Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334 - Tôi Biết Người Này…

Chương 334 - Tôi Biết Người Này…
Chương 334 - Tôi Biết Người Này…

“Bọn họ đang làm gì vậy? Người phụ trách bệnh viện đâu? Tại sao không đưa những người bị nạn kia đến bệnh viện để điều trị? Lúc tôi đến nơi này đã nhấn mạnh rồi, đây chỉ là một điểm cấp cứu, trị liệu tạm thời thôi, bên phía bệnh viện kia mới đủ điều kiện cứu chữa. Hơn nữa, tôi đã yêu cầu các bệnh viện phải lấy ra nguồn lực y tế tới cho bọn họ sử dụng, còn tiền do chính phủ chi, bảo bọn họ không cần lo lắng gì cả. Chẳng lẽ lời tôi nói không đủ rõ ràng?” Khương Phủ Lệnh trừng mắt lạnh lùng nói.

Lãnh đạo ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa Gia đình bị dọa cho toát đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên nói: “Phủ Lệnh, tôi, tôi lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng Tần của bệnh viện trung tâm.”

“Tiểu Nguyên, cậu đi xem xem tình huống bên kia là gì vậy?” Khương Phủ Lệnh nói.

Thư ký Nguyên đáp lại một tiếng rồi vội vàng chạy đi, xuyên qua đám người, gã phát hiện có một bác sĩ đang điều trị cho người ta, hơn nữa, đối phương còn chọn dùng thủ pháp châm cứu của trung y.

“Ai, sao mọi người không đi bệnh viện? Không phải chính phủ đã nói rồi sao, phía chính phủ sẽ chi trả toàn bộ phí dụng, không cần mọi người phải bỏ tiền ra đâu.” Thư ký Nguyên nói.

Một ông chú với đầu quấn băng mở miệng nói: “Thật sao? Sao tôi không nghe ai nói vậy?”

“Hai người không tới bệnh viện đương nhiên là không rõ rồi, mau đến bệnh viện đi, lỡ như trên người còn có vết thương khác thì sao? Càng kéo dài càng không tốt, đi kiểm tra một chút vẫn yên tâm hơn.” Thư ký Nguyên nói.

“Tiểu Lý, kiểm tra cái gì mà kiểm tra? Tới bệnh viện lại phải chụp chiếu, dù chính phủ có chi trả, nhưng khi chúng ta đến nơi, kiểu gì cũng phải nộp tiền trước, rồi chờ đến khi xuất viện mới được làm thủ tục lấy lại tiền. Tôi nói với cậu, loại chuyện này tuyệt đối là phiền toái muốn chết đi.”

“Hơn nữa, chẳng phải bác sĩ Trần đã nói rồi sao? Cậu chỉ bị rách da sau ót cộng thêm chấn động não nhẹ thôi. Mà vừa nãy cậu có nói mình hết đau rồi còn gì? Bác sĩ Trần người ta đã chữa khỏi cho cậu, thì phải tin tưởng vào bác sĩ. Nếu cậu tham chút lợi nhỏ này mà vào bệnh viện, lỡ như người ta nhân cơ hội đó để kiếm tiền của chính phủ rồi cố ý cho cậu kiểm tra nhiều, thậm chí còn bắt phải nhập viện thì sao? Đừng cho rằng lời tôi nói không có khả năng xảy ra. Chẳng phải bọn họ đều lén lút lấy trộm tiền của bảo hiểm y tế quốc gia như vậy sao?”

“Hơn nữa, tiền công bị bỏ mất của cậu thì tính thế nào đây? Hiện giờ nhà đã không có, thế cậu có cần việc làm nữa hay không? Người ta bảo cậu vào viện chữa bệnh, thế người ta có hứa hẹn với cậu là cứ yên tâm chữa bệnh, có thể nghỉ làm hay không?”

Ngay lập tức có một cụ ông lên tiếng nói, lời lẽ đanh thép, có đạo lý rõ ràng, hiển nhiên đối phương rất thấu hiểu cách đối nhân xử thế giữa nhân gian.

“Vương đại gia, ông đừng nói nữa, cháu làm ‘nô lệ’ cho tư bản đã muốn khóc đến nơi rồi đây. Khốn khiếp, rõ ràng đang ngủ ngon giấc, vừa tỉnh lại nhà đã nổ tung. Oa ~ quá đau...” Một thanh niên trẻ tuổi nghe xong, không kiềm chế nổi đã bật khóc thành tiếng.

“Cậu phải biết thỏa mãn đi, cậu ở tầng cao còn không có chuyện gì, chứ mấy nhà dưới lầu chúng tôi đều phải vào bệnh viện cả đây. Người không có việc gì chính là kết quả tốt nhất rồi, nhưng Vương đại gia nói đúng đấy, tình huống của chúng ta không tính là quá tệ thì đừng vào bệnh viện. cậu cũng thấy đó, trình độ bác sĩ Trần cao như vậy, người ta đã khẳng định là chúng ta không có việc gì rồi, thế thì đến bệnh viện làm gì?” Một ông chú khác cũng lên nói.

“Đúng vậy, tôi tin tưởng bác sĩ Trần, y thuật của anh ấy là giỏi nhất trong số những bác sĩ tôi từng gặp qua rồi, không ai được bằng anh ấy đâu.” Một cô gái nói.

“…”

Nhìn thấy phần lớn mọi người đều không đi bệnh viện, thư ký Nguyên lập tức trợn tròn hai mắt. Cái này, sao bọn họ lại tỏ ra tin tưởng vị bác sĩ trung y trẻ tuổi trước mắt như vậy?

Chẳng lẽ trong bệnh viện Giang Hạ, còn không tìm được bác sĩ lợi hại hơn hắn?

Thư ký Nguyên không còn tiếp tục khuyên bảo thêm nữa, mà trở lại bên người Khương Phủ Lệnh, một năm một mười kể lại chuyện chính mình vừa nghe được cho đối phương.

Khương Phủ Lệnh nghe xong, có chút khó hiểu hỏi: “Cậu nói, bọn họ thà tin tưởng vị bác sĩ trung y kia cũng không chịu tin bệnh viện? Bác sĩ kia tên là gì?”

Thư ký Nguyên nói: “Tên là gì tôi cũng không hỏi, chỉ biết là họ Trần, còn rất trẻ, nhìn qua còn nhỏ hơn tôi tới mười tuổi.”

Gã vừa dứt lời, bỗng nhiên trong đám người lại vang lên thanh âm của một người phụ nữ: “Khương Phủ Lệnh, tôi biết người này...”

"Vậy sao? Cô mau nói xem." Khương Phủ Lệnh tìm tòi một thoáng mới phát hiện người vừa mở miệng kia đang đứng phía sau ủy ban y tế.

Mọi người nghe vậy, cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía đối phương.

Thấy nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình như vậy, Phan Tịnh Tịnh có chút khẩn trương, nhưng nói gì thì nói, cô ấy cũng từng làm công tác chính trị rồi, phương diện tâm tính coi như không tệ.

Cô ấy lập tức hít sâu một hơi rồi nói: “Vị bác sĩ trung y này tên là Trần Khánh, trình độ y thuật rất cao minh. Cậu ấy đang công tác tại một phòng mạch tên là Hán Y Đường, nghe nói không ít dân chúng ở xung quanh đó đều đánh giá vô cùng cao về những bác sĩ trung y của bọn họ, nhất là Trần Khánh này. Trình độ châm cứu của cậu ấy rất cao, tôi có mấy người bạn từng tới khám ở chỗ cậu ấy, gần như tất cả đều lập tức khỏi ngay trong ngày, hiệu quả chữa trị vô cùng nhanh chóng." Phan Tịnh Tịnh nói.

Cùng ngày là khỏi rồi?

Tất cả mọi người nghe xong câu này đều theo bản năng cảm thấy nó có chút khoa trương.

Đầu năm nay, kể cả những viên chức như bọn họ nếu cần phải vào bệnh viện, kiểu gì cũng sẽ tìm đến những bác sĩ cấp bậc chuyên gia giáo sư, nhưng kể cả vậy, đối phương cũng không thể làm ra hiệu quả trị liệu nhanh đến mức đó được.

Trong khi nơi mà Phan Tịnh Tịnh kia nói chỉ là một phòng mạch nhỏ, lấy đâu ra loại người tài ba đến mức này?

"Chắc bọn họ chỉ mắc một số bệnh nhẹ thôi." Có người lên tiếng.

Phan Tịnh Tịnh gật gật đầu: "Đúng là bệnh nhẹ thật, có khi là bị cảm nắng, có khi là cảm mạo, nhưng ngay cả những bệnh nhẹ này, nếu đi bệnh viện, bác sĩ cũng không thể chữa khỏi ngay trong ngày được đâu."

Ách... Đúng là như thế thật.

Bình Luận (0)
Comment