Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 8

Giấc mơ về chiếc vòng tay gỗ đàn hương và bóng dáng Trấn Bắc Hầu thế tử cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Nó không chỉ là một ký ức, mà là một lời hứa hẹn, một manh mối cho thấy có lẽ tôi không hề đơn độc trong cái vòng lặp quái đản này. Tiếng hệ thống vẫn giữ im lặng, nhưng cái "Vòng lặp tiếp tục" đó như một lưỡi dao vô hình, nhắc nhở tôi rằng mọi sự bình yên đều chỉ là tạm thời.

Tôi quyết định không để bất kỳ khoảnh khắc nào trôi qua vô ích.

Mở rộng mạng lưới và thu thập thông tin chuyên sâu:

Sau vụ quản sự Tôn và việc Mai Nhi quay lại, tôi bắt đầu mở rộng "mạng lưới" của mình. Tôi không chỉ quan tâm đến hạ nhân mà còn chú ý đến những người có tiếng nói và thông tin trong phủ. Tôi bắt đầu dành thời gian nghe ngóng từ các bà mối, người bán tin tức vặt, thậm chí cả những người trông coi vườn tược. Họ thường là những người biết nhiều chuyện nhưng ít khi được để ý.

Tôi đặc biệt chú ý đến những tin tức liên quan đến công việc triều chính của huynh trưởng Thượng Quan Lệnh và phụ thân. Trong kiếp trước, tôi hoàn toàn mù tịt về những chuyện này. Giờ đây, tôi hiểu rằng mọi âm mưu lớn đều không chỉ gói gọn trong sân viện.

— "Nghe nói gần đây ở biên cương có chút biến động. Binh mã lại được điều động rồi." – Một lão nô chuyên chăm sóc cây cảnh trong vườn vô tình nói vu vơ khi tôi đi ngang qua.

Tôi giật mình. "Biến động biên cương..." Đây chính là khởi đầu cho sự kiện huynh trưởng chết trận trong cốt truyện gốc. Tôi phải tìm cách ngăn chặn nó.

Đối phó với tin đồn của Cố Thời Nguyệt:

Những lời thì thầm của Cố Thời Nguyệt về sự thay đổi và bí ẩn của tôi vẫn tiếp diễn. Ả không trực tiếp cáo buộc, mà dùng sự mơ hồ để gieo rắc nghi ngờ.

Thay vì phản bác, tôi chọn cách biến tin đồn thành lợi thế.

Khi có ai đó hỏi tôi về việc "thay đổi quá nhanh", tôi sẽ cười khẽ:

— "Con người sống trên đời, chẳng lẽ cứ mãi một kiểu mãi sao? Thay đổi để sống tốt hơn, chẳng phải là chuyện nên làm sao?"

Hoặc khi người khác thắc mắc tôi "hay đến hậu viện", tôi sẽ đáp:

— "Ta thích yên tĩnh. Hậu viện hoa cỏ tươi tốt, lại không có tiếng người ồn ào. Biểu muội cũng nên thử xem."

Những câu trả lời nửa vời, vừa phải, không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến những kẻ tọc mạch càng thêm tò mò, nhưng không thể nắm được bằng chứng. Điều này khiến Cố Thời Nguyệt tức tối, vì những mũi tên nghi ngờ của ả đều bị tôi hóa giải thành sự bí ẩn, thậm chí là sự "sâu sắc" trong mắt người khác.

Lần tiếp xúc đầu tiên với Trấn Bắc Hầu thế tử (có chủ đích):

Tôi biết đã đến lúc phải chủ động tiếp cận Trấn Bắc Hầu thế tử. Anh ta là người duy nhất đã biết về "quá khứ" của tôi (thông qua chiếc vòng tay) và có thể là chìa khóa để tôi hiểu rõ hơn về hệ thống và cách thoát khỏi vòng lặp.

Một cơ hội xuất hiện. Phủ Thượng Quan và phủ Trấn Bắc Hầu có một buổi gặp mặt thường niên giữa các thế hệ trẻ để củng cố tình giao hảo. Đây là một sự kiện quan trọng trong cốt truyện gốc, nơi Tô Nhược Y sẽ gây ấn tượng với các công tử, tiểu thư khác.

Tôi cố tình đến sớm, đi dạo một vòng khu vườn được chuẩn bị cho buổi gặp mặt. Và tôi thấy anh.

Trấn Bắc Hầu thế tử, tên là Lý Triệt, đang đứng dưới một tán cây tùng cổ thụ, tay cầm một quyển sách cũ. Anh ta không hề thay đổi so với hình ảnh trong ký ức mơ hồ của tôi – vẫn đôi mắt kiên định ấy, vẫn vẻ mặt trầm tĩnh, và một khí chất lạnh lùng nhưng cuốn hút.

Tôi bước đến gần, giả vờ như vô tình lạc đường, hoặc chỉ đơn giản là đi ngắm cảnh. Khi khoảng cách đủ gần, tôi khẽ cất tiếng, một giọng không quá lớn, nhưng đủ để anh ta nghe thấy:

— "Tùng bách ngạo nghễ trong sương tuyết, quân tử trầm tĩnh giữa phong ba."

Tôi nói một câu thơ mà tôi nhớ, một câu mà tôi từng nghe anh ta nói trong một ký ức xa xôi nào đó.

Lý Triệt ngẩng đầu. Đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi, không chút bất ngờ, như thể đã biết tôi sẽ đến. Ánh mắt đó sâu thăm thẳm, nhưng tôi có thể cảm nhận một chút tò mò, và cả một sự... chờ đợi.

Anh ta khẽ nhếch môi, một nụ cười gần như không thể nhận ra:

— "Thượng Quan tiểu thư cũng có hứng thú với thơ phú sao? Khác với lời đồn."

Giọng anh ta trầm ấm, đầy nội lực, khiến trái tim tôi khẽ lỡ nhịp. Hóa ra, tôi đã từng quen thuộc với giọng nói này.

Tôi nở một nụ cười mỉa mai, không phải với anh ta, mà với những lời đồn thổi về mình:

— "Lời đồn thì trăm ngàn, chân tướng thì chỉ có một. Nhưng mấy ai bận tâm tìm kiếm chân tướng đâu, Thế tử?"

Tôi đưa tay, vô thức chạm vào cổ tay mình, nơi đáng lẽ ra phải có chiếc vòng gỗ đàn hương (nhưng nó không ở đây, có lẽ anh ta vẫn đang giữ).

Ánh mắt Lý Triệt dừng lại ở cử chỉ của tôi. Anh ta hiểu.

— "Quả thật." – Anh ta nói khẽ, rồi ánh mắt lại trở về vẻ trầm tĩnh. – "Chiếc vòng của tiểu thư, ta vẫn giữ."

Tôi mỉm cười. Mối liên kết đã được xác nhận.

Cố Thời Nguyệt xuất hiện từ xa, đôi mắt ả lướt qua tôi và Lý Triệt, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên và khó chịu. Có vẻ như việc tôi tiếp xúc với anh ta nằm ngoài dự đoán của ả.

Một cảm giác chiến thắng nhỏ len lỏi trong lòng tôi. Không phải vì tôi đã "quyến rũ" được nam chính (dù anh ta không phải nam chính của truyện gốc), mà vì tôi đã tìm thấy một đồng minh, một người có thể cùng tôi vén màn bí mật.

Cuộc chiến lớn hơn, có lẽ, đã thực sự bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment