Chiếc thiệp mời cung đình đặt trên bàn, màu vàng kim lấp lánh như một lời hứa hẹn, nhưng đối với tôi, nó lại giống một bản án. Tôi đã chết ba lần, và hai trong số đó có liên quan mật thiết đến việc tôi bị kéo vào những sự kiện xã giao lớn như thế này. Nhưng lần này, tôi không còn là con cừu non ngoan ngoãn chờ bị dắt vào lò mổ.
Hệ thống vẫn giữ sự im lặng đến đáng sợ. Nó không cung cấp bất kỳ hướng dẫn hay nhiệm vụ nào. Điều này vừa giải phóng tôi khỏi sự ràng buộc, vừa đặt lên vai tôi gánh nặng tự quyết định. Tôi phải tin vào chính mình, vào những kinh nghiệm xương máu từ ba lần chết trước.
Trước ngày yến tiệc, Lý Triệt đã gửi một phong thư khác cho tôi, chứa đựng những thông tin chi tiết về các thế lực trong cung, đặc biệt là những người có thể là đồng minh hoặc đối thủ tiềm tàng của chúng tôi. Anh ta không nói gì về việc giúp tôi đối phó với những chiêu trò của Cố Thời Nguyệt, mà chỉ tập trung vào bức tranh lớn hơn: những âm mưu chính trị đang sôi sục trong triều đình. Điều này càng khẳng định sự hợp tác của chúng tôi là vì một mục tiêu chung, cao hơn những ân oán cá nhân.
Tôi không chỉ học thuộc thông tin từ Lý Triệt, mà còn dành thời gian tìm hiểu về các nghi lễ, quy tắc cung đình, và cả những phong tục tập quán của các gia tộc có mặt trong yến tiệc. Nắm rõ luật chơi là cách tốt nhất để lách luật.
Ngày yến tiệc.
Tôi chọn một bộ y phục đơn giản nhưng tinh tế, màu xanh ngọc bích, không quá diêm dúa nhưng vẫn tôn lên dáng vẻ thanh thoát. Mái tóc búi cao gọn gàng, không quá nhiều trang sức. Không phải tôi muốn giả vờ thanh cao, mà là để không thu hút quá nhiều sự chú ý không cần thiết. Tôi muốn mình giống như một làn gió nhẹ, lướt qua mọi ánh mắt dò xét.
Cố Thời Nguyệt xuất hiện ngay bên cạnh tôi khi chúng tôi chuẩn bị lên kiệu. Nàng ta mặc một bộ váy màu hồng đào rực rỡ, trang sức lấp lánh, nụ cười ngọt ngào như đường.
— "Muội muội hôm nay đơn giản quá. Hay là… muội không thích yến tiệc cung đình sao?" – Nàng ta hỏi, giọng điệu ẩn ý.
Tôi khẽ cười, ánh mắt liếc qua chiếc trâm cài tóc lộng lẫy của nàng ta:
— "Yến tiệc cung đình trọng lễ nghi. Muội thấy trang phục đơn giản lại dễ hành lễ hơn. Thời Nguyệt biểu muội lộng lẫy thế này, e là khó mà cúi đầu chào Hoàng hậu đúng lễ."
Cố Thời Nguyệt cứng đờ người. Chiếc trâm cài tóc của nàng ta quả thực rất to và cầu kỳ, cúi đầu sâu sẽ vướng víu. Nàng ta chỉ có thể cười gượng, không nói gì thêm. Tôi đã gieo một hạt giống nghi ngờ nhỏ trong tâm trí nàng ta.
Khi bước vào cung điện, không khí uy nghiêm và sang trọng bao trùm lấy tôi. Các công tử, tiểu thư từ các gia tộc lớn đều có mặt, ăn vận lộng lẫy, ánh mắt dò xét lẫn nhau. Đây không chỉ là một bữa tiệc, mà là một sàn đấu ngầm.
Tôi theo phụ thân và mẫu thân, cung kính hành lễ với Hoàng hậu và các phi tần. Tôi giữ nụ cười đúng mực, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt. Tôi biết, bất kỳ hành động thái quá nào cũng có thể bị lợi dụng.
Cố Thời Nguyệt nhanh chóng nhập cuộc, dùng sự dịu dàng và duyên dáng của mình để thu hút sự chú ý. Nàng ta biết rõ điểm mạnh của mình là vẻ ngoài hiền thục và khả năng đối đáp khéo léo. Ả bắt đầu kể những câu chuyện nhỏ về phủ Thượng Quan, cố tình "vô tình" nhắc đến những lần tôi "gây rối", nhưng sau đó lại "tốt bụng" thanh minh cho tôi, khiến người khác vừa thương ả, vừa khó chịu với tôi.
— "Minh Nguyệt muội muội tính tình thẳng thắn, nhưng tâm địa rất tốt. Chỉ là đôi khi... hơi bốc đồng một chút." – Ả nói với một vị phu nhân, giọng đầy thông cảm.
Tôi đứng ở một góc, quan sát. Ánh mắt tôi lướt qua những gương mặt lạ và quen, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. Và rồi, tôi thấy Lý Triệt. Anh ta đứng ở một góc khuất hơn, ánh mắt quét một vòng quanh đại điện, rồi dừng lại ở tôi. Một cái gật đầu nhẹ, không ai nhìn thấy, nhưng tôi đã nhận ra.
Buổi yến tiệc diễn ra sôi nổi. Các tiểu thư thi thố tài năng: có người tấu nhạc, có người múa kiếm, có người thêu thùa. Tôi giữ thái độ khiêm tốn, không tham gia. Tôi biết, đây không phải lúc để phô trương.
Rồi một tình huống xảy ra. Một vị tiểu thư của gia tộc đối địch với phủ Thượng Quan, nhân lúc cao hứng, đã cố tình làm đổ rượu lên váy của tôi. Đây là một chiêu trò quen thuộc để làm mất mặt tôi trong cốt truyện gốc, thường sẽ khiến tôi nổi giận và gây gổ.
Nhưng lần này, tôi đã chuẩn bị.
Tôi mỉm cười, không chút hoảng loạn. Tôi rút một chiếc khăn tay đã được chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng thấm vết rượu. Rồi tôi nhìn thẳng vào vị tiểu thư kia, ánh mắt không hề giận dữ mà đầy vẻ thấu hiểu, thậm chí là có chút… thương hại:
— "Vị tiểu thư này, xem ra hôm nay quá chén. Không sao, tiểu nữ không để bụng."
Rồi tôi quay sang vị phu nhân đi cùng vị tiểu thư đó, cúi người thật thấp:
— "Chắc hẳn vị tiểu thư này không có ý. Chỉ là… tửu lượng không tốt. Mong phu nhân thứ lỗi cho sự cố này."
Hành động của tôi khiến tất cả mọi người có mặt đều bất ngờ. Thay vì tức giận, tôi lại thể hiện sự bao dung và khéo léo. Vị phu nhân kia tỏ vẻ xấu hổ, vội vàng xin lỗi. Ngay cả Hoàng hậu cũng thoáng nở nụ cười hài lòng.
Cố Thời Nguyệt đứng gần đó, nét mặt cứng đờ. Kế hoạch của ả đã bị phá sản. Tôi không những không bị làm xấu mặt, mà còn được khen ngợi là "đại lượng".
Khi buổi yến tiệc kết thúc, Lý Triệt khẽ lướt qua tôi. Giọng anh ta nhỏ nhẹ, chỉ đủ cho tôi nghe:
— "Nàng đã thay đổi rất nhiều."
Tôi quay lại, mỉm cười đáp:
— "Thế tử cũng vậy."
Đây mới chỉ là sự khởi đầu. Tôi biết, Cố Thời Nguyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ. Và tôi cũng biết, còn nhiều âm mưu lớn hơn đang chờ đợi tôi ở phía trước. Nhưng ít nhất, lần này, tôi không đơn độc.