*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Vân Túc đã đi tới chỗ lò luyện đan cao tới đầu người trước mặt, y xốc nắp đậy lên, bên trong tuy tỏa ra rất nhiều khói, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều bộ phận tay cụt, đầu người ngâm trong một chất lỏng đậm sệt màu xanh lục, y nhíu chặt mày, trong lòng có một ngọn lửa phẫn nộ bốc lên, mạng người vô cớ bị tước đoạt!
Cung Tiểu Trúc thấy dáng vẻ tức giận của Vân Túc liền đi tới hỏi, “Vân đại ca, sao vậy?” Sau đó kiễng chân nhìn vào bên trong, sắc mặt nháy mắt biến thành tái nhợt, vội rời tầm mắt, bay ra xa tới mấy trượng. Thật ghê tởm, nhìn thấy thứ kia hắn liền không chịu nổi, thế mà lại dùng thi thể để luyện đan, trời đất sao có thể dung thứ!
Quả là nên thiên đao vạn quả, chỉ giết tà ma tu kia như vậy quả là quá tiện nghi cho gã.
Vân Túc thấy dáng vẻ của Cung Tiểu Trúc, nói với Mặc Hoa, “Thiêu thứ này đi.” Phẩm chất của lò luyện đan này tương đối thấp, anh hỏa có thể thiêu hủy nó, mà thi thể bên trong, Tam Muội Chân Hỏa lại không được, lửa còn kém chút nữa.
Mặc Hoa thấy vẻ mặt đáng sợ của Vân Túc, gật gật đầu, sau đó đến gần lò luyện đan nhìn vào, hóa ra là như vậy, hắn bĩu môi, cũng không có gì mà, không phải chỉ là thi thể thôi sao, hắn trước kia cũng từng ăn rồi. Hắn không suy nghĩ nhiều, giơ tay lên, một ngọn lửa đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn ném anh hỏa tới chỗ lò luyện đan, anh hỏa vừa chạm tới liền thiêu hủy sạch thi thể bên trong, sau đó lò luyện đan chậm rãi biến hình, biến nhỏ lại, tận đến lúc chỉ còn lại một miếng sắt vụn to bằng một bàn tay.
Vân Túc nắm tay Cung Tiểu Trúc, nhẹ giọng an ủi, “Không sao đâu, Tiểu Trúc.” “Ừm, vậy chúng ta đi thôi, Vân đại ca.” Cung Tiểu Trúc cười nói.
Vì thế, ba người theo đường cũ mà đi, tiếp tục gấp rút lên đường tới Kiếm Tiên môn.
Lại một lát sau, ba người Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng tới một thành trấn gần Kiếm Tiên môn nhất, nghĩ tới chuyện họ đã rời khỏi Kiếm Tiên môn hơn năm năm, không hiểu rõ tình cảnh của Kiếm Tiên môn và bí cảnh trước mắt, đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng trước rồi mới hành động, tuy rằng Cung Tiểu Trúc đã đọc nguyên tác cốt truyện, nhưng cũng không biết là có khác biệt gì không, còn phải xác nhận một phen.
Ba người vào thành trấn đi tới tửu lâu tên Đồng Nguyên ăn cơm, có điều ăn cơm chỉ là phụ, thực ra là muốn tới dò hỏi tin tức.
Ba người ngồi xuống, gọi chút thức ăn và linh quả, linh trà, liền bắt đầu chậm rãi ăn, tửu lâu Đồng Nguyên này có hai tầng, tất cả đều là tu sĩ, mà tửu lâu này cũng là tửu lâu lớn nhất nơi đây, tìm hiểu tin tức rất thuận tiện.
Tầng một là nơi phàm nhân dùng cơm.
Mấy người nghe một lúc không nghe ra tin gì, Vân Túc phát hiện có vài tu sĩ dùng thần thức trao đổi, vì thế liền thi triển thần thức lặng lẽ nghe lén nội dung trò chuyện của vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thật sự nghe được một vài tin.
Cái bàn gần chỗ bọn Vân Túc nhất có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang ngồi, tuy rằng dùng thần thức trao đổi, nhưng vẻ mặt vô cùng phong phú.
Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ vóc người khá khôi ngô cao lớn, làn da ngăm đen, dung mạo khá cường tráng anh tuấn đang nói với một tu sĩ khác, “Ai! Nghe chưa? Lần này các đại môn phái phái năm mươi đệ tử Kim Đan vào bí cảnh, kết quả chỉ có hai người trở về, hơn nữa hai đệ tử Kim Đan kỳ này có một người là của Tất Vân tông, một người là của Kiếm Tiên môn.”
Tất Vân tông là tông môn nhất phẩm của đại lục Huyền Thiên, cũng là tông môn nhất phẩm duy nhất, tuy rằng Kiếm Tiên môn là tông môn nhị phẩm, nhưng thực lực khi so sánh với Tất Vân tông vẫn là chênh lệch khá nhiều.
Tu sĩ anh tuấn ngồi bên trái kia cũng khá là cao lớn, nhưng vóc người khá gầy gò, làn da cũng khá trắng, là một nam tu Trúc Cơ sơ kỳ, ngũ quan thâm thúy, người cũng cao hơn tu sĩ kia một chút, hắn vừa ăn vừa nói, “Còn không phải sao, ta cũng nghe nói rồi, trừ hai đệ tử này ra, bốn mươi tám tu sĩ còn lại đều chết bên trong, theo ta phỏng đoán thì hẳn xương cốt cũng không còn.” Cuối cùng còn lắc đầu, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối cùng tiếc hận.
Nam tu khôi ngô kia lại tiếp tục nói, “Còn phải nói nữa sao, theo tin tức mà vài môn phái kia truyền ra, bên trong bí cảnh có rất nhiều thứ nguy hiểm, yêu thú lại càng không cần phải nói, mấu chốt là mấy cây cối và dây leo kia cũng sẽ ăn thịt người, tuy rằng pháp bảo cao cấp và linh thảo vạn năm tuổi làm người ta thấy mà thèm nhưng cũng còn phải xem xem còn mạng không mà đi lấy.”
“Tu sĩ ấy mà, đương nhiên là phải có gan mạo hiểm, nếu rụt đầu rụt đuôi, cuối cùng không phải là thân tử đạo tiêu thì dù chết sớm hay muộn cũng đều giống nhau, ngẫu nhiên đi một chút không chừng còn có thể tu thành chính quả, nghe nói hai người lần này ra khỏi bí cảnh, kiếm được không ít bảo vật tuy rằng đều phải giao cho môn phái, nhưng đều được chưởng môn của họ thu làm đại đệ tử thủ tịch, tiền đồ sau này không thể không rộng mở, hơn nữa người Kiếm Tiên môn kia không lâu nữa còn cử hành đại điển đạo lữ.” Nam tu cao hơn một chút kia nói.
“Hả? Đệ tử còn sống của Kiếm Tiên môn kia tên là gì vậy?”
“Tên… để ta nhớ lại một chút đã, à… tên là Bạch Toàn Ảnh, nghe nói đạo lữ của hắn tên là Quý Nguyệt Hà.”
“Ồ, cái này ta biết nè, nam anh tuấn, nữ mỹ mạo, còn là xuất sư đồng môn.”
“…”
Sau đó hai người lại thảo luận xem gia tộc nào có bao nhiêu mỹ nữ, mỹ nữ theo loại hình gì, môn phái nào có nhiều mỹ nữ nhất, sau này có nên tìm đạo lữ hay không, tìm loại đạo lữ thế nào linh tinh, đều không có giá trị gì, Vân Túc cũng không nghe nữa.
Vân Túc còn tìm hiểu được một vài tin tức từ một bàn khác, nghe nói tu sĩ Kim Đan kỳ còn sống trở về của Tất Vân tông kia tên là Lang Kha, là tiểu sư đệ của tông chủ Tất Vân tông, tư chất rất tốt, tương xứng với Vân Túc trước kia, trước lúc vào bí cảnh tu vi là Kim Đan hậu kỳ, có điều sau khi ra khỏi bí cảnh đã đột phá thành Nguyên Anh sơ kỳ.
Đúng lúc này, từ dưới lầu có một người vóc người thấp bé, da trắng như tuyết, dung mạo tuấn tú khả ái non nớt như trẻ con, người cao đại khái chỉ một mét hai, mặc một cái áo dài màu xám nhạt, tu vi Kim Đan sơ kỳ, hắn cắt lời tiểu nhị còn đang lảm nhảm đằng sau, nhìn hai tầng một lúc, phát hiện bàn nào cũng đều đã có người ngồi, tầm mắt dừng lại ở bàn của bọn Cung Tiểu Trúc, thong thả bước tới.
“Các vị đạo hữu, tại hạ có thể ngồi cùng một bàn với mọi người được không?” Giọng nói thanh thúy dễ nghe, còn hơi non nớt, tao nhã có lễ, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, tuy là đang hỏi ba người, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Vân Túc.
Vân Túc nhìn hắn một cái, gật đầu, “Không vấn đề.”
“Đa tạ đạo hữu.” Hắn hành lễ xong liền chống tay lên băng ghế, ngồi xuống, nói với tiểu nhị bên cạnh, “Pha cho ta linh trà Ngọc Khê là được, đa tạ.” Nói xong cầm một viên linh thạch hạ phẩm ra đưa cho tiểu nhị trả tiền.
“Được ạ, khách quan xin chờ chút, trà lập tức có ngay.” Tiểu nhị nhận lấy linh thạch bằng cả hai tay, cười đi xuống tầng dưới.
Lúc hắn ngồi xuống, Cung Tiểu Trúc đã dùng hệ thống quét biết được vài thông tin của hắn, tu sĩ nhìn mới chỉ bảy tám tuổi này tên là Cốc Thiên Lâm, tu vi ở Kim Đan sơ kỳ, có điều thế lực tương ứng của hắn lại là “Không thể biết”, Cung Tiểu Trúc đoán thực lực tương ứng của tu sĩ này có khả năng là cực bự, thậm chí có thể là tộc nhân của gia tộc nào đó lánh đời, tuyệt không có khả năng tới từ một thế lực vô danh.
Có điều, không cần biết thế nào, người này vẫn là tuyệt không thể đắc tội, về phần vì sao hắn nhỏ như vậy cũng không có gì phải rối rắm, biết cũng không có tác dụng gì.
Cốc Thiên Lâm tự giới thiệu với ba người, “Tại hạ Cốc Thiên Lâm, kiến quá chư vị tiền bối và đạo hữu.”
“Tại hạ Cung Tiểu Trúc, kiến quá Cốc tiền bối.” Cung Tiểu Trúc chớp chớp mắt nhìn Cốc Thiên Lâm, tuy rằng hắn có lẽ không phải là trẻ con thật, nhưng thật manh thật khả ái! Thật muốn nhéo cái mặt một cái! Da thật mềm! Tiểu Trúc cố gắng ngăn xúc động muốn nhéo mặt Cốc Thiên Lâm lại, kêu gào một hồi trong lòng.
“Tại hạ Vân Túc.”
“Ta tên Mặc Hoa, ngươi có muốn ăn thịt không, ta mời ngươi.” Mặc Hoa nhồi đầy thức ăn vào trong miệng, giơ tay lên nói một câu, đẩy một đĩa thịt còn chưa động đến tới trước mặt hắn, vùi đầu ăn tiếp.
Cốc Thiên Lâm nghiêm túc nhìn Mặc Hoa một chút, vậy mới phát hiện ra hắn là một nam tu, bởi Mặc Hoa mặc nữ trang, dung mạo và giọng nói cũng khá là trung tính, vô cùng xinh đẹp, thế nên đại đa số mọi người đều cho rằng hắn là một nữ tu, có điều lại không lừa được một vài tu sĩ có hỏa nhãn kim tinh, tỷ như Cốc Thiên Lâm này.
“Mặc tiền bối, Vân đạo hữu, Cung đạo hữu.” Bàn tay vừa trắng vừa nhỏ của Cốc Thiên Lâm cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn đĩa thức ăn kia, vẻ mặt sung sướng lại có phần rất hưởng thụ, có vẻ rất thích ăn thịt.
Cung Tiểu Trúc thấy hắn thích ăn thịt, liền mời hắn, “Cốc tiền bối ngươi cứ ăn đi, không đủ ta lại gọi tiểu nhị.”
“Không cần đâu, đa tạ Cung đạo hữu.”
Cốc Thiên Lâm thấy tiểu nhị bưng một bình trà lên liền buông đũa uống trà, cầm chén trà nhìn xung quanh, hiển nhiên, hắn cũng đang muốn tìm hiểu tin tức, nghe một hồi, hắn quay đầu hỏi Vân Túc, “Không biết Vân đạo hữu có biết chút tin tức gì về bí cảnh không?”
“Có biết một hai, chẳng lẽ đạo hữu cũng định tới bí cảnh?” Vân Túc bưng chén trà nhíu mày hỏi.
“Mới chỉ quyết định vậy thôi, có điều còn chưa biết tình huống cụ thể bên trong, chưa dám tùy tiện hành động.” Cốc Thiên Lâm bề ngoài vẫn chỉ là một đứa trẻ nghiêm túc nói, một bộ dáng khiêm tốn “Bản thân tu vi còn thấp, tự biết xấu hổ.”
Mấu chốt là còn chưa có mối quan hệ nào với các môn phái, muốn quang minh chính đại vào trong nhất định phải là đệ tử trong các đại môn phái mới vào được, đục nước béo cò cũng không dễ.
“Theo ta được biết…” Vì thế, Vân Túc chậm rãi nói, y cảm thấy Cốc Thiên Lâm ngồi đối diện không đơn giản, đây là trực giác của Vân Túc.
Cũng không phải là bởi hắn chưa tới mười tuổi đã tới Kim Đan kỳ (… trong thế giới tiểu thuyết mà Vân Túc làm nhân vật chính, hoàn toàn không phải là không có khả năng.), mà là do khí chất Cốc Thiên Lâm biểu hiện không phải là khí chất mà người bình thường nên có, nhân phẩm cũng không tệ, tuy rằng cách hắn ăn mặc rất mộc mạc, có vẻ cũng không có tài phú gì, tóm lại, giao hảo với Cốc Thiên Lâm không có gì không tốt.
Mặc cho Vân Túc là người rất ít nói chuyện khi gặp người, nhưng cũng không phải là một người không biết nhìn nhận tình hình, gặp được một người đáng kết giao sẽ chủ động trao đổi, có điều đại đa số thời gian, y đều không muốn nói, lãng phí nước bọt.
Vì thế, từ lời mở đầu của Cốc Thiên Lâm, hai người hắn và Vân Túc dùng thần thức trao đổi vài thông tin, rất nhanh sau đó, trò chuyện xong, thanh toán tiền, ba người Vân Túc liền cùng Cốc Thiên Lâm xuống tầng.
“Mặc tiền bối, Vân đạo hữu và Cung đạo hữu, vậy tạm biệt.” Cốc Thiên Lâm đi tới cửa tửu lâu, quay đầu lại nói.
“Cốc tiền bối, sau này còn gặp lại.” Cung Tiểu Trúc hành lễ đáp.
“Vậy tạm biệt!” Vân Túc gật đầu.
“Thiên Lâm, sau này còn gặp lại nha.” Mặc Hoa vẫy tay.
Chào hỏi đã xong xuôi, ba người thấy Cốc Thiên Lâm đã đi xa cũng đi theo một hướng khác, mắt thấy thời gian đã khá là muộn, ba người Cung Tiểu Trúc lập tức đi tới một khách điếm lớn nhất nơi này.PS: mấy bé shota rất cute nha ~