Hệ Thống Truy Phu

Chương 82

Hai người mới bay ra từ trận pháp này có sự khác biệt so với năm tên tu sĩ Kim Đan kỳ lúc trước, hai người tuy rằng đều mặc cẩm bào màu đen nhưng dù là phẩm chất hay hình thức đều cực tốt, không chỉ có lực phòng ngự mạnh mẽ, mà càng làm cho dáng người của cả hai thêm phiêu dật, tiên phong đạo cốt, chỉ là trên mặt hai người vẫn đeo mặt nạ như trước, che kín toàn bộ ngũ quan tới tận cằm, một khe hở cũng không lộ ra.

Bọn Vân Túc vẫn không thể nhìn ra diện mạo của hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ này.

Lại nói hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ bay ra từ trong trận pháp kia, lúc trước cứ nghĩ rằng chỉ cần dùng pháp bảo đánh lén bọn Vân Túc, xuất kỳ bất ý, lường trước được rằng tuy thực lực của họ cao, hồi lâu chưa thể chấm dứt trận chiến được, cũng không có gì đáng sợ, nói không chừng họ còn có thể thu được bó lớn thu hoạch.

(xuất kỳ bất ý: bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó.)

Lại không ngờ trừ sợi Ngân Nguyệt câu kia có thể giúp họ gây trở ngại cho đối phương một chút, thì cũng không có nhiều tác dụng, mà lạc bảo tiền tài phiêu sau đó càng bị đối phương nhất trí ngăn cản lại được, ngay cả tiền tài phiêu bay đầy trời cũng chưa từng làm họ bị tổn thương, nghĩ kỹ liền hiểu chỉ sợ mấy người này đã sớm đoán ra được họ không chỉ có mỗi năm tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn nữa chủ ý ban đầu cũng là muốn tích góp thực lực.

Bởi vậy, họ tự cho là đúng, hậu chiêu này trong mắt bọn Vân Túc lại không có điểm nào cao minh, Nguyên Anh kỳ thì đã làm sao? Còn không phải đã định sẵn sẽ phải làm bại tướng dưới tay ư, càng không nói tới năm tên tu sĩ Kim Đan kia.

Vì thế, sau khi Vân Túc cản được hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia, liền lấy một địch hai, thực sự giao thủ với hai người họ.

Mà hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ thấy pháp bảo của mình bị hóa giải rồi, liền định để một người trong đó bám trụ lấy Vân Túc, người kia thì đi tương trợ năm tên tu sĩ Kim Đan, tranh thủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đã được bên trên giao phó, lại không ngờ thực lực Nguyên Anh sơ kỳ của hai người này lại chỉ có thể đánh ngang tay với người trước mặt này.

Không! Không chỉ vậy! Trình độ phát huy ra trước mặt họ dưới tình huống bình thường, chỉ sợ người trước mặt này còn chưa dốc hết toàn lực, chẳng lẽ người này ẩn giấu tu vi không thành, nhìn thực lực này, quả thực chỉ ở Kim Đan hậu kỳ, nếu thật sự ở cùng cảnh giới với họ, chỉ sợ hai người họ cùng nhau chống lại cũng không có sức lực nào mà đánh trả.

Chỉ là bây giờ, họ cũng đã cảm nhận được rõ ràng sức lực cường đại của người đối diện, thực lực tuyệt không chỉ như vậy.

Bên này hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ mang tâm tình thấp thỏm bị Vân Túc đánh cho thiên hôn địa ám, bên kia năm tên tu sĩ Kim Đan kỳ đã bị Vân Túc phế bỏ pháp bảo bản mạng liền bị trọng thương, lại lấy ra vài món pháp bảo công kích và phòng ngự ra từ trong túi trữ vật cũng lần lượt bị Lang Kha và Mặc Hoa dùng pháp thuật và pháp bảo phá hỏng, bây giờ đã là nỏ mạnh hết đả, vốn đã sợ hãi bọn Lang kha, giờ lại thấy chỉ một mình lực của Vân Túc đã có thể đánh ngang tay với hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại càng thêm kinh hãi.

Trận đấu kịch liệt này đã định sẵn bọn Vân Túc thắng lợi hoàn toàn.

Quả nhiên, Lang Kha và Mặc Hoa một người đao lớn, một người trường tiên, tựa như đang chơi đùa mà hạ gục năm tu sĩ Kim Đan kỳ kia, vì thế năm người như năm cái giẻ rách rơi xuống từ trên không trung, hung hăng đụng vào mặt đất, vết thương trong cơ thể và đan điền đã bị phá rách. Sau đó Lang Kha còn chưa kịp ra tay, Mặc Hoa đã lơ lửng trên không trung, lại lấy trường tiên quất tới chỗ năm người, trường tiên lửa đỏ chuẩn xác không sai dừng trên người năm tên tu sĩ Kim Đan, đánh cho họ da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa, có kẻ đầu vỡ toang, có kẻ bụng rách to.

Tóm lại, năm người này cứ thế mà tắt thở.

Ngay khi năm người chết đi, từ đỉnh đầu của cả năm bay ra từng viên nguyên thần vô cùng bóng bẩy, Mặc Hoa sao có thể thả cho họ đi, vì thế lại quất roi, ba ba vài cái, liền đánh tan nát nguyên thần trong không trung.

Lang Kha thấy Mặc Hoa hạ thủ không chút lưu tình, giật giật môi, cuối cùng cũng nuốt lời đã tới miệng vào trong.

Từ lúc Vân Túc chống lại hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hai người Lang Kha cũng đã diệt xong năm tên đệ tử Kim Đan, cũng chưa tới hai khắc.

Lang Kha và Mặc Hoa giải quyết xong xuôi tu sĩ Kim Đan kỳ, liền nhanh chóng đi tới cạnh Vân Túc, đang muốn chia sẻ chút áp lực cho y, Vân Túc lại nhảy lên càng cao, tay cầm Phệ Hồn kiếm tấn công hai tu sĩ Nguyên Anh càng thêm mạnh, hai người bị Vân Túc đánh cho trở tay không kịp, vội dùng pháp bảo đánh tới trước mặt, sau cố lắm mới có thể chịu được công kích của y, nhưng pháp bảo bản mạng của cả hai, một người Ngân Nguyệt câu rơi mất một cái chuông bạc, móc nhọn cũng bị đánh mất một cái, mà tiền tài phiêu trong tay người kia, trên mỗi mặt tiền tài đều có một khe nứt.

Bởi pháp bảo trong tay hai người đều là pháp bảo bản mạng nên hai người chỉ cảm thấy một hồi huyết khí dâng lên, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi không rõ, mặt nạ che giấu hai khuôn mặt không biểu cảm càng thêm âm trầm, không chỉ hận bọn Vân Túc thấu xương, nhìn pháp bảo trong tay, trong lòng càng đau tới chảy máu, càng nguyền rủa Đan Vân tôn giả uy hiếp họ trăm ngàn lần trong lòng.

Họ vốn là tán tu không môn phái, tư chất không tốt, thật vất vả mới tu luyện được tới mức như bây giờ, liền muốn tìm một môn phái để được che chở, mấy năm trước cơ duyên xảo hợp gia nhập được gia nhập vào Kiếm Tiên môn, vẫn luôn vô ưu vô lự, tuy rằng tu vi ở Kiếm Tiên môn không bằng ai nhưng tốt xấu gì cũng được làm chức trưởng lão ở ngoại môn, vô cùng nhàn tản, vui vẻ lại thoải mái.

Chỉ là, không ngờ rằng không được bao lâu, trưởng lão luyện đan nội môn Đan Vân tôn giả tìm đến họ, cưỡng bức dụ dỗ muốn họ làm một việc, họ không thể khước từ, đành phải nghe theo, ai bảo họ vô quyền vô thế, tu vi lại không cao chứ!

Đây cũng chính là nguyên nhân mà hôm nay họ mai phục ở nơi này.

Có điều tất cả những chuyện này bọn Vân Túc đều không biết, ngay cả biết cũng chẳng làm sao, bởi Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đã sớm biết những người này là do Đan Vân tôn giả phái tới giết họ, hơn nữa lần này Đan Vân tôn giả ám sát họ không thành công, lần sau nhất định sẽ còn tới tiếp, thậm chí có khả năng là tự mình tới.

Lang Kha và Mặc Hoa thấy pháp bảo của hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia đã bị hư hao, cũng lần lượt tiến tới động thủ, không cho hai người họ kịp thở dốc, cũng là để đề phòng hai người họ chạy trốn.

Lúc này Vân Túc lại không động thủ, thanh kiếm vừa thu lại, xoay người một cái bay tới chỗ Phi Vân Chu, chỉ để lại hai người Lang Kha đối phó với hai tu sĩ kia.

Chỉ là hai Nguyên Anh sơ kỳ, tu sĩ lại tư chất bình thường, thực lực lại không tốt, căn bản là không có sức lực nào liều mạng trước mặt y, chắc hẳn Lang Kha và Mặc Hoa có thể thu phục, y cần gì phải ra tay?

Cung Tiểu Trúc trong Phi Vân Chu một chút cũng không giúp được gì, nhìn thấy năm người đối phương đã bị giết, mà hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng bị Lang Kha và Mặc Hoa đánh cho lùi lại liên tục, không cần biết trong lòng tự hào bao nhiêu, nhìn thấy Vân Túc bay tới chỗ mình, vẫn cười tươi như trước khen ngợi, “Vân đại ca vẫn lợi hại trước sau như một, mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia thực lực mạnh vậy còn không phải vẫn là bị Vân đại ca phế bỏ pháp bảo hay sao.”, lại nhìn toàn thân trên dưới Vân Túc, lo lắng hỏi, “Vân đại ca không bị thương chứ? Có muốn dùng chút đan dược bổ sung thêm chút chân nguyên không?”

“Không cần dùng đan dược, một hồi nữa đả tọa một hai canh giờ là có thể làm chân nguyên đầy lại rồi.” Vân Túc xoa xoa đầu Cung Tiểu Trúc nói.

“Ồ, vậy là tốt rồi.” Cung Tiểu Trúc lại cười, nói, “Vân đại ca, ngươi nói xem mấy tên tu sĩ Kiếm Tiên môn này là Đan Vân tôn giả phái tới phải không?” Cung Tiểu Trúc vừa rồi dùng hệ thống quét đã điều tra ra mấy người này là người của Kiếm Tiên môn, hơn nữa vừa rồi tên của họ cũng bị hắn biết được, như vậy đã có thể chắc chắn chín phần mười những người này là do Đan Vân tôn giả phái tới, hẳn là Vân đại ca cũng nghĩ vậy.

“Tám chín phần mười là như thế.” Họ ở Kiếm Tiên môn không chỉ đắc tội mỗi Đan Vân tôn giả, nhưng người có bút tích như vậy lại chỉ có Đan Vân tôn giả.

Hẳn là Đan Vân tôn giả đã tra ra Bạch Toàn Ảnh là do họ sát hại, có điều cho dù Đan Vân tôn giả có muốn trả thù họ thì cũng không có gì phải lo sợ, cùng lắm là tới một người giết một người, tới hai người giết cả hai. Nếu lão tự mình động thủ thì cũng chẳng có gì cả, rời khỏi Kiếm Tiên môn đã lâu tới vậy, trên người y cũng có rất nhiều hậu chiêu, tuy chưa thể giết chết Đan Vân tôn giả nhưng muốn cùng mang theo Tiểu Trúc đào thoát từ trong tay Đan Vân tôn giả vẫn là vô cùng dễ dàng.

“Không biết lần sau lão lại phái mấy người nữa tới đây, nếu lão để người tới Tất Vân tông ám sát chúng ta, vậy sẽ thật náo nhiệt.” Có điều nghĩ tới tính tình nhát gan của Đan Vân tôn giả, quả là không làm được ra loại chuyện này.

“Không thành vấn đề!” Đan Vân tôn giả làm vậy mới càng tốt, mấy năm nay đại lục Huyền Thiên quá mức yên bình, nếu như thừa cơ này làm cho tất cả môn phái chính đạo náo nhiệt một phen mới tốt, nếu không những ngày này trôi qua sẽ thật không thú vị! Đến lúc đó không chừng còn có thể đục nước béo cò, ngư ông đắc lợi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lang Kha và Mặc Hoa mỗi người đối phó với một tu sĩ, cũng dùng thời gian ngắn nhất đánh cho hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ xụi lơ dưới đất, lục phủ ngũ tạng tất cả vỡ vụn, toàn thân thê thảm không chịu nổi, vết máu loang lổ.

Có điều Lang Kha lại không muốn mạng của họ, thế nên ngay khi Mặc Hoa định lại lần nữa một roi giải quyết hai người, Lang Kha nhanh tay nhanh mắt cản hắn lại, sau đó mỗi tay xách một tên đi tới chỗ Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, ném hai người này trước mặt họ.

“Vân huynh, Lang mỗ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên mang hai người này về Tất Vân tông cho tông chủ xử trí thì hơn, thẩm vấn một chút, xem xem họ là đạo phỉ bình thường hay là bị người nào đó sai khiến. Có điều không cần thế nào, Lang mỗ tuyệt sẽ không dễ dàng tha cho hai người này, chuyện sau đó nếu tông chủ đồng ý, ta sẽ lại giao hai người họ cho Vân huynh xử trí được chứ?”

Theo suy đoán của Lang Kha, lai lịch của hai người này rất lớn, không thì sao có thể không kiêng kị thế lực của Tất Vân tông mà tới đây mưu hại họ? Tuy rằng hắn tính tình tốt, lòng dạ rộng rãi, nhưng cũng không có nghĩa là người khác có thể bắt nạt tới đầu hắn, hắn còn nhịn được có được không? Không suy nghĩ cho bản thân, suy nghĩ cho tông môn, ai mà biết được những người này có ý đồ gây rối với Tất Vân tông hay không, muốn xuống tay từ chỗ hắn lại bị chế trụ!

Quả là vô pháp vô thiên, bụng dạ khó lường, không để Tất Vân tông vào mắt!

“Không thành vấn đề, hai người này vẫn nên giao cho quý môn phái xử trí thì tốt hơn, không cần suy xét tới Vân mỗ.” Người y để ý tới cũng không phải là hai người này, mà là kẻ sai khiến đứng sau màn ―― Đan Vân tôn giả.

“Được! Vậy, xin đa tạ Vân huynh.” Lang Kha cười ha ha, nói xong liền trói hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại, rồi xách lên ném vào trong một gian phòng trên thuyền, lại hạ xuống vài tầng cấm chế bên ngoài phòng, lúc này mới xong xuôi việc.
Bình Luận (0)
Comment