Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 175


Cô dìu Lâm Nguyệt vào trong lều, gương mặt cô ấy vẫn thất thần như vậy, không biểu lộ cảm xúc gì cho đến khi cô cất lời.
-“ Muốn khóc thì cứ khóc đi ! Khóc rồi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô cũng là phụ nữ mà, đừng cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, như vậy sẽ chỉ khiến mình có thêm gánh nặng mà thôi ! “
Lúc này, những giọt nước mắt của Lâm Nguyệt mới dần dần rơi xuống.

Cô ấy đã tỏ ra mình mạnh mẽ lâu đến mức..

chính cô ấy cũng tưởng lầm rằng mình mạnh mẽ.

Cô ấy cũng chỉ là một người con gái, cũng biết đau, biết khóc, cũng muốn được cưng chiều, được chăm sóc, được yêu thương.

Nhưng sinh ra trong một gia tộc quyền quý, cô ấy dường như đã mất đi tất cả những thứ đó.


Cô ấy không được phép để lộ ra bất kì cảm xúc yêu, ghét, thù, hận gì.

Như vậy khác gì một con robot không có cảm xúc, ngày ngày được mọi người ca tụng, ai ai cũng nghĩ cô ấy sinh ra ở vạch đích mà ngưỡng mộ không thôi nhưng họ đâu biết rằng để ở vạch đích như vậy, cô ấy phải chịu biết bao áp lực, biết bao mệt mỏi.

Thà rằng là một người bình thường, mỗi ngày chỉ cần cơm đủ ba bữa, có áo mặc, có chỗ ngủ, có bạn bè để vui đùa, có ba mẹ chăm lo mình còn hơn là sinh ra ngậm thìa vàng mà cuộc sống không như ý nguyện.

Hằng ngày phải học lễ nghi, đọc sách, thêu thùa, ca hát, không được chơi cùng các bạn đồng trang lứa, ba mẹ thì lúc nào cũng bận việc, tham gia tiệc tùng, lễ hội, có khi một năm trời gia đình mới ngồi ăn cơm được với nhau 1-2 bữa.
Cảm giác như đó không phải là một gia đình thật sự vậy ! Sống trong chính căn nhà của mình mà lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, lạnh đến mức...!trái tim cô ấy cũng dần đóng băng theo.

Vậy nên từ trước đến nay cô ấy không hề được sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc như những gì người khác nhìn thấy.

Càng ở địa vị cao thì lại càng phải đối mặt với nhiều thứ khó khăn hơn.

Có thể Adeline không phải suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc hay bất kì điều gì như chúng ta thế nhưng cô ấy lại chịu một thứ áp lực vô hình mà gia tộc đè nặng lên người.

Suốt ngày đều phải sống theo một khuôn mẫu đã được sắp đặt sẵn của người nhà.

Những ước mơ, những sở thích của cô ấy đều không được lộ ra bên ngoài.

Liệu...!đó có thật sự là một cuộc sống hạnh phúc ?
-“ Thấy sao nào ? Thoải mái hơn nhiều đúng không ? “
-“....!Ừm..


-“ Sau này, nếu cô muốn khóc thì hãy cứ khóc thật to vào.


Để cho nỗi buồn theo những giọt nước mắt biến mất ! Đừng có cố giữ trong lòng ! “ _ cô vừa vỗ nhẹ vào vai cô ấy vừa an ủi.
Lâm Nguyệt sau một hồi cũng bình tĩnh trở lại, trong lòng cô ấy cũng nhẽ nhõm hơn rất nhiều.

Không ngờ khóc cũng là một cách để giải toả cảm xúc và....!cũng cảm thấy thật dễ chịu !
-“ Vậy giờ cô có thể kể lại cho tôi đầu đuôi sự việc ban nãy được không ? Tại sao Lăng Vân lại tức giận với cô như vậy ? “
-“ Tôi....!bổn tiểu thư chỉ là vô tình làm đứt chiếc vòng cổ đó của anh ta...!vậy mà, anh ta dám đánh....!“
-“ Hầy...!chắc có lẽ cô không biết rồi ! Chiếc vòng đó...!là kỉ vật mà cha Lăng Vân để lại trước khi mất ! Cô cũng biết Lăng lão gia là người quan trọng như thế nào trong lòng cậu ấy mà, phải không ?! “
Lúc này Lâm Nguyệt mới hiểu ra, thì ra...!cô ấy đã vô tình làm hỏng thứ quan trọng như vậy ! Bảo sao Lăng Vân không kiềm chế được mà...
-“ Đừng tự trách như vậy ! Dù sao người không biết thì không có lỗi ! “ _ cô an ủi Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt đột nhiên chẳng nói chẳng rằng gì chạy ra khỏi lều, cô cũng không dám đi theo cô ấy.

Dù sao cũng nên để cho Lâm Nguyệt có một khoảng không gian riêng tư để bộc bạch nỗi lòng.
( Sáng hôm sau )
Cô vươn vai, dụi dụi mắt, không ngờ cả tối hôm qua Lâm Nguyệt không có về lại lều ngủ.

Không biết cô ấy đi đâu, cô đột nhiên có chút lo lắng.


Tô Mỹ Lệ nhanh nhanh chóng chóng đi ra ngoài, nhìn đồng hồ trên tay cô mới có hơn 4 giờ sáng.

Lâm Nguyệt có thể làm gì suốt đêm được chứ ? Chẳng nhẽ cô ấy nghĩ quẩn ? Không, không đâu, mày đừng có nghĩ linh tinh như vậy.
Cô càng nghĩ càng thấy lo cho Lâm Nguyệt, không biết rốt cuộc cô ấy chạy đi đâu nữa.

Cô chạy sang bên phía lều của anh và Lăng Vân gọi hai người họ dậy giúp mình tìm Lâm Nguyệt.
-“ Có chuyện gì vậy ? Em không ngủ được sao ? “ _ anh mở lều, nhào đến ôm cô vào trong lòng
-“ Không phải, hai người cùng em đi tìm Adeline đi ! Cô ấy từ tối qua đến giờ đi đâu ấy, em thấy lo quá ! “
-“ Không sao, đừng quá lo, bọn anh phụ em tìm cô ấy ! “
Nghe thấy Lâm Nguyệt biến mất, Lăng Vân không hiểu sao lại có chút bồn chồn, lo lắng trong lòng.

Mặc dù không thể hiện ra ngoài nhưng có lẽ anh đã phải lòng cô gái này rồi..

Bình Luận (0)
Comment