Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80 - Lại Đi Chụp X-Quang!

Chương 80 - Lại Đi Chụp X-Quang!
Chương 80 - Lại Đi Chụp X-Quang!

Quá khó để tưởng tượng rồi!

Chẳng lẽ loại bệnh trạng khá nghiêm trọng như thận kết sỏi này, lại chỉ dựa vào một lần châm cứu đã có thể hoàn toàn giải quyết rồi ư?

Dù tới hiện tại gã rất tin tưởng Trần Khánh, nhưng trong lòng vẫn không khỏi ôm theo thái độ hoài nghi.

Trần Khánh nói: "Không, tôi nói đùa với anh làm gì? Trạng thái thân thể của anh hiện giờ đã tốt hơn trước kia nhiều lắm rồi, sau khi tôi hạ châm, thận kết sỏi đã tiêu rất nhiều, về phần một chút hàn thấp còn sót lại, không cần tiếp tục điều trị thêm nữa, chỉ cần dựa vào quy luật ăn uống cùng với quá trình hoạt động mỗi ngày của anh, cũng đủ để loại trừ ra ngoài rồi. Nếu anh đến đây thêm lần nữa, tuy sẽ trừ được hàn thấp nhanh hơn, nhưng cũng nhanh hơn không bao nhiêu, chỉ lãng phí tiền bạc thôi."

Là thiệt hay giả đây?

Bác sĩ chỉ chọc chọc một hồi công phu như vậy, mà thận kết sỏi tiêu đi rất nhiều rồi?

Trong lòng Vương Vũ không khỏi lẩm bẩm tự hỏi một hồi.

Có lẽ Trần Khánh đã nhìn ra tâm tư của Vương Vũ, ngay sau đó, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nếu anh còn lo lắng, cứ tới bệnh viện làm kiểm tra xem sao, chụp X-quang một cái, xem bác sĩ bên kia nói như thế nào."

Vương Vũ chà chà tay, gã lập tức nhớ lại tình huống lần trước, khi bản thân không tín nhiệm Trần Khánh, đã lén lút chạy tới xác nhận, chụp X-quang một cái xem có đúng là trong thận của mình kết sỏi hay không, hiện giờ nghe đối phương nói đến chuyện này, gã không khỏi lúng túng nói: "Không cần không cần, bác sĩ Trần, tôi tin tưởng anh mà."

Hiển nhiên Trần Khánh hiểu được ý tứ của gã, lại nói: "Được rồi, đừng cho rằng tôi là một vị bác sĩ trung y lòng dạ hẹp hòi như vậy. Tôi cũng biết thiết bị tây y vẫn có rất nhiều chỗ đáng học hỏi, ít nhất loại cảm giác mắt thấy tai nghe này có thể làm cho người bệnh tin tưởng hơn. Nói thật, dù anh không đi, tôi cũng đề nghị anh nên đi một lần xem sao, tránh cho trong lòng vẫn luôn bất an, nghi thần nghi quỷ, cảm thấy bản thân mình vẫn còn có bệnh, ngược lại sẽ làm bị thương thân thể."

Như vậy sao?

Vậy đi xem!

Tại bệnh viện trung tâm.

Lý Lỗi đang ở trong phòng mạch, còn phía trước bàn công tác là một đội ngũ xếp hàng thật dài.

Trong tay không ít người đều cầm một tập bệnh án thật dày với bên ngoài có kèm theo vài tờ phim chụp CT màu đen trắng.

Không cần biết là ngày nào, ngoài phòng mạch trong bệnh viện đều có hàng dãy người xếp hàng chờ đợi.

Xếp hàng, đăng ký, lấy thuốc, chụp phim... Trải qua một loạt những thủ tục, khiến cho những người đến nơi này xem bệnh luôn phải bận rộn chạy qua chạy lại một phen.

Kết quả là, tới hiện giờ trong bệnh viện cũng dần dần sinh ra một loại công việc.

Bồi chẩn viên hoặc là bồi chẩn sư.

Ý nghĩa của loại công việc này chính là, các bồi chẩn viên này sẽ làm thay rất nhiều loại thủ tục phức tạp cho những người tới xem bệnh nhưng không tiện đi lại, hoặc là bệnh nhân lớn tuổi, ví dụ như đăng ký tên, lấy thuốc, xếp hàng... vân vân.

Nghe nói làm bồi chẩn viên có mức thu nhập khá lắm, một tháng có thể kiếm chừng sáu, bảy ngàn đồng đều không phải vấn đề.

"Lưu thẩm, Lưu thẩm, mau tới đây nào, tới lượt thím rồi. Ai, bà chị ơi, làm phiền chị cho qua một chút, thím của tôi đau chân, không có tiện đi lại nhiều, để tôi thay thím ấy nhận là được..."

Lý Lỗi nghe người phụ nữ béo nọ hô to gọi nhỏ trong phòng khám bệnh, lập tức nhíu mày.

Nhưng gã cũng chẳng thể nói được điều gì, dù sao hiện tại trong bệnh viện nơi nơi đều là bồi chẩn viên. Mà đúng là có vài người bệnh chỉ có một mình đi tới nơi này khám xét, cũng không tiện đi lại nhiều thật.

Cho nên, đối với những bồi chẩn viên có tính chất không khác gì đám cơ hội này, nhóm bác sĩ y tá đều mở một mắt nhắm một mắt, mặc kệ bọn họ.

Nhưng mỗi ngày đều gặp phải bọn họ, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút đáng ghét.

"Nói nhỏ chút." Lý Lỗi nói.

Người phụ nữ béo nghe tiếng, lập tức quấn quít lấy một bà lão tóc bạc đang cúi đầu khom lưng, nói: "Ai ai ai... Đây là thím của tôi, bác sĩ khám cho thím đi."

Khi nói chuyện, người phụ nữ này đã nhanh nhẹn giao bệnh án và phim chụp X-quang cho Lý Lỗi.

Lý Lỗi tiếp nhận phim chụp X-quang, vừa nhìn một cái, hai nhánh lông mày chỉ hận không thể chen vào cùng một chỗ.

"Sáu mươi tám... Thế này còn làm như thế nào nữa? Viên sỏi trong thận đã lớn bằng ngón út rồi, vì sao bà lại kéo dài tới bây giờ còn chưa đi giải phẫu? Bác sĩ lúc trước xem bệnh cho bà là ai?"

Lưu Thúy ngồi trên ghế, tay ôm lấy thắt lưng, hổn hển nói: "Là bác sĩ Cao của bệnh viện số hai. Tôi đã giải phẫu một lần rồi."

Giải phẫu một lần rồi vẫn còn sỏi lớn như vậy?

Lý Lỗi lại bực bội nói: "Thế bình thường bà có làm theo lời dặn của bác sĩ hay không? Có khống chế ăn uống hay không? Có ăn bậy những món hàm lượng protein cao, nhiều muối hay không? Có uống vitamin B6 đúng giờ hay không?"

Một đống lớn vấn đề cùng lúc ập xuống, khiến Lưu Thúy hơi choáng ngợp.

Nhưng mà trước đây vị bác sĩ xem bệnh cho bà cũng nói những lời y hệt như thế. Bà cũng nghe được mấy từ loáng thoáng.

Về chế độ ăn uống này kia, bà đều đặc biệt chú ý, bình thường cũng chưa bao giờ dám ăn thịt cá, tất cả những loại thuốc bác sĩ kê cho, ngày nào bà cũng nhớ uống đúng giờ.

"Ách... Đều ăn uống dựa theo những lời vị bác sĩ kia nói." Lưu Thúy nói.

Lý Lỗi thấy chẳng hỏi được cái gì, trong khi tuổi của bệnh nhân cũng lớn rồi, gã lập tức khoát tay: "Thôi quên đi, bà cứ nằm viện quan sát trước đi, đi làm thủ tục nằm viện rồi mau chóng chuẩn bị giải phẫu. Người tiếp theo."

Lưu Thúy âm thầm thở ra một hơi.

Lại phải giải phẫu nữa ư...

"Đến đây nào, Lục thẩm, đi, chúng ta đi làm thủ tục nằm viện." Người phụ nữ béo nọ cười cười nâng Lưu Thúy đứng lên, trong lòng cũng có chút vui vẻ.

Bà ấy thích nhất là gặp được những người bệnh cần phải nằm viện, bởi vì chuyện này nghĩa là những ngày kế tiếp, bà ấy đều có một khoản thu nhập ổn định, không cần tiếp tục tới trong đại sảnh chờ người nữa.

Hai người đi rồi, đến lượt Vương Vũ.

Vương Vũ cũng không ngồi, vừa đi lên đã trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ, cho tôi chụp X-quang đi."

Lý Lỗi vừa nghe, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Lại nói, tuy rằng mỗi ngày gã đều gặp hàng đống người bệnh, nhưng vẫn có ấn tượng cực kỳ khắc sâu về gương mặt của Vương Vũ. Bởi vậy vừa thấy gương mặt quen thuộc này, gã lập tức kinh ngạc thốt lên: "Là cậu! !"

Vương Vũ sửng sốt: "Bác sĩ, anh vẫn còn nhớ tôi ư?"

Bình Luận (0)
Comment