Chính là nơi này!
Lý Lỗi mặc một bộ thường phục đứng ở phía đối diện, ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hiệu được treo ngoài cửa Hán Y Đường.
Hình ảnh ánh vào mi mắt gã là một tòa đại sảnh của phòng khám được bày trí theo phong cách cực kỳ phục cổ!
Nhưng diện tích phòng khám này lại lớn không ít so với những phòng mạch tây y bình thường.
Hán Y Đường nọ được đặt tại đoạn đường này, hẳn là tiền thuê nhà không quá đắt, nhưng cũng tuyệt đối không rẻ mạt.
Trần Khánh!
Đây là cái tên Lý Lỗi đã hỏi được từ trong miệng Vương Vũ.
Nghe nói vị bác sĩ này chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Một vị bác sĩ trung y trẻ tuổi như vậy, lại chỉ vẻn vẹn dựa vào bắt mạch cũng có thể biết trong thân thể người bệnh có kết sỏi…
Chuyện này đã đủ biến thái lắm rồi.
Nhưng chưa hết, tới cuối cùng, người nọ chỉ dùng đúng một lần châm cứu đã trị liệu dứt điểm đống sỏi trong thận cho người bệnh kia rồi!
Nói thật, Lý Lỗi đã theo đuổi mười mấy năm y học lâm sàng, nhưng chưa từng gặp được một vị bác sĩ nào trâu bò như vậy.
Điểm mấu chốt vẫn là bản thân gã vốn không tin trung y!
Nhưng… sự thật bày ra trước mặt, gã có muốn không tin cũng không được.
Cho nên, gã quyết định đi tới Hán Y Đường, muốn gặp mặt vị bác sĩ trung y tên là Trần Khánh, nhìn xem rốt cuộc tình huống kia là trùng hợp, hay đối phương thật sự thần kỳ đến vậy!
"Làm phiền cho tôi hỏi một chút, bác sĩ Trần Khánh trực ở phòng khám bệnh nào?" Lý Lỗi hỏi thăm cô y tá trong đại sảnh.
"Phòng mạch số bốn." Y tá nói.
"Vậy làm phiền cô đăng ký cho tôi một suất khám ở phòng mạch đó." Lý Lỗi nói.
"Bác sĩ Trần vừa được điều đến phòng mạch số bốn, trên bảng phân công ca trực không có tin tức của cậu ấy, tôi cũng không xác định được buổi sáng tọa chẩn hôm nay cậu ấy có tới tọa chẩn hay không..." Y tá nói.
"Không sao cả, nếu không phải, buổi chiều tôi lại đến." Lý Lỗi nói.
Kỳ thật y tá còn muốn nói cho Lý Lỗi biết, gã có thể qua phòng khám xác nhận trước xem bác sĩ trực ban sáng nay là ai.
Nhưng Lý Lỗi làm ở bệnh viện quá lâu rồi, đã sớm thành thói quen đăng ký trước mới qua xem bác sĩ, cho nên không chờ y tá nói xong, gã đã trực tiếp quét mã thanh toán tiền đăng ký rồi.
Y tá thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa. Sau khi cô ấy cho Lý Lỗi một dãy số, đã hướng dẫn gã quẹo trái đi vào phòng khám bệnh bên kia.
Lý Lỗi quẹo trái đi vào một dãy hành lang, chỉ thấy phía trước phòng khám bệnh số một có không ít người đang đứng xếp hàng, chừng hơn hai mươi người bệnh.
Phòng khám số hai tương đối ít hơn chút, tới phòng khám bệnh số 3, chỉ có chừng bốn, năm người đang đứng xếp hàng.
Mà phòng mạch số bốn chẳng có lấy một người ngoài cửa.
Bác sĩ trâu bò như vậy, sao tới tám giờ rồi vẫn chưa thấy người đến xem bệnh ta?
Lý Lỗi không quá hiểu được tình huống này.
Phải biết rằng, nếu là phòng khám bệnh của chuyên gia trong bệnh viện trung tâm, tình hình bên ngoài sẽ luôn trong trạng thái, kể cả khi chưa đến giờ bác sĩ làm việc, người bệnh vẫn chịu khó xếp hàng trước một tiếng ở bên ngoài phòng mạch.
Lý Lỗi cũng không nghĩ quá nhiều về tình huống này, gã nhanh chóng đi vào phòng khám bệnh số bốn, quả nhiên đã thấy được một người còn trẻ tuổi ở bên trong.
Tuổi tác của thanh niên này cũng xấp xỉ với các bác sĩ vừa tới thực tập tại bệnh viện bọn họ.
Điều này khiến cho Lý Lỗi rất khó liên tưởng hình tượng của một vị bác sĩ trung y bí hiểm với dáng vẻ của Trần Khánh hiện giờ.
Cốc cốc cốc!
Lý Lỗi gõ cửa.
"Chào cậu, bác sĩ Trần, thân thể tôi có chút không thoải mái."
Trần Khánh buông cuốn《 Hoàng Đế Nội Kinh 》trên tay xuống, lập tức cười nói, "Mời anh ngồi, anh cảm thấy mình không thoải mái ở đâu?"
Lý Lỗi nói: "Tôi cũng không nói rõ ra được, nếu không cậu cứ xem cho tôi trước đi."
Nói xong, Lý Lỗi đã nhanh chóng duỗi tay tới trước mặt Trần Khánh rồi.
Hoắc!
Tình huống này không quá thích hợp nha.
Vì sao loại giọng điệu của bệnh nhân này lại như đang muốn kiểm tra đánh giá trình độ y thuật của hắn vậy?
Hơn nữa từ trên người Lý Lỗi, Trần Khánh cảm nhận được một chút quen thuộc.
Người ta đều nói các ngành các nghề đều có bệnh nghề nghiệp, và bác sĩ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bệnh nghề nghiệp của bọn họ chính là, ở thời điểm nhìn thấy một người, ánh mắt thường mang theo một chút đánh giá kỹ càng.
Trên phương diện này, tây y còn không quá rõ rệt, nhưng trung y lại đặc biệt rõ ràng.
Cho nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trần Khánh đã cảm thấy Lý Lỗi này có chút kỳ quái, nhưng đương nhiên, hắn còn chưa ý thức được đối phương cũng là một vị bác sĩ.
"Được." Trần Khánh nhanh chóng đặt tay lên vị trí cổ tay của đối phương.
Ánh mắt Lý Lỗi nhìn chăm chú vào hai tay của Trần Khánh.
Gã còn nhớ những chương trình về trung y từng được xem trên TV, gần như bọn họ đều dùng một tay bắt mạch, nhưng Trần Khánh này lại dùng hai tay bắt mạch.
Đúng là không quá giống những vị bác sĩ khác.
Kỳ thật trường hợp này cũng chính là: ‘khác nghề như cách núi’.
Bởi vì trong số những bác sĩ trung y cũng có rất nhiều người đều dùng hai tay bắt mạch .
Chẳng qua, đây lại là một loại kỹ xảo chỉ có thể sử dụng được sau khi bác sĩ đã cực kỳ quen thuộc với thiết chẩn.
Nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế, nó cũng chẳng quá phức tạp đâu.
Phải biết rằng, mạch tượng trên hai tay chúng ta được chia ra làm huyết mạch và khí mạch.
Tay trái là huyết mạch, tay phải là khí mạch.
Nếu thân thể của người phụ nữ khỏe mạnh, cường độ nhảy lên của huyết mạch nhất định sẽ lớn hơn khí mạch .
Còn đàn ông, nếu thân thể khỏe mạnh, khí mạch phải lớn hơn huyết mạch.
Đương nhiên, trên đây chỉ là loại phân chia cơ sở nhất. Nếu muốn chân chính tìm ra công năng của mỗi một hệ thống ngũ tạng lục phủ trong cơ thể có xảy ra vấn đề hay không, lại cần tri thức trung y càng chuyên nghiệp hơn mới có thể làm được.
Ví dụ như mạch bên tay trái, ba bộ vị thốn quan xích phân biệt đối ứng với tâm, can, thận trong thân thể, ấn mạnh xuống dưới, có thể cảm nhận được mạch tượng, từ đó phán đoán ra tình huống công năng của ba cơ quan nội tạng này, ấn nhẹ xuống dưới, lại có thể cảm nhận được tình huống công năng của ba loại lục phủ khác là ruột non, đảm, bàng quang.