Hệ Thống Truy Phu

Chương 137

Khi Cơ Tu và Thường Thư Vân cùng nhau đuổi tới, hai người đứng trên không trung trên trận pháp, vừa vặn nhìn thấy Lăng Thiên định phi thân lên lấy trận kỳ kia, vì không muốn để hắn đạt được mục đích, Cơ Tu lợi dụng sự yểm hộ của trận pháp, thừa lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, ném một đạo pháp thuật lên người Lăng Thiên làm hắn ngã xuống, vung tay lên, đoạt được trận kỳ vào tay.

Cơ Tu rót linh lực vào trong trận kỳ, gia tăng thêm vài tầng cấm chế bên trên, rồi mới đặt nó trở lại, sau đó bấm vài thủ quyết, lẩm bẩm trong miệng, từng đạo pháp thuật ném vào mắt trận, các tu sĩ nhân loại cấp cao kia nhất thời cảm nhận được một trận trời rung đất chuyển, bị trục xuất khỏi nơi này.

Ngoài Vân Túc và Cung Tiểu Trúc bởi nắm tay nhau thật chặt nên không bị tách ra, thì những người còn lại đều bị phân tán ở những nơi khác nhau trong trận pháp, mỗi người đều không thể nhìn thấy những tu sĩ khác, hơn nữa còn không thể động đậy.

Thường Thư Vân nhìn động tác của Cơ Tu, chờ gã ngừng động tác trong tay rồi mới hỏi: “Ngươi định làm thế nào?” Sau đó liếc mắt nhìn hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc trong trận.

Thường Thư Vân vốn tưởng rằng khi Cơ Vân bỏ yêu thú vào trong, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đã bị lũ yêu thú kết thành bầy kia xé xác thành nghìn mảnh nhỏ, thần hồn câu diệt, lại không ngờ chờ tới khi trở lại, mới phát hiện hai người này vẫn còn sống tốt.

Đáng chết! Vì sao chỉ là một tu sĩ Kim Đan mà lại khó đối phó tới vậy? Chẳng lẽ Toàn nhi của ta đã chết uổng rồi sao? Vì sao ông trời lại không công bằng tới vậy?

Thường Thư Vân âm ngoan nhìn hai người Vân Túc, hận không thể uống máu, nhai thịt hai người này, Cơ Tu nhìn vẻ mặt của Thường Thư Vân, giơ tay chạm lên vai Thường Thư Vân, an ủi nói: “Ta định bây giờ sẽ tu luyện, dùng các tu sĩ cấp cao này làm thành thuốc bổ, giúp ta đột phá tu vi. Thư Vân, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù, hai người kia một chốc nữa ta giao cho ngươi tự mình xử lý, ngươi nói có được không?”

Thường Thư Vân phục hồi tình thần, nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên vai mình kia, chỉ bình tĩnh nói với Cơ Tu: “Yêu Vương bệ hạ, xin ngươi hãy bỏ tay ra!”

Cơ Tu nghe lời hạ tay xuống, Thường Thư Vân lại đột nhiên ném ánh mắt về phía xa xa trong rừng, Cơ Tu đương nhiên cũng chú ý tới chuyện từ nơi xa đang có hai tu sĩ nhân loại chạy tới chỗ này.

Thường Thư Vân chỉ cần một mắt đã nhận ra hai người kia, chính là Thương Thăng và Thanh Mạch đã cùng giao thủ ở đại sa mạc tây bắc đại lục Huyền Thiên, Thường Thư Vân nói với Cơ Tu: “Một hồi nữa ta đối phó với hai người kia, bên này liền giao cho ngươi, tu sĩ Kim Đan và Trúc Cơ kia cũng giết chết, không cần giao cho ta xử lý.”

Nói xong, Thường Thư Vân phi thân đón tiếp hai người Thương Thăng.

Thường Thư Vân: “Hai tu sĩ nhân loại các ngươi từ đâu tới? Không biết nơi này là địa vực của Yêu Vương sao?”

Hai người Thương Thăng và Thanh Mạch đang đi bỗng bị Thường Thư Vân cản đường, đành phải dừng lại, Thương Thăng đứng đối diện Thường Thư Vân chất vấn nói: “Đạo hữu kia là người phương nào? Ta thấy cũng không giống yêu tu trong Vạn Thú sâm lâm! Ta khuyên ngươi vẫn mau chóng tránh ra thì hơn, nếu không pháp bảo của ta sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Hiển nhiên hai người tuy nhận ra Thường Thư Vân không phải là yêu tu, nhưng cũng không nhận ra đây chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện – Đan Vân tôn giả.

Thường Thư Vân hừ lạnh một tiếng, không thèm đợi thêm, lao lên.

Thanh Mạch cản không cho Thương Thăng ra tay, nói: “Chủ nhân, cứ để Thanh Mạch, bây giờ thân thể người không tốt, không thể động thủ với tu sĩ tu vi cao, nếu không sẽ làm tổn hại tới nguyên khí trong cơ thể.”

Nói xong, Thanh Mạch ra tay trước, thoải mái cản lại được công kích pháp thuật từ Thường Thư Vân, tuy rằng lúc trước hắn bị thương nặng nhưng với thực lực của Thường Thư Vân còn chưa đột phá Xuất Khiếu kỳ, trước đó cũng từng bị thương nặng, thế nên vừa mới ra tay, Thương Thăng còn chưa kịp ra tay, thắng bại đã phân.

Chẳng qua ý định của Thường Thư Vân cũng không phải là giết chết hai người họ, mà chỉ là bám lấy hai người mà thôi, chút năng lực này Thường Thư Vân vẫn có.

Ý định của Thường Thư Vân đã được thể hiện ngay ra từ động tác, Thương Thăng chỉ cần hơi nghĩ ngợi một chút đã sáng tỏ, thế nên liền nói với Thanh Mạch: “Thanh Mạch, tốc chiến tốc thắng, không thể ham chiến!”

Vì thế, động tác trong tay Thanh Mạch càng thêm hung hiểm hơn mấy phần, Thường Thư Vân muốn chống lại cũng không được, mà ngay lúc này, đột nhiên từ xung quanh có mấy con yêu thú cấp mười chạy ra, giúp Thường Thư Vân đối phó với Thanh Mạch, còn có một con nữa đột tập sau lưng Thương Thăng.

Ý tưởng muốn tốc chiến tốc thắng bị sụp đổ trong nháy mắt.

Tuy rằng những yêu thú này mới chỉ là cấp mười, nhưng thực lực đã gần tới Đại Thừa sơ kỳ, áp lực của Thanh Mạch không nhỏ, nhìn Thương Thăng triền đấu với một con yêu thú cũng bất lực, không thể phân thân đi hỗ trợ.

May mà pháp bảo trong trữ vật giới của Thương Thăng vô số, đối phó với một con yêu thú này không thành vấn đề, chẳng qua có thể giết chết hay không cũng khó nói.

Ngay lúc Thường Thư Vân rời khỏi Cơ Tu, Cơ Tu liền phái phần lớn yêu tu từ nơi xa chạy tới trợ giúp Thường Thư Vân, những yêu tu còn lại, Thường Thư Vân để họ thủ hộ xung quanh mình, sau đó, gã, ngồi xếp bằng giữa không trung, bắt đầu tu luyện.

Cơ thể Cơ Tu tỏa ra một luồng quang mang nhu hòa, tu sĩ cấp cao trong trận cũng cùng lúc đó tỏa ra một luồng sáng trắng, ánh sáng trắng từ mỗi cơ thể tu sĩ dần nhập thành một luồng sáng, xuyên qua mọi giới hạn của trận pháp, từng chùm sáng xen lẫn vào nhau.

Vài tu sĩ trong trận cố gắng muốn chống lại tình huống này xảy ra, lại không thể động đậy, linh lực trong cơ thể và thần thức trong thức hải cũng không dùng được, thậm chí bởi chùm sáng này, mà sắc mặt họ dần trắng bệch cả lại, họ muốn đứng thẳng dậy, muốn di chuyển bước chân, cho dù là một bước nhỏ cũng được, nhưng lại phát hiện cơ thể căn bản là không chịu sự khống chế của mình.

Những chùm sáng này xen lẫn cùng một chỗ, hình thành một đồ hình cực lớn trong trận, đồ hình lại hội tụ thành một chùm sáng cực lớn vọt tới chỗ Cơ Tu.

Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tuy rằng không bị tách nhau ra, nhưng tình huống của họ càng thêm nghiêm trọng, hai người cảm giác cơ thể như bị xé rách, khó chịu toàn thân, tứ chi vô lực, hai người yếu ớt nằm trên mặt đất, ôm lấy nhau, nghĩ tới rất nhiều cách giải quyết, lại không có một cách nào có thể dùng được.

Hai luồng sáng nhanh chóng vọt về phương xa, Vân Túc nhìn dáng vẻ đau đớn của Cung Tiểu Trúc, cũng đau đớn theo mà nói: “Tiểu Trúc, ngươi phải kiên trì, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta thôi.” Thực ra y đau không kém gì Cung Tiểu Trúc, tựa như ngay cả linh hồn cũng bị bóc ra, nhưng cũng không hề được giải phóng.

“Vân đại ca, có phải chúng ta đã chết rồi không?” Cung Tiểu Trúc nhíu mày thật chặt, chịu đựng cảm giác toàn thân bị xé rách, thần trí không tỉnh táo hỏi.

“Không đâu, Tiểu Trúc yên tâm, ngươi sẽ không chết.” Vân Túc tin rằng rất nhanh sau đó sẽ có người tới cứu họ, nhưng cũng không thể nào chỉ trông chờ vào việc có người tới cứu, nếu không y không chắc tới lúc những người đó đến, hai người họ có còn sống không.

Suy nghĩ của Vân Túc trầm xuống, mặc niệm khẩu quyết, thử điều động chân nguyên trong đan điền, phát hiện không có tác dụng gì, lại đột nhiên cảm nhận được trong thức hải có chút ánh sáng xuất hiện, chúng lần lượt chạy tới vị trí kia trong nguyên thần, vừa tiếp xúc với nguyên thần của Vân Túc, liền chui vào trong.
Bình Luận (0)
Comment