Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 98 - Chương 98 - Anh Bạn À, Có Một Vài Thứ, Không Phải Cứ Có Tiền Là Sẽ Mua Được Đâu!!!

Chương 98 - Anh Bạn À, Có Một Vài Thứ, Không Phải Cứ Có Tiền Là Sẽ Mua Được Đâu!!!
Chương 98 - Anh Bạn À, Có Một Vài Thứ, Không Phải Cứ Có Tiền Là Sẽ Mua Được Đâu!!!

Tiếu Khải hừ hừ nói: "Khó học? Loại thủ pháp này rất đơn giản đó, tôi cũng biết cơ mà!"

Dịch Đại Bưu kỳ quái nói: "Vậy vì sao từ trước tới nay chưa bao giờ thấy cậu dùng nó?"

"Tôi..." Tiếu Khải lập tức nghẹn lời, nhưng ngay sau đó, gã lại gân cổ lên chữa thẹn: "Anh nghĩ vì sao Thiêu Sơn Hỏa lại được gọi là bổ tiết châm pháp đỉnh cấp? Nếu ai cũng học được nó, còn gọi đỉnh cấp nữa hay không?"

Dịch Đại Bưu bĩu môi: "Không phải Trần Khánh cũng biết hay sao."

Tiếu Khải phản bác: "Chỉ là thủ pháp mà thôi. Muốn xem một người có thực sự biết Thiêu Sơn Hỏa hay không cần dựa vào hiệu quả trị liệu. Nghĩa là sau khi Đắc Khí, phải hạ châm thấy nhiệt, còn giả vờ giả vịt lừa tiểu bạch thì ai mà không..."

"Tê ~ bác sĩ Trần, sao tôi có cảm giác vị trí cậu vừa châm xuống, có chút nóng vậy..." Bỗng nhiên từ trong phòng mạch truyền ra một câu nói.

Nội dung này tựa như một bàn tay vô hình, hung hăng tát lên mặt Tiếu Khải một cái.

Tính tổn thương không lớn, tính sỉ nhục rất cường!

Dịch Đại Bưu nhìn thấy gương mặt Tiếu Khải thoáng hiện chút hồng hồng, lập tức mở miệng trêu ghẹo: "Xem ra uy lực Thiêu Sơn Hỏa của Trần Khánh không nhỏ nha, lại có thể cách không châm cho mặt của cậu nóng lên. Đúng là công lực thâm hậu!"

Tiếu Khải cuống quýt, đầu óc vẫn có chút mờ mịt chưa được tỉnh táo. Gã buột miệng thốt lên: "Giả vờ, người này tuyệt đối là giả vờ, làm sao cậu ta có thể hạ châm thấy nhiệt, phải là sư phụ tôi mới có thể..."

Dịch Đại Bưu lập tức ngắt lời: "Thôi đi, hai chúng ta lén lút tới nơi này, Trần Khánh bên kia có biết cái rắm, cậu ấy giả vờ cho ai xem, cho không khí à? Khó trách Vương Xuân Lam lại nói, trên phương diện châm thứ, Trần Khánh mạnh hơn cậu. Mà ngay cả cậu cũng vừa mới thừa nhận xong đó thôi? Cậu ấy có thể hạ châm thấy nhiệt, nghĩa là trình độ của người ta ngang hàng với sư phụ của cậu. Cậu đừng có so bì nữa, chúng ta không sánh nổi đâu. Ây cha, thiên tài ấy mà, ngay từ đầu bọn họ đã không phải đồng loại của những kẻ bình thường như chúng ta rồi."

Dịch Đại Bưu nói nhẹ nhàng bâng quơ, chẳng hề cố kỵ mà thốt ra câu trình độ của Trần Khánh ngang hàng với sư phụ của Tiếu Khải.

Nhưng Tiếu Khải lại không có lòng dạ rộng rãi như đối phương, gã lập tức phản bác: "Không thể nào. Cậu ta mới học được vài năm thôi, dựa vào cái gì mà bằng vai phải lứa với sư phụ của tôi."

Dịch Đại Bưu không biết nên nói gì: "Sự thật bày ra trước mắt rồi đó? Cậu có mù hay không? Cậu chỉ cho phép một thanh niên hơn ba mươi như cậu mạnh hơn đám người chúng tôi mà không cho phép một thanh niên hơn hai mươi như Trần Khánh mạnh hơn cậu hả? Tôi là một lão già, đi được nửa đời người, gần xuống mồ đến nơi còn không cảm thấy xấu hổ vì thua kém người khác, thì cậu nóng này cái quái gì?"

"Nhưng tôi... Tôi không phục! !" Rõ ràng là giọng nói của Tiếu Khải đã lộ ra chút hữu khí vô lực nhưng nội dung câu nói vẫn cố chấp, ương ngạnh, nhất quyết không chịu thua.

Dịch Đại Bưu vỗ vỗ bả vai Tiếu Khải, an ủi: "Ý nghĩa của nhân sinh chính là bản thân sẽ không ngừng bị hiện thực vả mặt, không ngừng nhận ra giữa cuộc đời đầy màu sắc này, bản thân chỉ là một kẻ vô vị, tầm thường. Tôi nói cậu nghe này, có vài người học y, chỉ riêng chuyện nhập môn thôi đã mất tới ba, năm năm rồi, trong khi có người chỉ cần mấy tháng đã vượt qua giai đoạn nhập môn này rồi. Bản thân trung y chính là ngành nghề phân chia rạch ròi giữa thiên tài và kẻ tài trí bình thường, nếu không, đám bác sĩ trung y chúng ta đã sớm đi đầy đường cái rồi, còn thưa thớt như ngày hôm nay sao? Nếu cậu thực sự không phục, thì từ giờ trở đi hãy chuyên tâm vào nghiên cứu, nâng cao trình độ bản thân, đừng cả ngày nghĩ tới chuyện chơi xấu người khác. Nếu có năng lực, cậu hãy dùng bản lãnh thật sự của mình, vượt lên Trần Khánh đi."

Trong ánh mắt Tiếu Khải tràn ngập kiên định.

Giờ khắc này, gã đã hoàn toàn quên mất loại định nghĩa lung tung về "Mối hận cướp vợ" trong lòng mình rồi rồi, bởi vì dường như loại cảm giác ưu việt, vốn là chỗ dựa duy nhất còn sót lại của gã vừa bị Trần Khánh nghiền nát rồi.

"Được!" Tiếu Khải khom lưng, liếc mắt nhìn về phía Trần Khánh trong phòng mạch.

Cứ chờ mà xem!

Bỗng nhiên Trần Khánh phát hiện ra một tia khác thường, hắn lập tức nhìn ra bên ngoài phòng mạch, nhưng nơi đó chẳng có ai hết.

Là ảo giác sao?

Vì sao hắn lại có cảm giác từng có người đi ngang qua bên ngoài kia nhỉ?

Quên đi, trị liệu trước đã!

Huyệt Đại Đôn thêm huyệt Quan Nguyên, cả hai huyệt vị phối hợp với nhau có thể bài trừ hàn thấp, điều chỉnh hạ tiêu.

Chờ két hợp với Lý Đàm Thang sau này, cũng có thể mang đến hiệu quả không tồi.

Huống chi Trần Khánh vừa dùng châm pháp Thiêu Sơn Hỏa, bản thân nó đã là thủ pháp chuyên khắc chế chứng hàn thấp rồi.

Hơn mười phút sau, khí đến rút châm.

Chỉ trong nháy mắt, Lý Lỗi đã có cảm giác cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Hiện giờ, dù gã dang rộng hai cánh tay ra, cũng không cảm thấy mỏi nhừ, đau đớn nữa.

Dù Lý Lỗi không biết Trần Khánh có thể chữa khỏi cho gã hay không, nhưng cảm giác thân thể thư thái hơn rất nhiều lại là chân chân thật thật.

Đây là uy lực của châm thứ sao?

Có quá trình làm mẫu này, Lý Lỗi lại càng muốn biết, rút cuộc là Trần Khánh đã chữa khỏi chứng thận kết sỏi như thế nào?

"Bác sĩ Trần, cậu đã chữa trị cho tôi, hẳn là lúc này có thể nói cho tôi biết điều tôi vừa hỏi rồi."

Trần Khánh thắt cái nút (tình tiết cao trào trong kịch bản, thắt nút – mở nút) rồi kéo dài lâu như vậy, đương nhiên Lý Lỗi đã có chút nôn nóng, không chờ nổi nữa rồi.

Thấy Lý Lỗi cứ hỏi mãi từ nãy tới giờ, Trần Khánh chỉ cười cười. Hắn vừa lấy ra giấy bút viết xuống đơn thuốc Lý Đàm Thang cho Lý Lỗi, vừa nhẹ giọng nói: "Từ khi tôi sáu tuổi, đã bắt đầu học cách nhận biết dược liệu, bảy tuổi chuyển qua nghiên cứu cuốn Thần Nông Bản Thảo Kinh, mười tuổi xem Hoàng Đế Nội Kinh, mười ba tuổi đọc Thương Hàn Luận, mười bảy tuổi học châm cứu, hai mươi lăm tuổi đạt được chứng chỉ tư cách làm nghề y. Sau này nhờ cơ duyên xảo hợp, mới học được Thiêu Sơn Hỏa, vốn là châm pháp trị liệu hàn chứng vừa rồi."

"Tổng cộng là mười chín năm. Tôi đã học suốt mười chín năm, mới có thể lĩnh ngộ được một chút kiến thức thuộc về bản thân mình từ trong hệ thống tri thức khổng lồ của trung y. Trong khi vừa rồi, ngay cả nội dung cơ bản nhất là thấp khí, anh cũng không nghe lọt tai. Anh không hề hay biết, thực ra thận kết sỏi và chứng bệnh của anh vốn giống nhau, chúng nó đều xuất phát từ hàn thấp. Nói đến đây, tôi muốn hỏi anh, kể cả khi tôi nói cho anh phương pháp mà tôi sử dụng, anh có thể sử dụng nó được hay không?"

"Anh bạn à, có một vài thứ, không phải cứ có tiền là sẽ mua được đâu!"

Bình Luận (0)
Comment