Hàn Chấn mang golden về nhà tắm rửa. Cậu quyết định đặt tên cho nó là AD Canxi, tự thấy là một cái tên mới lạ thoát tục.
Bé golden rất nghe lời nằm trong chậu nước ấm bất động, mặc cho cậu xả nước bôi sữa tắm, ngay cả khi máy sấy kêu ù ù bên tai cũng hết sức ngoan ngoãn, như một chú chó tắm gội lão luyện.
Nghe nói rất nhiều chó đều ghét tắm. Hàn Chấn nghĩ thầm chó nhà cậu tại sao lại ngoan ngoãn như vậy?
Trong khi tắm rửa, một tiếng đã trôi qua……
Hệ thống tê dại: “Vì sinh nhai, tôi khuyên bạn mau đi gõ chữ.”
Hàn Chấn: “Ây dà đừng giục mà, tao phải sấy khô AD Canxi đã chứ ~”
Hệ thống: “…………” Tự dưng làm nũng là sao.
Chờ Hàn Chấn quang vinh hoàn thành xong công cuộc tắm gội ngồi vào trước máy tính, cậu phát hiện Hà Cẩn Nhiên đã gửi cho cậu n tin nhắn.
Đàn anh: Hôm nay có gõ chữ không?
Đàn anh: Đang đi ăn cơm à?
Đàn anh: Đang làm gì thế?
Đàn anh:……
Đàn anh: Anh tốt xấu cũng là biên tập của em, có nghĩa vụ quan tâm công việc đời sống của em, làm phiền em mau chóng trả lời.
Đàn anh: Đừng lặn nữa, mau đi gõ chữ đi
Đàn anh: Đâu rồi???
……
Hàn Chấn vừa đọc tin nhắn vừa nghĩ, đây mà là biên tập á, rõ ràng là bạn trai đang lên cơn ghen lồng lộn……
Phủi phui! Bạn trai cái gì, quá xúi quẩy!
Cậu sờ dây quần, thề độc ở thế giới này nhất định sẽ phải giữ gìn tiết tháo của mình!
Hệ thống buồn bã nói: “Thật á?”
Hàn Chấn nắm chặt tay, tự thấy mình hừng hực ý chí. Cậu liếc mắt nhìn một đống cốc tự sướng cùng búp bê bơm hơi dưới gầm giường nguyên chủ, cười lạnh nói: “Sóc lọ có chúng nó là đủ rồi.”
Hệ thống: “…… Mù con mắt.”
Hàn Chấn tiện tay gửi trả Hà Cẩn Nhiên một cái emo, sau đó click mở word bắt đầu gõ chữ. Tốc độ gõ của cậu còn rất chậm, gõ phím cũng trúc trắc, nhưng cậu lại hưởng thụ sung sướng không tưởng từ công việc này.
Từng chút một bện những tưởng tượng trong đầu mình thành một câu chuyện… hóa ra là một việc thú vị như vậy.
Đương nhiên, nếu như golden không liên tục liếm chân cậu thì sẽ càng tốt hơn.
Ngày đầu tiên kết thúc, Hàn Chấn gõ được 9000 chữ. Cậu sửa lại vài câu có vấn đề và lỗi chính tả rồi đăng một lèo lên mạng. Truyện mới ế chỏng chơ là chuyện thường, nhìn ba lượt lưu lại đáng thương, tuy trong lòng rất mất mát, nhưng cậu vẫn đi ngủ.
Dù sao có đăng tiếp chương cũng sẽ chẳng đổi thành bốn cái được, hừ!
Nhưng AD Canxi rất không ngoan. Nó nhất quyết phải bò lên giường Hàn Chấn ngủ, vật nhỏ này chẳng hề nghe lời, còn ghét bỏ cái ổ bằng hộp giày cậu dựng cho nó, nằng nặc đòi ngủ cạnh chủ nhân mới chịu yên tâm nhắm mắt lại.
Hàn Chấn mặt đầy vệt đen, nghĩ thầm cậu và con chó này mới lần đầu tương ngộ, đâu phải teddy ** giời ** đất ** không khí, sao có thể bám người như vậy……
Hệ thống: “Thì bạn đẹp trai mà.”
“Ghét ghê ~” Hàn Chấn thẹn thùng che mặt, “Sao mà cứ suốt ngày khen người ta thế, người ta ngại đó ~”
Hệ thống: “——!” Nó bất ngờ phát hiện kịch bản ký chủ và mình khịa nhau càng ngày càng cao cấp. Không được! Nó cũng phải đi update!!
……
Thoáng cái đã trôi qua một tuần, bảng xếp hạng đổi mới. Bảng biên tập đề cử của mạng văn học JJ xuất hiện một quyển tiểu thuyết mới tên là《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》 không hề khơi lên bất cứ náo động nào mà chỉ như hòn đá rơi tõm xuống hồ nước làm nổi lên gợn sóng lăn tăn.
Nơi đây quá nhiều truyện hay, não động thần kỳ cũng không đếm xuể, các độc giả cũng kén cá chọn canh, khẩu vị lạ đời.
Khiến cho các tác giả buồn rầu chính là bọn họ không bao giờ đoán được người đọc rốt cuộc thích thứ gì.
Một khi bắt tay vào viết, bọn họ đều đánh mất năng lực phân biệt của một độc giả. Đây là bệnh chung của rất nhiều tác giả nhỏ.
Ở thời đại văn mạng trăm hoa đua nở hiện nay, hành văn, giả thiết mới lạ thực ra đều là thứ yếu, làm cách nào có thể khiến cho người đọc cuốn đến không ngừng được mới là nan đề lớn nhất.
Sữa bò vị dâu là mọt sách ở mạng văn học JJ. Cô chìm nổi giữa biển dăm thư nhiều năm, từ thời cấp hai đến hiện nay đi làm, đọc hết vịt da giòn trong thiên hạ, có thể nói là chứng kiến giang sơn xoay vần ở JJ.
Tác giả cũ ngã xuống, còn có cả đống tác giả mới ùn ùn đứng lên. Cô nàng đã đọc quá nhiều truyện, vì thế khẩu vị cũng trở nên kỹ tính.
Yêu ma quỷ quái tầm thường không thể lọt vào pháp nhãn cao quý của nàng.
Sữa bò vị dâu chỉ đọc bản chính thức, xưa nay luôn khinh thường đọc bản lậu. Chi tiêu hàng tháng ở JJ đã biến cô trở thành một vip tôn quý, tồn kho chứa hơn một ngàn bình dịch dinh dưỡng.
Chỉ có người đọc đặt mua 30 vạn chữ hoặc truyện đã kết thúc chưa đầy 30 vạn chữ, không hề nhảy chương mới có thể lấy được mười bình dịch dinh dưỡng.
Nó là biểu tượng cho tài phú và địa vị!
Là miệt thị của những độc giả đọc bản chính thức đối với bản lậu!
Sữa bò vị dâu dày dặn kinh nghiệm thậm chí còn khám phá ra được quy luật đổi mới bảng xếp hàng mỗi tuần của JJ. Vì đói truyện, mỗi lần đến thời điểm này cô sẽ chầu chực trước App, không ngừng cập nhật xem có bộ truyện mới nào hay ho không.
Nhưng rồi, thất vọng luôn nhiều hơn bất ngờ.
Hôm nay, sữa bò vị dâu tây lại tranh thủ khi sếp không để ý mở app mạng văn học JJ lên bắt đầu duyệt tiểu thuyết. Rất nhiều bộ trước đó cô đều đã đọc, chỉ bất đắc dĩ bĩu môi, nghĩ thầm tại sao biên tập lại cho lên bảng một lần nữa, nhức con mắt.
Sau đó, cô mở bảng đam mỹ cổ đại do biên tập đề cử. Cô biết trên bảng này nhất định sẽ có truyện mới, hơn nữa bình thường sẽ không lặp lại, đôi lúc có thể khai quật ra một vài bộ không tệ.
Trong bảng xếp hàng dài kín mít chữ, ánh mắt của cô bị hút vào một quyển tiểu thuyết có tên 《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》. Ù, cũng được đó, cảm giác có vẻ hay nè.
Bèn click vào xem. Cô phát hiện cuốn tiểu thuyết chỉ có mười lượt lưu lại này lại có tới hơn 3000 bình luận!! Tất cả đều là một độc giả có tên “AD Canxi thích uống sướng rên” ném địa lôi nhân tiện bình luận.
Sau đó nhìn tên tác giả, Sướng rên thích uống AD Canxi.
Sữa bò vị dâu nghĩ, lại là một tác giả tự xoát phiếu cho mình. Có tiền thì giỏi sao, tiền có thể mua được tất cả sao? Thật nực cười. Vị tác giả này cống tiền cho JJ chẳng bằng đi quyên góp cho trẻ em miền núi khó khăn.
Nhưng vị tác giả này thực sự rất kiêu ngạo. Tên tác giả và ID người đọc đều chói lọi nói cho mọi người, tôi đây cố tình đội lốt clone xoát phiếu cho mình đấy, thì sao hả, giỏi đến đây mà đánh?
Cô bực bội vừa click mở chương 1. Cô muốn nhìn thử xem vị sướng rên này đang ủ mưu gì. Chờ cô đọc xong truyện mới dễ bề xoa tay cào phím.
Không sai, sữa bò vị dâu không chỉ là một người đọc thâm niên kinh nghiệm phong phú, mà còn là một anh hùng bàn phím có tu dưỡng của mình. Cho cô một cái bàn phím là cô có thể gank hết cả thế giới.
Càng đọc, Sữa bò vị dâu bỗng nhiên cảm thấy không đúng. Mẹ nó, tại sao lại thấy hơi hay.
Đọc đến chương 7, cô đã hoàn toàn say mê đắm chìm vào cốt truyện. Hành văn của tác giả không thể khen là hay, nhiều nhất cũng chỉ xem như trôi chảy, nhưng…… lại có sức cuốn hút khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tác giả hoàn toàn sở hữu mọi điểm sướng! Hết cái này sang cái khác đều móc nối với nhau, có đầu không có đuôi, câu lấy tâm người đọc giống câu cá, làm người đọc chủ động cắn câu.
“Cô, đang lúc làm việc lại đọc tiểu thuyết!”
Phía sau vang lên giọng nói thanh lãnh ngùn ngụt lửa giận của tổng giám đốc.
Sữa bò vị dâu sợ tới mức rớt điện thoại, run rẩy nói: “Thưa sếp…… xin sếp đừng trừ tiền thưởng của tôi……”
Cô còn đang muốn ném phiếu bá vương cho cuốn truyện này mà!
Tổng giám đốc đẹp trai khôi ngô cúi người xuống, nhặt lên chiếc điện thoại màu hồng đáng yêu nhỏ nhắn, lúc nhìn thấy màn hình hiển thị giao diện mạng văn học JJ xanh, đồng tử trong mắt co lại.
Rồi sau đó, gã thong thả ung dung nói: “Hóa ra cuốn tiểu thuyết khiến cô không màng tất cả cũng muốn đọc trong giờ làm việc là《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》.”
Sữa bò vị dâu cúi đầu, luôn cảm thấy tên cuốn truyện này phát ra từ miệng tổng giám đốc nhà mình lại trở nên ngượng ngùng.
“Không sao, tôi hiểu được cô. Dù sao cuốn tiểu thuyết này cũng thực sự có tiềm chất cuốn hút phi thường.”
Tổng giám đốc đại nhân vỗ vai sữa bò vị dâu, rồi ưu nhã xoay người rời đi.
Mà sữa bò vị dâu đang ngồi yên tại chỗ thì đã nháo nhào trong lòng, đầu không ngừng tua lại câu nói ban nãy của tổng giám đốc……(⊙v⊙) trời đất ơi, tổng giám đốc cũng đọc cuốn tiểu thuyết này??
Mẹ tôi…… Chuyện trùng hợp như vậy mà cô cũng gặp được!!
Sữa bò vị dâu phục hồi tinh thần, còn phải đối mặt với an ủi từ đồng nghiệp quanh mình.
“Lệ tổng sao lại đối tối với cô như vậy! Lần trước tôi chơi điện thoại trong lúc làm việc bị anh ta bắt được cứ thế trừ tiền thưởng chuyên cần luôn huhuhu……”
Hot gơn bên cạnh nói: “Cô có gì với Lệ tổng đúng không? Đồ lẳng lơ, còn không mau thành thật khai báo!”
Sữa bò vị dâu: “……”
Nếu cô nói tổng giám đốc trùng hợp đọc cuốn tiểu thuyết mình đọc lúc bị bắt quả tang, đã vậy tổng giám đốc đại nhân còn cảm thấy quyển truyện kia rất hay, rủ lòng từ bi buông tha cô, có ai tin không?
Từ từ!!! Hình như cô đã quên mất điều gì đó!!
Sữa bò vị dâu cứng đờ mở lại tóm tắt của cuốn sách kia, lúc nhìn thấy hai chữ “đam mỹ” thì kinh ngạc.
Tình nhân trong mộng của cả công ty, Lệ tổng đẹp trai nhiều tiền, tổng tài bá đạo ngoài đời thực vậy mà lại đọc truyện đam mỹ???
Điều này có nghĩa là gì, sữa bò vị dâu không dám tưởng tượng. Một khi cô tiết lộ bí mật này ra ngoài tất phải chuẩn bị mấy cái xô tới hứng mười lít nước mắt.
Quả nhiên trên đời này, trai đẹp đều thuộc về trai đẹp.
Không biết vì sao, nụ cười trên mặt hủ nữ thâm niên sữa bò vị dâu đột nhiên trở nên biến thái.
****** ****** ****** ******
Cùng lúc đó, văn phòng tổng giám đốc.
Lệ Đại Hải giật cà vạt, nhìn gương thưởng thức dung nhan tuấn soái tuyệt luân của mình. Gã nghĩ thầm, cuốn tiểu thuyết kia đã có chương mới mà gã lại không biết!! Ít nhiều nhờ nhân viên nữ kia nhắc nhở, gã cần phải đi giục chương mới.
Thế là mở mạng văn học JJ xong, Lệ tổng bắt đầu lưỡng lự xem có nên bắn địa lôi hay không. Hôm qua gã đã bắn một quả, hôm nay mà bắn nữa thì cũng hơi tiếc =_=
Nhưng rồi ánh mắt gã ngưng lại ở ID “AD Canxi thích uống sướng rên”, bắn tóe ra lửa giận không gì ngăn nổi.
Giỏi lắm, hết sức giỏi, thế mà có người vọng tưởng Sướng rên của gã!
Lệ tổng khó thở tức ngực quyết đoán bắn một quả địa lôi, cảm thấy dễ chịu từ thể xác tới tinh thần, thần thanh khí sảng. Sau khi đọc xong truyện, gã tinh phân thành “Lệ Đại Hải căm ghét AD Canxi” bình luận: Tức tốc tới coi!! Tác giả cố lên!! Đại Hải yêu tác giả!! Em mãi mãi là Sướng rên đáng yêu nhất trong lòng tôi!! >_<
Sau đó liếc nhìn AD Canxi chỉ bắn địa lôi mà không hề bình luận, Lệ Đại Hải cười lạnh không thôi. Dưới bầu trời này, chỉ gã hiểu Sướng rên nhất!
Thứ Sướng rên cần không phải lôi, mà là chăm sóc và tình yêu!
Lệ Đại Hải từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu đọc truyện của Sướng rên. Ngay khi vẫn còn nhỏ, gã đã bị “Tôi thích ăn thịt thịt” – kiếp trước của Sướng rên thuyết phục.
Trên đời này lại có tác giả lợi hại như vậy, thịt hầm thơm phức, nước thịt tươi ngon, ngay cả vụn thịt cũng không hề bị dắt răng. Hồi đó,vầng sáng trên đầu Sướng rên không ai địch lại, cùng thời kỳ nào có địch thủ, những người khác tám đời cũng chẳng đuổi kịp.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang. Hoạt động thanh lọc mạng vừa bắt đầu, địa vị của Sướng rên cũng xuống dốc không phanh, huy hoàng tắt lụi.
Lệ Đại Hải tuy rất thương cảm, nhưng vẫn kiên định đuổi theo bóng lưng sướng rên đại đại như cũ, xem truyện nước trong bình đạm thường thường.
Mãi đến tận hôm nay, gã đọc xong《 tôi bán quà vặt ở cổ đại》, bỗng nhiên không nhịn được cảm khái xuýt xoa.
Là vàng chung quy sẽ sáng lên.
Thời của Sướng rên đến rồi!