Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt

Chương 46

- Sao vậy Hàn Mặc mặt em bị gì sao?

Thấy Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào mình Hà Vũ Vi hỏi.

- Em tự soi gương xem đi.

Hàn Mặc đáp.

Hà Vũ Vi không hiểu chạy qua chỗ tấm gương.

- A..đây...đây là em sao Hàn Mặc.

Hà Vũ Vi không thể tin nhìn mình trong gương. Đây đâu phải là đẹp bình thường nữa.

- Không phải là em thì là người ngoài sao. Công dụng của đan dược này đúng là hơi quá rồi. Vi vi bây ra em ít ra ngoài đi không sẽ gây rắc rối đó.

Hàn Mặc bất đắc dĩ nói ra.

- Ừm.

Hà Vũ Vi cũng biết bây giờ mình mang bộ dáng này ra ngoài thì sẽ rất phiền phức.

- Tiểu Linh có công pháp nào phù hợp với cô ấy không?

Hàn Mặc hỏi.

- Chủ nhân người cho cô ấy tu luyện Âm Dương Thần Quyết cũng được đó.

Tiểu Linh đáp.

- Thật sao Tiểu Linh.

Hàn Mặc vui vẻ đỡ phải tốn mất điểm nhiệm vụ.

- Vâng thưa chủ nhân, người còn có thể song tu cùng cô ấy.

Tiểu Linh nói ra.

Hàn Mặc vui vẻ, có thể song tu thì tốt rồi. Có thể tăng tu vi của cả hai lên nhanh.

Hàn Mặc nói cho Hà Vũ Vi khẩu quyết của Âm Dương Thần Quyết rồi để cho Hà Vũ Vi ở nhà tu luyện. Hàn Mặc ra ngoài đi đến trường báo danh.

Kinh thành đại học Hàn Mặc đi taxi hơn năm phút đã đến. Nếu đi bộ Hàn Mặc chỉ cần hai mươi phút là đến nơi vì trường đại học cũng gần nhà Hàn Mặc.

Hàn Mặc đi tới chỗ ghi danh đưa ra thông báo trúng tuyển cùng với bảng điểm đưa cho người ghi danh.

Người ghi danh có vẻ như là sinh viên ở trường hơi giật mình nhìn bảng điểm của Hàn Mặc. Ngẩng đầu lên xem, cô gái này Hàn Mặc có cái gì đó rất khác không thể nói thành lời.

- Đi một mình sao?

Cô gái một bên đăng ký cho Hàn Mặc một bên mỉm cười hỏi.

Hàn Mặc gật đầu, quan sát cô gái này. Quần áo giản dị, tóc có bết bết, da thịt hơi vàng, Hàn Mặc đoán cô gái này là sinh viên nghèo. Mặc dù thế nhưng Hàn Mặc thấy cô gái này có nụ cười rất vui tươi.

Bị Hàn Mặc nhìn chằm chằm cô gái ghi danh hơi xấu hổ. Rất nhanh cô gái phản ứng lại, mình là học tỉ a còn là hội trưởng hội học sinh nữa chứ, làm lại lại xấu hổ trong tình huống này được.

- Học đệ, cậu có ở kí túc xá không vậy?

Cô gái ghi danh mỉm cười hỏi.

- Không thưa học tỉ em có chỗ ở rồi.

Hàn Mặc cũng tươi cười đáp lại.

- Vậy sao được rồi. Tuần sau là bắt đầu vào học rồi em nhớ chú ý đến đúng giờ.

Cô gái ghi danh nói ra.

- Vâng.

Ghi danh xong Hàn Mặc rời khỏi bắt đầu đi dạo trên phố. Kinh thành đúng là kinh thành. Đường phố đâu đâu cũng thấy người, những ngôi nhà chọc trời che hết cả mặt trời.

Hàn Mặc đi qua một con phố mua sắm thì bị một cô gái chú ý tới. Cô gái quan sát tỉ mỉ lại rồi đưa đồ cho đồng bạn mình chạy theo Hàn Mặc.

- Này..chờ đã..

Cô gái gọi Hàn Mặc.

Hàn Mặc thấy có người gọi mình quay lại thấy một cô gái chạy đến.

Cô gái chạy đến trước mặt Hàn Mặc thở hổn hển.

- Này anh còn nhớ tôi không.

Cô gái nhìn Hàn Mặc hỏi.

- Cô là Dương Cẩm Linh đúng không.

Hàn Mặc cười nói ra.

- Anh vẫn còn nhớ tôi sao.

Dương Cẩm Linh vui vẻ không ngờ người đàn ông này vẫn nhớ mình.

- Tôi mời anh li cafe được chứ?

Dương Cẩm Linh nói ra.

- Được.

Hàn Mặc đồng ý dù gì cũng không có việc gì để làm.

Hai người đi vào một quán cafe tìm bàn ngồi xuống gọi mỗi người một li cafe.

- Anh tên là gì vậy? Từ lúc đó tôi vẫn chưa biết tên của anh.

Dương Cẩm Linh hỏi.

- Tôi tên là Hàn Mặc.

Hàn Mặc đáp.

- Hàn Mặc sao, tên anh đẹp thật. ( đẹp cái qq:v)

- Anh lên kinh thành làm gì vậy Hàn Mặc.

Dương Cẩm Linh lại hỏi.

- Tôi lên đây để học.

Hàn Mặc đáp.

- Anh vẫn còn là học sinh sao?

- Đúng vậy.

- Năm nhất sao?

- Đúng vậy.

- Hay quá tôi là năm thứ hai nè ha ha anh phải gọi tôi là học tỉ rồi.

Dương Cẩm Linh cười ha ha nói ra.

- Sao hôm đó cô lại ở trong rừng vậy Dương Cẩm Linh.

Hàn Mặc hỏi.

- Tôi đi vào cùng mấy người tìm thảo dược chữa bệnh cho ông nội nhưng không ngờ lại bị lạc gặp phải hổ tấn công rồi gặp được anh.

Dương Cẩm Linh nói đến đây mặt có vẻ hơi buồn. Chắc là vì ông nội của cô.

- Đúng rồi hôm nào anh đến nhà tôi được không? Ông nội của tôi muốn cảm ơn anh.

Dương Cẩm Linh nói ra

- Được hôm nào rảnh tôi sẽ ghé qua.

Hàn Mặc thấy cô gái này là người tốt nên quyết định xem bệnh luôn cho ông nội cô ta thuận tiện kiếm điểm nhiệm vụ.

- Hay quá đây là địa chỉ của nhà tôi. Đến nơi anh chỉ cần gọi vào số của tôi là được.

Dương Cẩm Linh vui vẻ đưa địa chỉ nhà cùng với số điện thoại cho Hàn Mặc.

Hai người nói chuyện một lúc nữa Dương Cẩm Linh nói có chuyện cần làm nên hai người tách ra.

Chia tay Dương Cẩm Linh Hàn Mặc đi về nhà.

- Reng..reng...reng...

Đúng lúc này điện thoại của Hàn Mặc kêu lên. Hàn Mặc lấy ra thấy số lạ nhíu mày nhưng vẫn bấm nghe.

- Alo, ai vậy?

- Chào Hàn tiểu huynh đệ, cậu có nhớ lão già này không?

Một giọng già nua quen thuộc vang lên trong điện thoại.

- Nguyên lai là Long lão sao tôi lại quên ngài được cơ chứ. Mà sao ngài lại biết được số điện thoại của tôi vậy.

Hàn Mặc nói ra.Người gọi đến là lão già họ Long lúc Hàn Mặc cứu ở sân bay.

- Hắc hắc muốn biết số điện thoại cùng với thân phận của cậu không khó.

Lão già họ Long cười hắc hắc nói ra.

Hàn Mặc thấy cũng đúng. Với thế lực của nhà họ Long tra ra thân phận của một người không khó.

- Không biết Long lão ngài gọi cho tôi có việc gì không?

Hàn Mặc nói ra.

- Không có chuyện gì to tát lắm chỉ là muốn mời cậu ăn bữa cơm thôi. Bây giờ cậu có thời gian rảnh không vậy?

Lão già họ Long nói ra.

- Long lão mời sao tôi lại dám nói không rảnh cơ chứ. Ngài định ăn ở chỗ nào vậy Long lão?

Hàn Mặc nói ra.

- Cậu cứ đến địa chỉ hôm trước tôi đưa cậu là được. Đến nơi sẽ có người đón cậu.

Lão già họ Long nói ra.

- Vâng Long lão hẹn tí gặp mặt.

Hàn Mặc nói xong rồi cúp điện thoại.

- Tên nhóc này lại dám cúp điện thoại trước cơ đấy hắc hắc nhưng mà ta thích.

....
Bình Luận (0)
Comment