Nếu Vương Xuân Lam học được Thiêu Sơn Hỏa, gã hoàn toàn có thể nhận lời mời tới trung y viện cỡ lớn thuộc các phủ, kể cả không được làm chủ nhiệm, thì đãi ngộ phó chủ nhiệm cũng cao hơn Hán Y Đường rất nhiều.
Trừ chuyện này ra, còn có quan hệ nhân mạch, một bác sĩ trung y am hiểu Thiêu Sơn Hỏa, có thể chữa trị không ít bệnh, đến lúc đó, chẳng cần phải làm gì, những người có tiền, có quyền cũng tự tìm tới tận cửa cầu chữa bệnh.
Người có tiền, có nhân mạch, từ đó sẽ đạt được địa vị.
Đến lúc ấy, chẳng phải nhân sinh đã bước lên đỉnh "Thành công" rồi sao!
Đổi lại là bất cứ ai khác, chỉ sợ 90% bọn họ đều sẽ cẩn thận cân nhắc về chuyện này.
Suy cho cùng, đây mới là giá trị quan chủ lưu của thời đại!
Trần Khánh nghe được vấn đề của Vương Xuân Lam, chỉ cười khẽ hai tiếng, nói: "Bác sĩ Vương, có đọc cuốn《 Bị Cấp Thiên Kim Yếu Phương 》[1] không?"
Vương Xuân Lam sửng sốt, gã không rõ vì sao Trần Khánh lại hỏi vấn đề này: "Đương nhiên rồi, đó là tác phẩm để đời do Tôn Tư Mạc biên soạn."
Trần Khánh cười nói: "Cuốn thứ nhất 《 Đại Y Tinh Thành 》của《 Bị Cấp Thiên Kim Yếu Phương 》có nói: người thầy thuốc cần phải có một trái tim từ bi và muốn tự mình cống hiến để chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân. Nếu có người bệnh đến xin chữa trị, không nên hỏi người ta sang hay hèn, giàu hay nghèo, già hay trẻ, đẹp hay xấu, người thân hay kẻ thù, người Hán hay người dân tộc thiểu số, người trí tuệ hay kẻ ngu dốt. Người thầy thuốc sẽ xem tất cả đều bình đẳng, coi họ như những người thân thiết nhất, lại không chút do dự ngó trước ngó sau, tính suy lành dữ, lo lắng cho an nguy của bản thân và người nhà trước khi bắt tay vào chữa trị..."
"Tôi vẫn còn nhớ, từ thời tôi còn nhỏ, lúc ấy, Triệu gia gia cõng tôi đi đường, ông ấy nói, chờ sau khi tôi đọc làu làu những dòng chữ này, mới có thể dạy trung y cho tôi. Tôi vẫn một mực nhớ mãi đến tận bây giờ, muốn quên cũng không thể quên được. Bác sĩ Vương à, hẳn là anh không quên chúng chứ?"
Vương Xuân Lam ha hả cười: "Trí nhớ của tôi không có tốt như cậu, chỉ nhớ rõ một câu phía trước thôi."
Trần Khánh gật gật đầu: "Vậy cũng được rồi, chỉ cần anh còn nhớ rõ, thì anh muốn đi nơi nào cũng không sao cả. Tôi còn nhớ trước kia ba ba tôi từng nói, bác sĩ trong Hán Y Đường có thể đi đi về về tự do, nếu các anh tìm được chỗ nào tốt hơn để tới, trong lòng ông ấy cũng vô cùng hoan nghênh. Nếu bác sĩ Vương học được Thiêu Sơn Hỏa, dù anh có tới bệnh viện khác cũng đều là trị bệnh cứu người, thậm chí làm như vậy, còn có thể giúp anh cải thiện một chút điều kiện sinh hoạt. Coi như là nhất cử lưỡng tiện, tôi có lý do gì để ngăn cản anh đâu?"
Chuyện này...
Vương Xuân Lam càng nghe càng cảm thấy ngượng ngùng!
Không hổ là hai cha con, cái nhìn toàn cục đều rộng lớn như nhau.
Một người thì cô y tá đã chuyển đi rồi vẫn một mực tặng quà mừng cưới, một người rõ ràng chạm mặt với nhân viên đã nói thẳng là bản thân muốn đi ăn máng khác, vẫn quyết định dạy tuyệt học châm thứ cho người ta.
"Ai, hai người đúng là cha con mà, thật sự là nhân cách hút người tới gắt gao!" Vương Xuân Lam im lặng thật lâu sau, mới chậm rãi phun ra những lời này.
Kỳ thật vừa rồi gã nói muốn đi ăn máng khác, chỉ là thử mà thôi.
Hiện giờ gã đã sắp năm mươi rồi, dù học xong Thiêu Sơn Hỏa, chỉ sợ cũng quá năm mươi.
Tới tầm tuổi như thế này, lại thay đổi một hoàn cảnh sinh tồn khác, lại phải thành lập vòng luẩn quẩn nhân mạch khác, nói thật, chỉ nghĩ thôi cũng thấy quá mệt mỏi rồi.
Thêm nữa, tính tình của gã lại có chút an phận, lại rất không thích tham gia vào văn phòng chính trị.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao gã vừa vào Hán Y Đường một cái là làm tới một, hai chục năm không thuyên chuyển đi đâu.
Đúng là Hán Y Đường này thật nhỏ bé, nhưng nhỏ bé lại có ưu thế của nhỏ bé, chính là nhân viên không phức tạp, chính là cả đám bác sĩ bọn họ đều không có xung đột về lợi ích, nhiệm vụ hàng đầu mỗi ngày chỉ có một, đó là xem bệnh cho người.
Không cần họp hành, không cần báo cáo, không cần đối phó với đợt kiểm tra đột xuất, không cần đau đầu suy nghĩ nên tìm biện pháp nào để kiếm được nhiều tiền hơn... Nói chung là không có những chuyện linh tinh vụn vặt.
Và chính bầu không khí đơn giản này đã hấp dẫn Vương Xuân Lam.
Thế cho nên lúc trước từng có một người bạn muốn trả gã tiền lương gấp đôi Hán Y Đường, còn hứa hẹn sẽ trích phần trăm y dược, nhưng gã đều không đi.
"Ha hả, bác sĩ Vương, không chậm trễ anh tọa chẩn nữa, chờ khi nào anh rảnh, cứ tới tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng được, bình thường khi tôi không có việc gì đều ngồi trong văn phòng." Trần Khánh nói.
"Được, vậy từ hôm nay trở đi, cậu chính là sư phụ của tôi." Vương Xuân Lam cười nói.
"Đừng, anh ít hơn ba ba của tôi có bao nhiêu tuổi đâu, cái từ sư phụ này, tôi không gánh vác nổi đâu. Trước kia gọi như thế nào, về sau anh cứ gọi như thế ấy, bằng không nếu bị ba ba của tôi nghe được, kiểu gì ông ấy cũng mắng tôi không hiểu lễ tiết." Trần Khánh lập tức xin thôi.
"Vậy không được rồi. Thứ mà tôi học chính là tuyệt hoạt. Nếu ở thời trước, muốn học được còn phải dập đầu bái sư, làm việc vặt ba năm mới đủ tư cách đó." Vương Xuân Lam trêu ghẹo.
"Anh đang chửi kháy tôi đó hả? Thôi mà, một bữa cơm, một bữa cơm là được rồi." Trần Khánh dở khóc dở cười.
Nếu về sau, mỗi khi Vương Xuân Lam nhìn thấy hắn ở Hán Y Đường lại gọi một tiếng sư phụ, rồi bị ba ba của hắn nghe được, phỏng chừng ông ấy sẽ rút gậy gộc thăm hỏi cái mông của hắn một hồi.
Lại nói, đúng là “học vô lão thiếu, đạt giả vi tiên [2]”, nhưng chỉ quan trọng là thái độ ra sao thôi, còn cách xưng hô chẳng có quy định nào cứng nhắc cả.
[2] : học hành không phân chia già trẻ, ai hiểu được trước thì đứng trước.
Còn nữa, nếu bảo Trần Khánh thật sự khiến cho một người bề trên suýt chút nữa thì hơn hắn tới hai giáp tuổi gọi hắn một tiếng sư phụ, ngay bản thân hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên.