Hệ Thống Truy Phu

Chương 86

Nếu đại sư huynh đã không biết sư tôn xuất quan bao giờ, thì sao lại không thể đợi tới khi hắn hoàn thành xong nhiệm kỳ mới gọi hắn trở về? Chẳng lẽ vội vã gọi hắn trở về như vậy là muốn bồi luyện với hắn? Chắc chắn là lần quần ẩu mấy năm trước hắn vẫn còn nhớ trong lòng, lần này nhất định là muốn trả thù lại, phải hận thù nhiều tới cỡ nào mới thành cái dạng này được chứ! Lang Kha lệ rơi đầy mặt nghĩ trong lòng.

“Ừm, vậy được rồi, nếu đại sư huynh không còn việc gì nữa, thì sư đệ xin cáo lui.”

Nguyễn Tu đứng đậy tiễn Lang Kha một đường tới cửa đại điện, nhìn Lang Kha càng chạy càng xa, lúc này mới xoay người trở lại trong điện, đi chưa được mấy bước đã dừng lại, xoay người thấy một đệ tử bước vào đại điện, mặt không cảm xúc hỏi, “Tiếu trưởng lão đã xuất quan chưa?”

Tên đệ tử Trúc Cơ kỳ kia quỳ một chân xuống, hồi bẩm, “Bẩm tông chủ, Tiếu trưởng lão xuất quan hôm qua, sau đó vẫn đứng ở Ngọc Hồn đường, tới tận bây giờ còn chưa ra.”

Nguyễn Tu nhíu mày suy tư một lát, phất tay nói, “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng, tông chủ, đệ tử cáo lui.”

Lại nói Lang Kha đi xuống dưới núi, vỗ trán, cảm thấy ảo não nói, “Hỏng! Không ngờ lại quên mất không hỏi xin đại sư huynh trà Tử Tinh, thôi, lần sau lại tới.” Nghĩ tới đây lại nhún chân một cái, bay về Thúy Vân phong.



Gió mát từng trận, cỏ xanh mơn mởn, ở một nơi đất bằng phẳng trên đỉnh Thúy Vân phong, hai bóng dáng mau lẹ xen lẫn cùng một chỗ, tung bay lên xuống, thoắt cái đao kiếm giao triền, thoắt cái pháp thuật lóe lên, cát bụi trên mảnh đất bằng phẳng kia tung bay, thi thoảng một động tác cũng làm lá cây quấn tung lên từ chỗ hai người, bay đầy trời, rung lên xào xạc, làm cho chim trời hoảng loạn.

Bỗng, hai người dừng động tác lại, hai bóng dáng đang xen lẫn vào nhau bỗng tách ra, đứng lại, Vân Túc một tay cầm Phệ Hồn kiếm, áo đen tung bay, tay áo phiên phiên, không nhiễm một hạt bụi, gió mát lay động mái tóc, trên người vẫn không hề có chút khí tức xơ xác tiêu điều nào, sắc mặt trầm như nước, nhìn thoáng qua nam tu áo trắng đứng đối diện, chiêu kiếm soái khí dừng lại, thanh kiếm cũng thu về, xoay người hướng tới chỗ Cung Tiểu Trúc đang đứng ở nơi xa, bước đi trầm ổn, không nhanh không chậm.

Không thèm bận tâm tới nam tử áo trắng kia dù chỉ một chút.

Được rồi! Thực ra Vân Túc vẫn luôn khốc suất cuồng bá duệ như vậy, nhưng lần này cảm giác như lại thêm một phần muốn lấy lòng Cung Tiểu Trúc.

Nam tu áo trắng đứng đối diện với Vân Túc vừa rồi cũng thu pháp bảo lại đi tới bên bàn đá nơi Cung Tiểu Trúc đang ngồi, người này dung mạo tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc, cười tươi ôn hòa, rất có phong phạm quân tử, chẳng qua so sánh với Vân Túc thì y phục có hơi loạn, góc áo vốn trắng như tuyết của hắn cũng dính chút bụi đất, cũng bị rách một lỗ.

“Thẩm tiền bối mời dùng trà.” Cung Tiểu Trúc thấy hai người đã tỷ thí xong, liền cầm ấm trà trên bàn đá rót nước trà cho Thẩm Thanh Tiêu, xong mới quay sang rót trà cho Vân Túc, “Vân đại ca uống trà.”

“Đa tạ Cung huynh.” Thẩm Thanh Tiêu gật đầu với Cung Tiểu Trúc, nâng chén trà lên nhã nhặn uống một ngụm trà, mỉm cười, quay đầu nói với Vân Túc, “Hôm nay tỷ thí với Vân huynh một phen, tại hạ cảm ngộ sâu sắc, lâu rồi chưa từng được thống khoái như vậy, quả là vô cùng thỏa thích, còn phải đa tạ Vân huynh đã chỉ dạy một phen.”

Nam tử áo trắng này không để ý tới chuyện mình bị Vân Túc phớt lờ một chút nào, trải qua chưa tới một canh giờ ở chung, hắn đã hiểu ra tính cách của Vân Túc là như vậy, thế nên Vân Túc không chủ động trao đổi với hắn, hắn sẽ chủ động trao đổi với Vân Túc, chắc chắn người sắt cũng sẽ bị hắn đả động.

Người này là Thẩm Thanh Tiêu, đệ tử nội môn Tất Vân tông, Thẩm Thanh Tiêu là sư huynh đệ của Lang Kha, chẳng qua không cùng một sư tôn, sư tôn của hắn là Thái Thượng trưởng lão Ngọc Hồn đường, tức đệ tử thân truyền duy nhất của Tiếu Duyên, song linh căn kim mộc.

Người này tuy rằng lớn hơn Lang Kha kim linh căn mười tuổi, nhưng tu vi lại không bằng Lang Kha, trước mắt mới chỉ Kim Đan hậu kỳ.

Thẩm Thanh Tiêu tuy rằng không cùng một sư tôn với Lang Kha, nhưng bởi hình tượng của Lang Kha bình thường vô cùng to lớn, hào phóng thoải mái, vô cùng săn sóc sư huynh đệ đồng môn, tuy chưa tới tình cảnh hữu cầu tất ứng, đối với đệ tử cùng ở chung nhưng không quá quen tất sẽ có cảm giác xa cách nhưng khi thấy người khác lúc nào cũng sẽ nở một nụ cười nhẹ, ấm áp như gió xuân, ấm cả lòng đệ tử Tất Vân tông, thế nên trong lòng mọi người, Lang Kha là nam thần của họ.

Dù là nam hay nữ, nhìn thấy hắn, đều là vẻ mặt si mê.

Bởi tính cách hay cười này của Lang Kha, nên Thẩm Thanh Tiêu da mặt dày liền thường xuyên tới nơi này của Lang Kha, thỉnh giáo vấn đề tu luyện với đại sư huynh, xin đại sư huynh chữa thương, mượn linh thạch của đại sư huynh, tìm đại sư huynh cùng nhau ra ngoài ngao du, tìm đủ mọi lí do. Vì thế, họ liền dần thân, tuy rằng mức độ kết giao chưa bằng bọn Nguyễn Hàn Yên và Tô Vân Nghê, nhưng cũng được coi là một trong số những người thân nhất.

Về phần vì sao Thẩm Thanh Tiêu lại ở nơi này, thì phải bắt đầu từ lúc Lang Kha rời khỏi Thúy Vân phong.

Lại nói Lang Kha vừa mới đi khỏi, hai người Cung Tiểu Trúc và Vân Túc đang trao đổi vấn đề tâm đắc trong tu luyện, thực ra là Vân Túc đơn phương giảng giải cho Cung Tiểu Trúc nghe, liền phát hiện có người tới đây.

Thẩm Thanh Tiêu này bởi thường xuyên tới nơi của Lang Kha, đã sớm dạo chơi cả tòa Thúy Vân phong này, một Mê Tung trận đương nhiên không thể nào ngăn nổi hắn, chờ tới lúc hắn đang nghênh ngang đi vào sân, lại thấy Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, hỏi hướng đi của Lang Kha, biết được Lang Kha ở chỗ của Nguyễn Tu, cũng không hề rời đi, mà tán gẫu với hai người ngay lập tức, hàn huyên một hồi, xưng hô của hắn với Vân Túc trực tiếp đổi từ Vân tiền bối thành Vân huynh, thật dễ làm thân.

Đương nhiên, nói chuyện nhiều nhất là Cung Tiểu Trúc với Thẩm Thanh Tiêu, Vân Túc nói chuyện khá ngắn gọn.

Thẩm Thanh Tiêu thấy khí tràng của Vân Túc cường đại như vậy, liền kết luận thực lực y không tệ, liền muốn tỷ thí với y một phen, nhưng Vân Túc lại không thèm nói gì.

Có điều chuyện này sao có thể làm khó được hắn?

Vì thế, hắn lắc la lắc lư, à không! Là xin Cung Tiểu Trúc giúp đỡ, hy vọng có thể thông qua hắn mà nhận được lời đồng ý từ Vân Túc, Cung Tiểu Trúc cũng rất muốn xem Vân Túc tỷ thí với người khác, hy vọng có thể rút được kinh nghiệm từ trận chiến, liền dùng một câu là thu phục được Vân Túc, vì thế mới có một màn Vân Túc và Thẩm Thanh Tiêu đánh cho khí thế ngất trời.

Thực ra ban đầu Vân Túc quả không nghĩ tới chuyện tỷ thí với Thẩm Thanh Tiêu, bởi thực lực của Thẩm Thanh Tiêu, nói thật, không chỉ không thể so sánh với y, mà thực lực cũng cách xa vạn dặm so với thực lực của Lang Kha, mặc dù trong toàn bộ nội môn thì coi như không tệ.

Không phải là Vân Túc cố ý khinh bỉ Thẩm Thanh Tiêu, nếu Vân Túc cố ý, hắn đã sớm nằm vật xuống đất dậy không nổi.

Cũng chỉ có tu sĩ có thực lực như Lang Kha mới có thể có tư cách tỷ thí với Vân Túc, cấp bậc Thẩm Thanh Tiêu thực sự không đủ, có tỷ thí cũng chỉ lãng phí thời gian, cũng chỉ có Cung Tiểu Trúc là có thể khuyên bảo được y.

Được rồi! Thực ra Vân Túc muốn xoát hảo cảm với Cung Tiểu Trúc trước mặt, không ngừng muốn độ khốc suất tăng lên, ý đồ của y rất rõ ràng.

“Đừng khách khí.” Vân Túc gật nhẹ đầu, tuy rằng miệng y nói vậy, nhưng thần sắc lại không có chút ý từ chối nào, vô cùng bình tĩnh tiếp nhận tạ ý của Thẩm Thanh Tiêu.

Lại nói lúc này, Lang Kha vừa từ Bích Tiêu phong trở lại Thúy Vân phong, vừa tới cửa, đã cảm giác được Thẩm Thanh Tiêu cũng ở trong động phủ, thế nên liền định đẩy cửa mà vào, lại nghe thấy sau lưng có tiếng thở nhẹ, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Nguyễn Hàn Yên đang kéo một nữ tử áo hồng cao hơn nàng nửa cái đầu chậm rãi đi tới.

“Lục sư thúc!” Nguyễn Hàn Yên và nữ tử áo hồng kia vẫy tay với Lang Kha, vui vẻ kêu lên.

“Hóa ra là tam sư tỷ và Yên nhi à!” Lang Kha tiến lên vài bước, cười nói.

“Lục sư đệ, sao ngươi không nói cho sư tỷ ngươi biết hôm nay ngươi về? Nếu vậy ta đã có thể ra đón ngươi!” Nữ tử áo hồng kia bước tới cùng Nguyễn Hàn Yên đi tới trước mặt Lang Kha, trách cứ nhìn Lang Kha, trong mắt có ý thầm oán, nhưng trên mặt lại phủ đầy vẻ vui mừng, không giận chút nào.

Vị nữ tu này thân hình tinh tế yểu điệu, dáng người cao gầy, cử chỉ dịu dàng hiền thục từ đầu tới chân, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, da thịt trắng như tuyết, người đẹp như hoa, khuôn mặt như hoa đào, mi tựa lá liễu, mắt chứa sóng thu, mỗi một lần nhíu mày, hay một nét cười đều có thể làm rung động lòng người, đôi tay trắng nõn, thon dài, tinh tế lúc ẩn lúc hiện trong ống tay áo màu hồng.

Nếu nói Nguyễn Hàn Yên là một thiếu nữ xinh đẹp khả ái thanh thuần, thì Bắc Cung Tố Cầm là một tiểu thư khuê các ngũ quan nhu mỹ.

“Tam sư tỷ, không phải đại sư huynh nói ngươi đang bế quan hay sao? Sao hôm nay đã ra rồi?” Lang Kha cười ha ha, sờ sờ chóp mũi, nói lảng sang chuyện khác.

Thực ra không phải là hắn cố ý không nói cho tam sư tỷ biết, mà là không muốn làm phiền tới nàng mà thôi, có điều nếu nói vậy, tam sư tỷ mỹ lệ của hắn nhất định sẽ càng thêm oán hắn.

“Đúng vậy! Sư tỷ ngươi đang bế quan, có điều biết Lục sư đệ trở lại, nên lập tức xuất quan tới gặp ngươi, ngươi thì hay rồi, về cũng không báo cho ta một tiếng, thật làm sư tỷ ngươi thương tâm!” Nữ tử áo hồng càng nói càng u oán, vung tay lên, cầm một chiếc khăn từ trong trữ vật giới ra lau mắt, một bộ dáng “Thật thương tâm, tim thật đau, người ta không muốn sống nữa”, lã chã chực khóc, làm người trìu mến, nếu người không biết đầu đuôi sự tình thế nào, nhất định sẽ cho rằng Lang Kha đã gây nên một chuyện gì đó nhân thần cộng phẫn với nàng.

Quả là, nói biến sắc mặt liền biến được ngay!

Nữ tử áo hồng này là tam sư tỷ cùng xuất môn với Lang Kha, Bắc Cung Tố Cầm, Bắc Cung Tố Cầm mười tuổi đã bị người nhà đưa lên Tất Vân tông tu đạo, tư chất bất phàm, được sư tôn Lang Kha thu làm đệ tử ký danh. Nhiều năm sau, sư tôn thấy nàng khắc khổ tu luyện, tiến triển thần tốc, hơn nữa còn gặp được cơ duyên, tư chất linh căn từ song linh căn kim hỏa trở thành đơn linh căn thuộc tính hỏa, thực lực càng thêm bất phàm, liền thu nàng làm đệ tử thân truyền thứ ba.

Lang Kha thấy bộ dáng bi thống vạn phần của Bắc Cung Tố Cầm, chỉ có thể bất đắc dĩ dỗ nàng, “Được rồi! Tam sư tỷ, tiểu đệ sai rồi, lần sau nhất định sẽ báo cho ngươi biết, ngươi đừng khóc nữa nhé?”

Bắc Cung Tố Cầm ngước mắt lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nói, “Là sao? Chẳng lẽ Lục sư đệ ngươi còn định có lần sau?” Nói xong nước mắt tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Lang Kha bóp trán trong lòng, nói, “Không! Tiểu đệ ta nói nhầm, không có lần sau, chỉ một lần này thôi.” Hắn giơ một ngón tay ra khoa tay múa chân, sau đó lại phất tay một cái, một đống đồ xuất hiện trong tay, giơ tay ra đưa tới trước mặt Bắc Cung Tố Cầm, “Tam sư tỷ, lần này tiểu đệ trở về mang cho ngươi một vài thứ tốt, một lọ Dưỡng Nhan đan và một bộ Bảo Nghi Nguyệt Hoa y này đưa cho tam sư tỷ coi như bồi tội, mong ngươi đừng ghét bỏ.”

Dưỡng Nhan đan này có chút khác với Trú Nhan đan, nói chung, tu sĩ nếu dùng Trú Nhan đan, dung mạo sẽ vĩnh viễn không già đi, dù thọ nguyên là bao nhiêu. Có điều nếu dung mạo tu sĩ đã không còn trẻ, dùng Trú Nhan đan cũng sẽ không thể khôi phục lại bộ dáng khi còn trẻ, thế nên chỉ tu sĩ trẻ tuổi dùng đan này mới có hiệu quả. Mà Dưỡng Nhan đan thì có thể khiến cho dung mạo của tu sĩ ngày càng trẻ ra, dùng càng nhiều càng trẻ, càng trẻ lại càng xinh đẹp.

Mặt khác, Dưỡng Nhan đan còn có thể dùng phối hợp với Trú Nhan đan, hiệu quả không cần phải nói, trừ hai loại đan dược có thể níu kéo thanh xuân này ra thì còn có một loại Hồi Nhan đan, hiệu quả của linh đan này càng mạnh hơn hai loại đan dược kia, chỉ cần một viên Hồi Nhan đan, tu sĩ có thể khôi phục lại mỹ mạo khi còn trẻ, vĩnh viễn sẽ không già đi, hơn nữa già trẻ đều dùng được.

Bảo Nghi Nguyệt Hoa y là do Lang Kha mua được ở một tòa lầu bán đấu giá thành Bích Ba, pháp y này là một bảo khí cực phẩm, lực phòng ngự mạnh mẽ, hơn nữa bề ngoài hoa mỹ, màu sắc tuyệt đẹp, thêu tay tỉ mỉ, đối với Bắc Cung Tố Cầm tu vi Xuất Khiếu trung kỳ mà nói, quả là thích hợp.

Hai thứ này đều làm Lang Kha tốn không ít linh thạch, vốn định chờ vài ngày sau Bắc Cung Tố Cầm xuất quan rồi mới tặng, không ngờ bây giờ nàng đã xuất hiện ngay trước mắt Lang Kha, thế nên liền tiện tay lấy ra.

Bắc Cung Tố Cầm nghe xong, lập tức nín khóc cười tươi, nhận lấy đồ, “Vậy đa tạ Lục sư đệ, thực ra vừa rồi sư tỷ không hề có ý trách cứ Lục sư đệ, chỉ là nhiều năm không thấy Lục sư đệ, hôm nay cao hứng quá mức, mới hạnh phúc tới nỗi khóc lên mà thôi.”

Vẻ mặt quả là thu ra cất vào tự nhiên, còn chuyên nghiệp hơn cả minh tinh hiện đại.
Bình Luận (0)
Comment