Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195 - Bác Sĩ, Ngài Kê Thêm Thuốc Được Không?

Chương 195 - Bác Sĩ, Ngài Kê Thêm Thuốc Được Không?
Chương 195 - Bác Sĩ, Ngài Kê Thêm Thuốc Được Không?

Sau khi tìm đúng huyệt vị, lại được Điền Dũng Tuyền phối hợp, Trần Khánh bắt đầu châm kim cho ba của ông ấy là Điền Cường Quốc!

Tuy trình độ biện chứng của Trần Khánh kém một chút, nhưng kỹ thuật châm thứ lại khá mạnh.

Trong chớp mắt, mười mấy cây ngân châm đã cắm vào bên trong rất nhiều huyệt vị toàn thân Điền Cường Quốc.

Lần này, Trần Khánh không sử dụng hai loại châm pháp là Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương.

Suy cho cùng, chiêu thức có mạnh hơn nữa, cũng phải sử dụng tùy thời tùy lúc mới mang đến hiệu quả tốt được.

Nhưng trong tình huống hiện giờ, bệnh trạng của Điền Cường Quốc quá đỗi phức tạp, không thích hợp bổ tả, nếu mạnh mẽ dùng hai loại châm pháp này, chưa nói có tác dụng hay không, chỉ sợ sẽ sinh ra tác dụng ngược.

Trước mắt, hắn chỉ cần dùng thủ pháp châm thứ cơ sở nhất tới kích thích huyệt vị là được.

Triệu Ninh Quân ngồi một bên, vừa viết đơn thuốc, vừa chăm chú quan sát Trần Khánh châm vào huyệt vị.

Sau khi ông ấy cảm nhận được quá trình châm thứ của hắn không xảy ra bất cứ sai lầm gì, trong lòng cũng không khỏi âm thầm cảm thán, đúng là Trần Khánh đã tốn một phen công phu không nhỏ trên phương diện châm thứ này.

Chỉ sợ nếu hắn lại tiến thêm một bước nữa, thì ngay cả ông ấy cũng bị ném ở sau người rồi.

"Nào, đây là đơn thuốc, tôi chỉ kê một thang thôi, ngay trong hôm nay hãy cho ông ấy uống đi nhé, uống xong, chờ đến ngày mai, lại đến nơi này cho tôi kiểm tra lại, nếu cảm giác miệng khô giảm bớt, giấc ngủ cũng có phần cải thiện, vậy chứng minh là phương thuốc đúng bệnh, kế tiếp chúng ta có thể tiếp tục trị liệu, nếu một chút cảm giác cũng không có, vậy thật xin lỗi, tôi bất lực!" Triệu Ninh Quân cười nói.

Chỉ có một thang?

Điền Dũng Tuyền hơi ngơ ngác khi nghe được điều này!

Nói thật, đây là lần thứ hai ông ấy đưa cha mình tới khám bác sĩ trung y rồi, nhưng với kinh nghiệm mà chính bản thân ông ấy từng trải qua trước kia, hình như còn chưa từng có một vị bác sĩ nào chỉ kê cho ông ấy một thang thuốc như vậy!

Hơn nữa nghe ý tứ của Triệu Ninh Quân, dường như đối phương đang muốn nói, ba của ông ấy chỉ uống một thang là… bệnh tình sẽ có hiệu quả rồi.

Chuyện này... Chuyện này, có phải vị bác sĩ này có chút tự đại hay không!

Thật vất vả mới gặp được một vị bác sĩ có thể chữa trị được, Điền Dũng Tuyền thực sự không hi vọng chỉ một thang thuốc lại chặt đứt sinh tử của ba mình.

"Cái kia, bác sĩ Triệu, ngài có thể kê thêm một, hai thang nữa hay không? Một thang là quá ít."

Lời này của Điền Dũng Tuyền đã chọc cho Triệu Ninh Quân ha hả cười không ngừng.

"Xem ra cậu gặp được hơi ít bác sĩ trung y nha. Những loại thuốc này, không phải cứ dùng càng nhiều thì càng hiệu quả đâu. Tôi nói cậu nghe, thuốc chân chính có thể trị được bệnh, thường thường phải là loại dựng sào thấy bóng, nếu dùng xong một, hai thang thuốc, mà cậu chẳng có cảm giác gì cả, vậy thì kể cả khi tôi kê cho cậu tới hai bao tải thuốc mang về, chúng cũng vô dụng cả thôi. Đã hiểu chưa nào?” Triệu Ninh Quân giải thích một phen.

Nghe vậy, nhưng Điền Dũng Tuyền vẫn không thể sao được!

Ở bên trong tư duy cố hữu của ông ấy, thuốc Đông y là thứ phải kiên trì sử dụng!

Chỉ khi một mực uống thuốc, bệnh tình mới có thể chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Kỳ thật suy nghĩ này của ông ấy là đúng, nhưng chỉ đúng phân nửa mà thôi.

Kiên trì uống thuốc, cũng phải xem về sau thuốc sẽ phát huy tác dụng như thế nào, rốt cuộc là có hiệu quả hay không.

Nếu một ngày, ba ngày, năm ngày, loại thuốc nọ vẫn không có lấy một chút phản ứng nào, bệnh tình vẫn tiếp diễn, không bị áp chế đi, thì kiên trì uống thuốc lại chính là một loại thương tổn đối với bản thân.

Cho nên, kiên trì uống thuốc, cũng phải căn cứ vào cảm giác thân thể của chính mình!

"Lại kê thêm cho tôi một thang đi, bác sĩ Triệu, nhiều thêm một thang cũng được mà." Điền Dũng Tuyền vẫn có chút lo lắng khẩn cầu.

Triệu Ninh Quân cười nhạt nói: "Được rồi, vậy thêm một thang nữa."

Nếu thêm một thang có thể trợ giúp người nhà người bệnh cảm thấy an tâm hơn, ngược lại, cũng mang đến tác dụng của nó.

Quả nhiên, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục từ phía Triệu Ninh Quân, Điền Dũng Tuyền và ba của ông ấy cùng nở nụ cười.

"Hô ~~ được rồi, châm thứ đã chấm dứt!" Sau khi cảm nhận được Khí Chí, Trần Khánh đã nhanh chóng rút tất cả ngân châm ra.

Tới lúc này, Điền Cường Quốc cũng cảm thấy thân thể của mình có chút thoải mái.

Nhưng lão vốn không nói nên lời, cho nên thực sự không thể miêu tả được tình huống hiện tại của chính mình, chỉ có thể nhìn qua con trai nhà mình, "Nha ~ nha ~" dùng hai tay miêu tả.

Dù Điền Dũng Tuyền nghe không hiểu những gì ba muốn nói, nhưng dù sao cũng là người nhà sớm chiều ở chung, ông ấy vẫn có thể phán đoán ra một chút ý tứ của ba mình thông qua mấy động tác tay đó, nghĩa là hiện tại ba của ông ấy có cảm giác không tồi.

Nhưng chỉ đơn giản thế thôi, trong lòng Điền Dũng Tuyền đã cảm thấy quá đủ rồi!

Ông ấy không dám ước mơ điều gì khác quá mức xa vời!

"Cám ơn, bác sĩ Trần, bác sĩ Triệu, thật sự rất cám ơn hai người." Điền Dũng Tuyền lập tức vui sướng cúi đầu chín mươi độ.

Vào thời khắc này, tâm trạng của ông ấy đang kích động đến đỉnh điểm.

Trần Khánh cười nói: "Chờ sau khi cha của chú được chữa khỏi, chú cám ơn cũng không muộn mà, nhanh đi lấy thuốc thôi. Ngày mai hai người lại tới nhé."

Điền Dũng Tuyền gật đầu: "Ừm! Chúng tôi đi trước đây."

Nói xong, Điền Dũng Tuyền đã cầm đơn thuốc và đưa ba của mình từ phòng mạch bước ra bên ngoài.

Nhìn thấy cha con hai người ấy rời đi, Trần Khánh cũng không khỏi buông lỏng một hơi.

Nói thật, hắn đã đi làm nhiều ngày như vậy, nhưng cha của Điền Dũng Tuyền đúng là bệnh nhân khó giải quyết nhất mà hắn từng gặp được.

"Làm sao vậy? Hay là cháu không tin tưởng?" Triệu Ninh Quân nhìn vẻ mặt Trần Khánh, không khỏi cười nói.

Trần Khánh lắc đầu: "Không phải chuyện này, cháu vẫn tin tưởng rằng, hẳn là hậu thiên mất ngôn ngữ vẫn có thể chữa khỏi, dù sao ông cũng chịu ra tay rồi, cho nên khẳng định là loại chuyện này không thành vấn đề. Mấu chốt chính là, tình trạng tê liệt của ông ấy, ông có thể giải quyết được không?"

Bình Luận (0)
Comment