Hệ Thống Truy Phu

Chương 23

Cung Tiểu Trúc dùng một cành cây làm xiên, xiên con hươu đã lột da, móc nội tạng nướng trên lửa, thỉnh thoảng lại lật mặt đề phòng thịt bị nướng cháy, một lát sau, toàn bộ lớp da ngoài của hươu đều đã biến thành một màu vàng óng ánh, mỡ cũng chảy ra khỏi cơ thể.

Cung Tiểu Trúc cầm một loại cỏ thơm ngắt được từ trong rừng ra, ép thành tinh dầu phết vào thịt nướng, một mùi hương thơm nức chui vào mũi mọi người (thú).

Cỏ thơm là một loại gia vị cao cấp, tinh dầu của nó còn mang theo một mùi thơm thanh thanh nồng nàn, lúc nướng thịt dùng một chút ăn không thể ngon hơn.

Mặc Hoa cuộn tròn thân mình nằm bên cạnh nhìn sang bên này, miệng nhiễu đầy nước miếng, ngay cả Thiên Hương lư lắc lư nhảy nhót hăng say trên người nó cũng không phản ứng.

Sớm biết vậy đã bắt thêm mấy con hươu nữa về…

Lại nướng thêm một hồi, Cung Tiểu Trúc cảm thấy thịt đã chín, liền đặt thịt hươu lên những phiến lá xanh trải dưới đất, sau đó bổ một cái lên người nó, một luồng sáng trắng lóe lên, thịt hươu nhất thời bị cắt thành các phần lớn nhỏ không đồng đều.

Cung Tiểu Trúc cầm một cái chân hươu lên đưa cho Vân Túc, nói, “Vân đại ca ăn đi!”

Vân Túc đưa tay nhận lấy bắt đầu ăn, thực ra y không đói bụng, nhưng nếu là thứ mà Tiểu Trúc đưa cho, vậy đương nhiên là phải ăn.

Cung Tiểu Trúc lại cầm lấy một miếng thịt to bằng bàn tay, ừm… ăn ngon! Vài ngày nay không ăn gì, Tích Cốc đan chỉ có một vị ngọt cơ bản không thể sánh được với thức ăn.

Mặc Hoa cuối cùng không nhịn được nữa, thật thơm, nó tới bên hai người, cúi đầu rắn ngửi thịt nướng, rồi trông chờ nhìn Vân Túc, mắt lòe sáng, “Chủ nhân, ta muốn ăn.” Ngữ khí vô cùng đáng thương!

Vân Túc không thèm quan tâm nó, Cung Tiểu Trúc trợn mắt trắng nhìn, khinh bỉ nói, “Ngươi không phải là không cần ăn thức ăn sao? Ăn cũng lãng phí không phải sao?”

Mặc Hoa quay đầu lại tạc mao, “Sao nào? Ta tích cốc không cần ăn thì sao? Ta không thể thỉnh thoảng hưởng thụ niềm vui ăn uống hay sao? Chỉ mình các ngươi được ăn chắc? Các ngươi thật quá phận, thế mà lại ngược đãi sủng vật! Ta cảm thấy mình là sủng vật đáng thương nhất thế giới này!”

Vân Túc ngừng lại một chút nói, “Ồ? Chúng ta ngược đãi ngươi sao?” Ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp.

Mặc Hoa ngẩn ra, sau đó bò ra xa một chút, đáng thương vô cùng mà nói, “Ta sai rồi chủ nhân, ta không nói ngươi, ta nói Tiểu Trúc…” Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của chủ nhân đang dõi theo, nó vội vàng sửa lại, “À không, chủ nhân, ngươi và Tiểu Trúc đều không hề ngược đãi ta, là ta tự ngược đãi chính bản thân mình.” Cơ thể chậm rãi lui về chỗ nằm vừa rồi.

Oa oa… chủ nhân thật đáng sợ, có một lần nó chọc chủ nhân giận, chủ nhân liền lệnh cho nó biến nhỏ lại chỉ bằng một chiếc đũa, rồi đưa cho Tiểu Trúc chơi, Tiểu Trúc mỗi lần đều chộp nó vào tay, lại còn cầm đuôi nó quăng qua quăng lại, lại còn cào cào gãi gãi người nó, nó suýt chút nữa liền biến thành một cái xác rắn, ngất ngây tới nỗi tìm hướng bắc cũng không nổi, à không! Tìm chủ nhân cũng không nổi thì thôi, lại còn không lệnh cho nó biến trở lại.

Vân Túc thấy nó một bộ trẻ nhỏ dễ dạy liền hơi gật đầu, xé một miếng thịt nướng ném cho nó, “Chỉ thế này thôi.” Tiểu Trúc nướng rất vất vả! Không thể lãng phí.

Mặc Hoa thò đầu ngậm thịt vào miệng, lầu bầu một câu “Cám ơn chủ nhân!” Sau đó đặt thịt xuống đất, liếm liếm liếm, nhìn chằm chằm miếng thịt một lúc lâu, mới lưu luyến không rời nuốt xuống, hợp cùng với xương cốt.

Ánh mắt lại một lần nữa đặt lên phần thịt trên mặt đất.

Vân Túc ăn hết thịt chân hươu trong tay xong liền nhìn Cung Tiểu Trúc ăn, cảm thấy tướng ăn thô lỗ của Cung Tiểu Trúc cũng rất dễ nhìn, mà Cung Tiểu Trúc thì không hề phát hiện ra.

Cung Tiểu Trúc lang thôn hổ yết ăn hết thịt bày trên mặt đất, để lại một đống xương, lau tay sạch sẽ, ợ một tiếng, thỏa mãn xoa xoa bụng, thật là no! Sau đó hỏi Vân Túc, “Vân đại ca, ngươi ăn no chưa? Nếu chưa no lại để Tiểu Mặc đi bắt thêm một con nữa về ta nướng cho ngươi ăn.”

Vân  Túc lắc đầu, ánh mắt sủng nịch chợt lóe qua hỏi, “Ta ăn no rồi, Tiểu Trúc ăn no chưa?”

Cung Tiểu Trúc cao hứng cười nói, “Ta đương nhiên là no rồi, chỉ là vài ngày không được ăn gì nên hôm nay ăn khá nhiều, no quá.”

Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã sắp xuống núi, nghĩ một chút, Cung Tiểu Trúc quyết định thẳng thắn nói sự thật cho Vân Túc nghe.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh lại, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Vân Túc ở phía đối diện nói, “Vân đại ca, ta muốn nói một chuyện quan trọng, ta sợ nếu bây giờ ta không nói về sau lại không nói được nữa.”

Cung Tiểu Trúc vừa mở miệng, trong đầu liền vang lên giọng nói nhắc nhở của hệ thống: ‘Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ hệ thống “Lập tức thẳng thắn nói hết bí mật của ngươi cho Vân đại ca, gia tăng độ tín nhiệm của y với ngươi, cũng tỏ vẻ sau này ngươi chính là người hầu của y, sùng bái y! Ngưỡng mộ y! Thề vĩnh viễn sẽ không phản bội y.”, phần thưởng nhiệm vụ: giá trị vận khí bốn điểm, hệ thống tệ một trăm điểm, ở phần thuộc tính nhân vật giá trị tín nhiệm tăng một bậc, bỏ không làm nhiệm vụ bị trừng phạt: giá trị vận khí tám điểm, hệ thống tệ hai trăm điểm, khóa hệ thống quét.’

Có nghĩ thế nào cũng cảm thấy âm thanh này mang theo ý quấy rối.

Cung Tiểu Trúc nghe xong, mặt vẫn không đổi sắc nhìn chằm chằm vẻ mặt Vân Túc, trong lòng lại nghi hoặc giá trị tín nhiệm dùng làm gì?

Đồng thời trong lòng lại oán thầm, hệ thống lại bắt đầu lừa hắn đây mà. Vân Túc ngẩn người, không ngờ tới chuyện Cung Tiểu Trúc nhanh như vậy đã định nói bí mật cho mình biết, lập tức gật đầu “Ừ” một tiếng, chờ hắn nói ra.

Vì thế, Cung Tiểu Trúc bắt đầu thẳng thắn nơi với Vân Túc, nói hắn đến từ dị giới, sau khi chết ở thế giới kia xong liền xuyên vào cơ thể này, chủ nhân thân thể này trước kia đã bị đánh chết từ lâu, hắn không hề giậu đổ bìm leo. Có điều hắn đã tỉnh lược nguyên nhân tử vong của mình.

Còn nữa, trên người hắn có một hệ thống, cách một thời gian có thể có nhiệm vụ xuất hiện, hệ thống có thể tăng cấp, có cả hệ thống quét, trước kia hắn lấy ra vài thứ như Phục Nguyên đan chính là mua từ cửa hàng hệ thống. Mà hắn có thể dùng hệ thống quét mà nhìn thấy Vân Túc lõa thể thì hắn không hề đề cập tới.

Vân Túc nghe xong tất cả, không lộ ra vẻ mặt gì khác lạ, chỉ hỏi “Còn gì không?” Y muốn biết Tiểu Trúc vì sao lại biết cơ duyên của y ở đây. Vì thế, Cung Tiểu Trúc nói tiếp, “Có, kiếp trước ta có đọc một quyển tiểu thuyết, chính là chuyện kể về thế giới này, hơn nữa nhân vật chính chính là ngươi, sau khi ngươi bị Kiếm Tiên môn đuổi đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi rơi xuống vách núi đi tới cái nhai này, sau đó đạt được một cơ duyên trong một động phủ thời Thượng Cổ, mà động phủ Thượng Cổ kia ở…”

Cung Tiểu Trúc còn muốn nói vị trí cụ thể của động phủ Thượng Cổ kia và còn những chuyện xảy ra sau này nữa, Vân Túc lại cắt lời hắn.

Vân Túc nói, “Không cần nói nữa.” Y sợ Tiểu Trúc nói quá nhiều sẽ bị thiên đạo trách phạt.

Cung Tiểu Trúc há to miệng, cuối cùng vẫn chán nản nói, “Xin lỗi Vân đại ca, tuy rằng mấy chuyện ta nói rất hoang đường, nhưng xin ngươi nhất định phải tin rằng mỗi một lời ta nói đều là sự thật, chỉ là bởi ta tới thế giới này, nên có thể sẽ thay đổi một vài chuyện.” Vân đại ca chắc chắn sẽ không tin tưởng mình! Vân đại ca chắc chắn sẽ ghét mình!

Vân Túc chỉ nói một câu “Ta tin ngươi” sau đó liền trầm mặc suy nghĩ. Bởi vậy nên Tiểu Trúc cứu y lúc y bị đuổi ra khỏi Kiếm Tiên môn là bởi kiếp trước đọc một cuốn tiểu thuyết, mà cuốn tiểu thuyết này nói y có thể có được cơ duyên ở nơi này, sau đó khôi phục được tu vi, hơn nữa thành tựu sau này còn có thể rất cao, không thì Tiểu Trúc đã không đi cùng y.

Y thực sự tin Cung Tiểu Trúc, bởi ánh mắt Cung Tiểu Trúc biết nói, ánh mắt rất đơn thuần, rất nghiêm túc, không có chút tạp niệm, từ ánh mắt hắn có thể thấy được, sự thật về việc Tiểu Trúc tới từ thế giới bên kia và hệ thống trên người hắn y không quá để tâm, chỉ là…

“Tiểu thuyết là thứ gì?” Vân Túc ngẩng đầu nghiêm túc hỏi.

“À…” Cung Tiểu Trúc giật mình, sau đó cười giải thích, “Tiểu thuyết chính là mấy chuyện mà tác giả ở chỗ chúng ta nói bừa, có rất nhiều chuyện đều không phải là thật, ví dụ như tu chân giả ở thế giới của ta không hề tồn tại hoặc là có tồn tại nhưng không có ai biết đến, đều từ tưởng tượng của mọi người mà ra.”

Tâm tình thấp thỏm của Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng đã bình phục lại gần như hoàn toàn, chỉ cần Vân đại ca tin hắn là được.

Vân Túc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói cách khác, bản thân y ở thế giới này là do một tác giả ở thế giới bên kia của Cung Tiểu Trúc sáng tạo ra, hoặc là… thế giới này vốn tồn tại, mà vừa vặn tác giả kia viết những chuyện xảy ra ở nơi này, tình tiết của tiểu thuyết cũng vừa vặn ăn khớp với những chuyện mà y trải qua.

Cung Tiểu Trúc giơ tay ra, cắt đứt mạch suy nghĩ của Vân Túc, nghiêm túc nói, “Vân đại ca, ta còn muốn nói, thực ra lúc ta còn chưa tới thế giới này, ta cũng đã rất sùng bái ngươi, ngưỡng mộ ngươi, sau khi ta tới thế giới này liền chuyên tâm làm tiểu đệ của ngươi, Vân đại ca xin hãy tin ta, ta nguyện ý phát thệ với thiên đạo chứng minh ta Cung Tiểu Trúc về sau tuyệt đối sẽ không phản bội Vân đại ca, bằng không ta sẽ bị ngũ lôi đánh, tu vi suốt đời không thể tăng thêm, sau khi chết nguyên thần câu diệt, hồn phi phách tán.”

Vân Túc nghe thấy hắn muốn phát thệ với thiên đạo liền lập tức thò tay qua muốn che miệng hắn, để hắn không nói được tiếp, nhưng vẫn bị chậm một nhịp.

Y lo Tiểu Trúc thề lung tung với thiên đạo, sau này nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?

Vì thế, trong lúc Vân Túc vẫn đang duy trì tư thế một tay đặt lên vai Cung Tiểu Trúc, một tay bịt trước miệng Cung Tiểu Trúc, trên trời chiếu rọi một quầng sáng năm màu vào động, bao lấy hai người, qua hồi lâu sau mới tiêu tán.

Cung Tiểu Trúc dùng ánh mắt lấp lánh nhìn vào mắt Vân Túc, sau đó nhìn nhìn tư thế của hai người, ý bảo Vân Túc có thể buông hắn ra được rồi. Trong lòng lại nghĩ, ta ngay cả thề độc cũng đã thề, Vân đại ca hẳn là sẽ phải tin ta! Về sau lúc Vân đại ca khôi phục tu vi rồi cũng sẽ không bỏ ta lại! Dù thế nào đi nữa hắn cũng phải ở cùng với Vân đại ca.

Vân Túc bình tĩnh bỏ tay ra khỏi vai và miệng Cung Tiểu Trúc, lại ngồi xuống vị trí đối diện, nói, “Tiểu Trúc kiếp trước tên là gì?”

Vì thế, Cung Tiểu Trúc lại bắt đầu hưng trí bừng bừng nói, “Tên trước kia của ta cũng là Cung Tiểu Trúc, dung mạo cũng không khác nhiều (chỉ là bây giờ càng đẹp trai hơn trước đây), ta kiếp trước lúc chết là hai mươi mốt tuổi, lúc tới nơi này, tuổi của thân thể này mới mười một tuổi, thế nên thực ra tuổi thật của ta đã là hai mươi lăm tuổi rồi! Chỉ ít hơn Vân đại ca ngươi mười tuổi.”

“Ừ!” Dù sao vẫn là một đứa nhỏ, Vân Túc nhìn khuôn mặt tươi cười chưa mất nét ngây thơ kia của hắn mà nghĩ.

“Vân đại ca, ngày mai chúng ta bắt đầu đi tìm động phủ đi! Tìm sớm ngươi có thể khôi phục tu vi sớm.” Cung Tiểu Trúc cao hứng nói.

Vân Túc gật đầu nói, “Được! Đều nghe theo ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment