Một lát sau, một đạo thân ảnh khôi ngô chậm rãi hiện lên, người khoác hắc bào, không giận tự uy, mang theo cảm giác áp bách đáng sợ.
Hắn vừa xuất hiện thì toàn bộ đại điện đều an tĩnh lại.
Đây là Tứ Tổ của Thánh Địa Thái Huyền, là một vị Thánh Nhân Vương.
Hôm nay tại khắp các thánh địa và trong ma đạo, ở bên ngoài hành tẩu nhiều nhất chính là Thánh Nhân, còn Thánh Nhân vương ít có người xuất quan.
“Tứ tổ!”
Thánh chủ, Tam Nhãn Chân Quân chấn kinh, vội vàng hành lễ.
Trong lòng bọn họ rất kinh hãi, tứ tổ bế quan mấy trăm năm, ngoại trừ lúc Tiêu Dao sinh ra đã xuất quan một lần, thời gian khác hắn căn bản không có xuất quan.
Thánh chủ chỉ báo cáo cho Thất tổ, Tứ tổ vậy mà cũng bị kinh động!
“Tiêu Dao, ngươi rất tốt!” Tứ tổ nhìn về phía Diệp Tiêu Dao, khuôn mặt uy nghiêm buông lòng, nở nụ cười ấm áp nói.
Lúc này trong mắt hắn cũng hiện ra sự chấn động.
Một cái phàm thể vậy mà lại đánh vỡ thiết luật, lực lượng tại lĩnh vực cực hạn đạt tới tám mươi lăm vạn cân.
Điều này đặt ở thời đại nào cũng đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi, vì thế Tứ tổ cũng phải buông bỏ bế quan.
“Trên người Tiêu Dao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tam Nhãn Chân Quân nhịn không được mà hỏi thăm.
Điều này thật sự là quá chấn động, hắn căn bản không nghĩ ra.
“Lão phu cũng không rõ lắm, trước tiên quan sát một đoạn thời gian đã.”
“Vậy chuyện Tiêu Dao đi Huyết Quật thì......”
“Hắn có lực lượng bực này liền không sợ yêu nghiệt Chân Huyền cảnh của ma đạo hay chủng tộc Thái Cổ nữa.” Tứ tổ dừng nói một chút, ánh mắt thâm thúy nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi ta sẽ hộ đạo cho Tiêu Dao!"
“Cái gì?”
Toàn trường lập tức khiếp sợ, quả thực không thể tin được.
Chuyện một vị Thánh Nhân Vương hộ đạo ở Thương Uyên giới cũng cực kỳ hiếm thấy, chớ nói chi là hộ đạo cho phàm thể.
Lúc này đám thiên kiêu Thái Huyền thánh tử, Tiểu Kim Cương, Triệu Tử Thành càng là trừng to hai mắt, tràn đầy vẻ hâm mộ.
"Tôn tử của ta đã đánh vỡ thiết luật của lĩnh vực cực hạn, do đó lão phu cũng muốn nhìn xem hắn có thể đánh vỡ thiết luật phàm thể không thể tu hành hay không!"
Đôi mắt Tứ Tổ nở rộ thần quang, kỳ vọng trước nay chưa từng có.
“Điều này...... Điều này sao có thể? Phàm thể không thể dung nạp chân khí nên chế tạo không được đạo cơ a.”
Thánh Chủ bị lời này làm cho kinh hãi không nhẹ, vì phàm thể không thể tu luyện trên cơ bản là nhận thức chung.
"Hành trình Huyết Quật sẽ kích phát tiềm chất của Tiêu Dao, cho nên cứ thử một phen, lão phu vẫn chưa từ bỏ ý định!" Tứ tổ thở dài, tràn ngập không cam lòng nói.
Điều mà hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là Tôn tử của mình tại một trăm năm sau hóa thành hoàng thổ.
"Aiii, đó chỉ là một sự hy vọng xa vời..." Tam Nhãn Chân Quân nhíu mày, bỗng nhiên bất đắc dĩ thở dài nói.
Nhìn thấy Tứ Tổ kiên trì như thế thì hắn cũng không dám nhiều lời.
“Chuyến đi Huyết Quật này do lão phu dẫn đội, ngươi không cần đi nữa.” Tứ Tổ liếc mắt nhìn Tam Nhãn Chân Quân nói.
Mọi người liền há hốc mồm, bởi vì một vị Thánh Nhân Vương dẫn đội chính là tiền lệ chưa từng có.
“Chuyện này rất không phù hợp quy củ, nhỡ đâu thế lực khác......” Thánh chủ chần chờ nói.
“Quy củ sao? Quy củ của ta chính là quy củ! Tôn tử của lão phu đi Huyết Quật, ai dám động đến hắn thì phải qua tay ta trước đã!” Tứ Tổ hừ lạnh, bá đạo đến cực điểm nói ra.
Huyết Quật hung hiểm vạn phần, nhỡ đâu cháu trai của hắn bỏ mình ở bên trong thì hắn hối hận cũng không kịp.
Tứ tổ muốn chấn nhiếp tất cả một phen, miễn cho có tiểu tử nào manh động ra tay với Diệp Tiêu Dao.
Thánh Chủ cười khổ, cũng không nói thêm gì nữa.
“Đây là thần phù bảo mệnh dùng để bảo vệ một tia thần hồn của ngươi không tiêu tan, từ đó ngươi có thể sống lại.” Tứ tổ vẫn không yên lòng, đánh vào giữa trán Diệp Tiêu Dao một đạo ngọc phù.
Một màn này càng làm cho mấy vị thiếu niên thiên kiêu ở đây cực kỳ hâm mộ, cảm thấy chua xót.
Có thể xưng tụng thần phù thì không chỗ nào là không có giá trị liên thành, nhất là loại phù lục bảo mệnh này.
Ngoại trừ con trai trưởng của Ma đạo cự kiêu và hoàng tử của chủng tộc Thái Cổ, không có mấy người có tư cách hưởng dụng thần phù.
“Đa tạ Tứ gia gia.” Ánh mắt Diệp Tiêu Dao sáng lên, vui mừng quá đỗi cảm ơn Tứ tố.
“Ngươi đi đi! Ta ngược lại rất muốn nhìn xem ngươi có thể ở trong huyết quật khuấy ra sóng gió gì.”
"Ngươi chỉ là một cái phàm thể mà lại có thể đánh bại đám đạo thể, thần thể; ta rất muốn nhìn thấy có ai còn dám nói phàm thể không bằng chó nữa không? Ha ha ha ha…" Tứ tổ cười to nói.
Hắn giơ tay lên, một cơn gió lốc cuốn theo tất cả thiếu niên thiên kiêu ở đây đi ra khỏi Thánh Địa Thái Huyền.
Thánh chủ, Tam Nhãn Chân Quân, Bạch trưởng lão nhìn theo bóng lưng Tứ tổ rời đi mà hai mặt nhìn nhau.
“Ta cũng rất chờ mong một cái phàm thể chỉ mới tám tuổi này sẽ có thành tựu thế nào. Đây là chuyện trước nay chưa từng có, không biết nó có thể cho chúng ta một ít kinh hỉ hay không?” Thánh Chủ cười nói.
“Một cái phàm thể cùng các thần thể tranh phong là chuyện trong sử sách cũng không có ghi chép.” Bạch trưởng lão vuốt râu cười nói.