Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt

Chương 67

Đúng lúc này Dillen cũng đi vào nhà ăn. Lão ta vừa đi vừa cười trông rất cao hứng. Chắc là lão ta đã giữ được cái ghế của mình rồi.

Nhìn thấy bọn Hàn Mặc đang ngồi ăn ở trong lão ta chạy ngay đến.

- Mọi người sao lại ra đây, muốn ăn gì thì cứ nói để nhà bếp mang đến chứ. Đi ra tận đây vết thương của mọi người lại nặng thêm thì sao.

Dillen nói ra.

- Cảm ơn Dillen tướng quân, chúng tôi tự đi cũng được không cần làm phiền đến mọi người nhân tiện ra ngoài xem quang cảnh xung quanh quân khu.

Dương Quý nói ra. Bạn đang đọc truyện tại.

- Vậy được mọi người cứ tự nhiên, muốn ăn gì thì gọi nhà bếp. Mọi người ăn ngon miệng tôi đi trước. 

Dillen nói rồi đi mất.

- Mọi người ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi, tối chúng ta sẽ xuất phát về nước.

Dương Quý nói ra.

- Sớm vậy sao đội trưởng! Còn vết thương của anh?

Lý Mộ Mai nói.

- Không có việc gì, dăm ba cái gãy tay này chưa làm khó được thành viên của Long tổ đâu.

Dương Quý nói ra.

Nghe thấy thế mấy thành viên khác không nói gì, Hàn Mặc cũng vậy.

Bữa ăn này ăn hết hai mươi phút, ăn xong tất cả lại về phòng bệnh nằm nghỉ riêng Lý Mộ Mai thì lôi kéo Hàn Mặc đi chậm lại.

- Mộ Mai có chuyện gì vậy.

Thấy Lý Mộ Mai cứ kéo tay đi chậm lại Hàn Mặc quay sang hỏi.

Lý Mộ Mai cúi đầu không nói gì bỗng kéo Hàn Mặc chạy sang hướng khác. Hàn Mặc để  cho Lý Mộ Mai kéo.

Chạy đến một góc tường vắng vẻ Lý Mộ Mai mới ngừng lại.

- Có chuyện gì vậy Mộ Mai? 

Hàn Mặc hỏi.

- Hàn Mặc.. chuyện... là...này..nhé...

Lý Mộ Mai tay cứ quấn lấy tóc, nói cứ ấp a ấp úng mặt còn đỏ.

- Có chuyện gì cứ nói thẳng đi Mộ Mai sao phải ấp a ấp úng như vậy!

Hàn Mặc nói ra.

Nghe thấy Hàn Mặc nói Lý Mộ Mai càng đỏ mặt thêm, cắn răng nói.

- Hàn..Hàn Mặc em...EM YÊU ANH...!

Lý Mộ Mai lấy hết dũng khí nói ra. Nói xong cúi đầu chôn ở ngực không dám ngẩm lên chờ Hàn Mặc trả lời. 

Hàn Mặc sững sờ, biết Lý Mộ Mai thích mình nhưng không ngờ tỏ tình lại nhanh như vậy. Hàn Mặc giờ không biết phải trả lời thế nào. 

- Anh xin lỗi Mộ Mai... 

Suy nghĩ một lúc Hàn Mặc nói.

- Tại sao? Em không tốt sao..

Lý Mộ Mai ngẩng đầu lên nói. Trong mắt đã có nước.

- Không phải, em rất tốt thậm chí là rất đẹp, anh cũng thích em.

- Vậy tại sao? 

Lý Mộ Mai nói, nước mắt cũng đã rơi.

- Anh có vợ rồi...

Hàn Mặc không nhìn vào mắt Lý Mộ Mai nói.

- Vậy sao! Thì ra anh đã có vợ rồi..

Lý Mộ Mai nói càng ngày càng nhỏ.

Thấy Lý Mộ Mai không nói gì nữa Hàn Mặc thở phào. Hàn Mặc thở dài cảm thấy có lỗi với cô gái này.

Lý Mộ Mai ngẩng lên nhìn Hàn Mặc bằng đôi mắt long lanh vẫn dính nước mắt. 

- Anh có vợ rồi thì em sẽ làm tình nhân của anh!

Lý Mộ Mai nói chắc như đinh đóng cột. 

Hàn Mặc sững sờ định nói gì đó thì Lý Mộ Mai đã tiến đến chặn lấy đôi môi của Hàn Mặc bằng đôi môi của mình.

Hàn Mặc trợn mắt không nghĩ tới Lý Mộ Mai sẽ làm như vậy, nhưng cũng không đẩy cô ra còn nghĩ " thật mềm mà cũng rất thơm ". Hàn Mặc cũng bắt đầu đáp lại Lý Mộ Mai. Hai cái miệng cứ thế quấn lấy nhau.

Hôn hơn năm phút hai người mới tách nhau ra, Lý Mộ Mai thở hổn hển ôm lấy Hàn Mặc. 

- Em chắc muốn làm như vậy thật sao Mộ Mai? 

Hàn Mặc hỏi.

- Ừm, em sẽ làm như vậy mà không hối hận. Chỉ cần vài lần như thế này là được rồi.

Lý Mộ Mai vẫn ôm lấy Hàn Mặc cười đáp, giọng cô tràn đầy thỏa mãn. 

Hàn Mặc thở dài có nên tiếp nhận hay là không tiếp nhận.

- Được rồi Mộ Mai, anh sẽ cố dành nhiều thời gian cho em.

Hàn Mặc ôm lấy Lý Mộ Mai nói. Phải suy nghĩ một lúc Hàn Mặc mới ra quyết định này. Bạn đang đọc truyện tại

- Thật sao! Em yêu anh Hàn Mặc. 

Thấy Hàn Mặc đồng ý Lý Mộ Mai kích động nhảy lên hôn cái nữa vào mặt Hàn Mặc, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. 

Cô chỉ cần thế này là được rồi không dám đòi hỏi nhiều vì anh ấy đã có vợ mất rồi, cô biết mình không nên làm tan nát gia đình của anh ấy.

Hai người dắt tay nhau đi về phòng nghỉ.

- Mới không thấy có mười phút mà đã thân mật vậy rồi sao chậc chậc. 

Thấy Hàn Mặc và Lý Mộ Mai bây giờ mới quay trở lại còn nắm tay nhau Bạch Phượng không nhịn được trêu chọc. Dương Quý thì híp mắt nhìn Hàn Mặc cười cười. Không cần đoán thì cũng biết ngay là chuyện gì xảy ra.

- Hàn tiên sinh chúc mừng cậu a.

Dillen cười nói ra. Đừng tưởng ông ta già rồi không biết gì. Ông ta dùng chính khả năng của mình để leo lên chức này đầu óc ông ta cũng không ngu ngốc nhìn Bạch Phượng trêu chọc Lý Mộ Mai, mà Lý Mộ Mai và Hàn Mặc lại cầm tay nhau ông ta cũng đoán ngay ra.

Hàn Mặc không ngờ là Dillen cũng đã ở đây.

- Bạch Phượng cậu nói gì đó muốn chết sao. 

Lý Mộ Mai xấu hổ đỏ mặt buông tay Hàn Mặc ra chạy đến chỗ Bạch Phượng bắt đầu đánh nhau. Bạn đang đọc truyện tại

- Sao ông lại ở đây vậy Dillen tướng quân.

Hàn Mặc hỏi.

- Quý đội trưởng nói tối nay mọi người cần phải về nước nên tôi đến để gửi lời cảm ơn tới cậu mà mọi người cũng phải tạm biệt sớm vì chiều tôi phải hướng về cấp trên báo cáo nên không thể đến tạm biệt được mọi người. 

Dillen nói ra.

- Dillen tướng quân khách khí quá rồi.

Dương Quý nói ra.

- Không không đây là việc tôi phải làm mà. Đúng rồi Hàn tiên sinh phòng này đã hết chỗ rồi nên tôi đã chuẩn bị một phòng khác cho cậu nghỉ ngơi. 

Dillen tướng quân nhìn Hàn Mặc nói ra.

- Được vậy cảm ơn ông rồi.

Hàn Mặc nói ra.

- Ha ha không có gì đây là việc tôi phải làm. Tôi đi trước dẫn đường. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt.

Dillen nói rồi đi ra ngoài. Hàn Mặc nhìn Lý Mộ Mai cười một cái rồi đi theo Dillen. 

Thấy Hàn Mặc cười với mình Lý Mộ Mai cũng cười lại trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Bạch Phượng thấy thế lại bắt đầu trêu chọc, hai cô gái lại bắt đầu làm loạn nên làm mấy tên kia xem đã mắt.
Bình Luận (0)
Comment