Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327 - Vậy Chúng Ta Sẽ Quay Chụp Cái Gì?

Chương 327 - Vậy Chúng Ta Sẽ Quay Chụp Cái Gì?
Chương 327 - Vậy Chúng Ta Sẽ Quay Chụp Cái Gì?

Cách đó không xa, xe phỏng vấn của đài truyền hình Giang Hạ vừa chạy tới gần Thịnh Thế Long Thành.

Sau khi xe dừng lại, hai tổ quay chụp nhanh chóng đẩy cửa đi xuống.

Người dẫn đầu một tổ trong đó chính là Đồng Y.

“Điền Khoa, đừng chụp hình ảnh bên trong nữa, lấy mấy cảnh lớn là được rồi.” Đồng Y nói.

“Chúng ta không đi vào sao?” Điền Khoa cảm thấy một tin tức quan trọng như vậy, nếu bọn họ có thể đi vào quan sát cận cảnh trong tình huống trong khu chung cư nhỏ, những thước phim quay chụp được tuyệt đối sẽ càng tốt hơn.

Đồng Y lắc đầu: “Thôi, không làm như vậy. Chúng ta chỉ nên đưa tin thôi, tôi không có ý định nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn lần này.”

Lại nói, từ lần trước sau khi ăn lẩu, Đồng Y vẫn luôn suy nghĩ về câu nói của Trần Khánh.

Bởi vì trong mùa hè này, hỏa hoạn xảy ra quá mức thường xuyên, đài truyền hình bọn họ đã đưa quá nhiều tin tức về chuyện này rồi. Nói thật, nếu đổi lại là cô làm khán giả, mỗi ngày bật TV lên đều nghe được những thông tin tiêu cực, kiểu như ở nơi này bốc cháy, ở nơi kia gặp tai họa, tâm trạng của chính bản thân cô, cũng như những người dân cũng sẽ trở nên tiêu cực, không tốt.

Nhưng trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ về điều này, chỉ chăm chăm cân nhắc xem những tin tức từ các điểm kia có cái gì hấp dẫn người dân hay không.

Hôm nay, Thịnh Thế Long Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, điện thoại của dì hai lại một mực không liên lạc được, rốt cuộc Đồng Y cũng hiểu ý nghĩa của câu nói kia trong miệng Trần Khánh rồi.

Là người làm truyền thông, nếu cả ngày, bọn họ cứ một mực rao giảng về cực khổ, nó sẽ mang lại rất nhiều năng lượng tiêu cực cho mọi người.

Cảm giác này thật tồi tệ!

“Vậy chúng ta sẽ quay chụp cái gì?” Điền Khoa khó hiểu.

Đồng Y đưa mắt nhìn chung quanh, bỗng nhiên cô bắt gặp những nhân viên y tế đang chăm chú, tỉ mỉ xử lý vết thương cho mọi người trong từng căn lều trại được tạm thời dựng lên.

“Cứ quay chụp cảnh bên đó đi, chủ đề lần này sẽ là chữa trị. Đợi lát nữa, chúng ta sẽ phỏng vấn một số nhân viên y tế, còn những hộ gia đình bị thương kia sẽ quay chụp ít hơn một chút.” Đồng Y nói.

“Được rồi.” Điền Khoa nói.

Nói xong, Điền Khoa đã nhanh nhẹn khiêng camera đi tới, quét một loạt mấy cảnh lớn xung quanh để về biên tập hậu kỳ, sau đó, gã lại đi theo phía sau Đồng Y đến điểm cứu chữa của nhân viên y tế.

Đó là quyết định của tổ Đồng Y bên này, trong khi đó một tổ phỏng vấn khác, lại đi theo phương hướng trái ngược với bọn họ.

Sau khi những người này thương lượng xong xuôi với nhân viên an ninh, bọn họ nhanh chóng đi vào khu chung cư Thịnh Thế Long Thành, tiến hành quay chụp hình ảnh nhà cửa bị hư hỏng và những nhân viên phòng cháy chữa cháy đang hối hả dập tắt lửa cứu người.

Cùng lúc này, tại điểm chữa trị, hai người tổ một bên Đồng Y cũng đang triển khai công tác quay chụp. Bọn họ vừa phỏng vấn nhân viên y tế, vừa hỏi thăm tình hình những bệnh nhân được cứu ra đầu tiên.

“Đồng Y, cô xem bên kia kìa.” Ngay khi Đồng Y hoàn thành cuộc phỏng vấn, Điền Khoa đang khiêng camera bỗng nhiên lại nhìn thấy bên trong một căn lều trại ở nơi này, có rất nhiều người, thậm chí ở bên ngoài vẫn còn không ít người đang đứng xếp hàng.

Đồng Y nhanh chóng đưa mắt nhìn theo phương hướng Điền Khoa chỉ, cũng lập tức trông thấy một màn này.

Đây là… bọn họ đang làm cái gì vậy?

Hai người tò mò tiến lại gần, sau khi đến nơi, xuyên thấu qua bức tường người bên ngoài, Đồng Y lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

“Ông mắc chứng can phong nội động [1], hiểu đơn giản là người lớn tuổi, thận có chút suy yếu, hơn nữa tâm trạng luôn dễ tức giận, ăn cơm không đều, dinh dưỡng không đủ, khí huyết cũng thiếu hụt đi, sau khi sức đề kháng trong cơ thể giảm xuống, tà phong bên ngoài nhân cơ hội thổi vào hạ tiêu, dẫn đến can mạch không được nuôi dưỡng, gân trở nên cứng đờ, không linh hoạt, trên tay không có sức lực, hơi một chút là bực bội, tức giận, còn bị chuột rút nữa.”

[1] : Chứng Can phong nội động là nói khái quát về Can dương hoá phong quấy rối lên trên hoặc là Can phong kết hợp với đàm xông lên trên, khí và huyết đều dồn lên trên hoặc âm huyết ở tạng Can quá hư sinh táo sinh phong từ đó mà có những đặc trưng như biến đổi đi mọi nơi liên tuệ và lay động lẩy bẩy, bao quát cả những chứng trạng thanh khiếu bị bế tắc và chân tay thân mình có những trạng thái không bình thường.

“Đúng đúng đúng, là cái tay này luôn không nghe theo sai khiến, làm tôi phiền muốn chết, lắm lúc bị chuột rút, chỉ hận không thể chặt nó đi thôi!”

“Ông xem, lúc nói chuyện bình thường, ông cũng cảm thấy khó chịu như đang cãi nhau kìa. Tính tình này phải khống chế lại một chút, hôm nay cháu sẽ châm cho ông mấy châm, tạm thời hỗ trợ ông khống chế bệnh tình một chút. Nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục, ông cần phải tranh chút thủ thời gian tới trung y viện, lúc đó cháu lại giúp ông điều dưỡng thêm.”

“Ôi, cám ơn bác sĩ. Ai chà, không nghĩ tới khi nơi này xảy ra chuyện, tôi lại có thể gặp được một bác sĩ biết chữa chuột rút, ha ha ha.”

Lão gia tử này vốn ở tầng trên cao, rất gần với ống dẫn gas, nhưng hết lần này tới lần khác, khu vực ông ấy ở lại không bị nổ.

Sau khi tai nạn xảy ra, lão gia tử chỉ bị kích thích tim, may mắn là cơ thể hầu như không bị thương gì cả.

Lúc Trần Khánh chẩn đoán bệnh, hắn cũng thuận tiện điều trị tâm thần cho ông ấy một chút, và chẩn trị cho ông vấn đề chuột rút tay.

Trước ông lão, Trần Khánh đã chữa trị cho không ít người. Mọi người nhìn thấy Trần Khánh không chỉ có thể xử lý ngoại thương, còn có thể chữa các bệnh khác, quan trọng nhất là không thu tiền… Loại chuyện tốt bậc này đâu có dễ gặp phải, đương nhiên bọn họ phải lập tức lao tới xếp hàng chờ tới lượt rồi.

Cũng bởi vậy, những người đi tới vây quanh Trần Khánh càng ngày càng nhiều.

“Tiểu Khánh?” Đồng Y hô một tiếng.

Trần Khánh nghe ra giọn gnois quen thuộc truyền đến từ trong đám người, lập tức đứng dậy nhìn qua, thoáng cái đã trông thấy Đồng Y: “Chị Y Y, sao chị lại... Chị đến phỏng vấn à?”

Đồng Y gật gật đầu: “Trung y viện cử em tới đây sao?”

Trần Khánh lắc đầu: “Không, là em tự đi tới. Chị có tin tức của dì hai không? Em gọi điện mà bọn họ không trả lời.”

Bình Luận (0)
Comment