều chỉnh lại cái cảm xúc đang muốn giết người của mình hiện tại.
"Lăn ra đây."Trong giọng nói không có bất kì độ ấm nào.
[Ký...ký chủ đại nhân.]Hệ thống cảm thấy như nó nửa chân đã bước vào địa ngục rồi,vị này khí thế quá con mẹ nó khủng bố a a a!!!