Tờ mờ sáng, Trần Trung tỉnh dậy. Hắn quyết định thức dậy thật sớm để duy trì cường độ luyện tập.
Sau khi di chuyển thật xa tiểu viện, đến một nơi vắng vẻ. Hắn quyết định trước tiên sẽ tập luyện cường độ thân thể theo những bài tập cơ bản ở kiếp trước.
Chống đẩy, chạy bô,....cho đến khi mệt lã người, hắn vừa động ý niệm một thanh trường kiếm đơn giản xuất hiện trong tay.
Đúng đó chính là phần thưởng mà hệ thống ban tặng khi hắn vừa xác nhập hệ thống. Thân trường kiếm dài hơn 1m. Nếu so về sát thương cũng như chất liệu thì thanh trường kiếm này không khác là bao so với các loại vũ khi sơ cấp khác, chí có điều là có thể tùy ý thu phóng, đánh lén địch nhân cũng là một lợi thế.
Nhiên Mộc đao pháp được Trần Trung thi triển thông qua trường kiếm. Lúc đầu còn chưa thích ứng được nhưng dần dần hắn cũng làm quen được, Hắn quyết định kết hợp nguyên khí và sức mạnh thể tu vào để bắt đầu luyện tập.
Trong tiểu thuyết của cố nhà văn Kim Dung nếu như tu luyện đến đỉnh phong của mộc nhiên đao pháp, thì Sau khi luyện thành có thể trên một nhánh cây khô bổ nhanh chín chín tám mươi mốt đao lưỡi đao không tổn hại nhánh cây chút nào nhưng trên đao phát ra nhiệt lực lại có thể đem nhánh cây thiêu cháy.
Trần Trung vận công, truyền vào tay cầm trường kiếm. Hắn tung một kiếm chém thẳng về phía một thân cổ thụ lớn. 13 đạo kiếm cùng lúc chém vào trên thân cây cổ thụ.
ẦM, RẮC RẮC.
Âm thanh lưỡi kiếm va vào cây cổ thụ khiến nó bị chém gần như làm đôi rồi cuối cùng ngã xuống.
Trần Trung kinh hỉ tới gần quan sát nơi vết cắt. Hắn thấy có một luồng nhiệt lượng đang xèo xèo đốt cháy nhựa cây.
- Không ngờ kiếp trước ta siêng năng đọc truyện, kiếp này lại có thể vận dụng như vậy, thật quá tốt. Tiêu hao nguyên khí cũng không quá lớn, thật tốt ( Trần Trung thầm nghĩ).
Hắn tiếp tục luyện công không ngừng nghỉ, cho đến khi một mảng rừng nhỏ bị hắn phá hoại mới chịu dừng lại.
Mặt trời bây giờ đã gần ló dạng. Trần Trung ngó trước, ngó sau rồi mới bắt đầu lững thững trở về tiểu viện. Nếu còn không trở về chắc chắc sẽ bị Thập Bát nghi ngờ.
Bước dần về khu tiểu viện Trần Trung đã thấy từ xa bóng dáng của Thập Bát.
- Ta đi lòng vòng hít thở không khí, Thập Bát ca dậy thật sớm nha. (Trần Trung thảo mai chào hỏi Thập Bát).
Thập Bát nở một nụ cười hòa hoãn đáp lời : - Gọi sư huynh đi, tối nay người sẽ được sư vô niệm tẩy.. à tẩy lễ. Đến lúc đó chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, đừng nên khách sáo như vậy.
- Phi, ai mà thèm làm sư huynh đệ với đám ngụy hòa thượng các ngươi ( Trần Trung thầm mắng).
Lần này Thập Bát đem cho hắn thức ăn phong phú hơn hôm trước rất nhiều. Ba cái màn thầu, một đĩa rau củ, một đĩa đậu hũ và một bình trà.
Trần Trung ăn ngấu nghiến nhưng cũng không quên thầm than thở, - Ta đang 15 tuổi đó cần dinh dưỡng để phát triển, ở với lũ hòa thượng này thật là không ỗn.
Sau khi ăn xong Trần Trung lại quyết định tiếp tục luyện đao pháp.
Hắn muốn nắm giữ thật nhuẫn nhiễng bộ đao pháp này, để đêm nay có cơ sở để chiến đấu với lão Vô Niệm.
Trần Trung lại tiếp tục công cuộc vung kiếm chặt cây.
Số lượng cổ thụ ở đây nhiều đến độ cho Trần Trung chặt thêm 20 năm cũng không hết.
17 đạo kiếm, 21 đạo kiếm, 33 đạo kiếm.
Đến chiều, hắn lại lững thững trở về tiểu viện. Một phần vì mệt, một phần hắn muốn ỗn định lại trang thái tốt nhất để tối nay có thể chiến Vô Niệm.
Thập Bát lại đến đem cho hắn một bát mì, rồi căn dặn. - Tối nay sư huynh sẽ đến gặp ngươi, dẫn ngươi đi gặp sư Vô Niệm. Nói rồi Thập Bát cũng rời đi.
Trần Trung sau khi ăn xong, hắn bắt đầu ngồi thiền, sử dụng một trong 3 viên hồi huyết đan còn lại. Hắn bắt đầu vận công thu nạp lại nguyên khí cũng như giữ cho tâm cảnh bình tĩnh.
- Đây là trận chiến đầu tiên ở cả hai kiếp của ta, lần đầu tiên Trần Trung ta có thể chân chính chiến đấu. Ta phải giết Vô Niệm mới chân chính được tính hoàn thành nhiệm vụ, không biết cảm giác ấy ra sao. Nhưng nếu ta không giết lão, chắc chắn người chết sẽ là ta, vì vậy ta nhất định không được mềm lòng. ( Trần Trung quả quyết nghĩ).
Cuối cùng thì giờ Tý cũng đã đến, tim Trần Trung đập nhanh. Lúc này Thập bát đến và đem cho Trần Trung một bộ bạch y.
- Sư đệ hãy mặc nó vào rồi nhanh theo ta đến gặp sư Vô Niệm kẻo muộn.
Trần Trung lúc này cảnh giác kiểm tra bộ bạch y, cảm thấy không có gì bất thường hắn mới bắt đầu thay vào.
Trong lúc này hắn cũng thầm ra lệnh cho hệ thống sử dụng một viên bách độc đan, để đề phòng bất trắc.
Hắn lại theo chân Thập Bát tiến về phía Bồng Lai Điện, hắn biết lần này sẽ là chiến đấu một mất một còn chứ không diện kiến đơn giản như trước.
Lúc đi ngang qua đồi cây trồng Vong nhi nhân sâm Trần Trung lại cảm giác có điều gì đó khan khác. Hai ngày trước số lượng nhân sâm rất nhiều đầy ấp cả ngọn đồi, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì chỉ còn phân nữa lúc trước.
Dần dần, tòa tháp uy nga lại hiện ra trước mắt hắn, 4 con linh thú vẫn sừng sững ở đó. Nhưng lần này Trần Trung lại cảm nhận được bốn con linh thú đang hung ác nhìn chầm chầm hắn, cộng với ánh trăng tròn vằn vặt trên cao rọi vào mắt của 4 con linh thú, ánh lên màu đỏ rực như máu.
Trần Trung thầm cảnh giác tiến gần hơn vào điện.
Trước mặt Trần Trung lại là lão già Vô Niệm với khuôn mặt vô sĩ và hàm răng vàng ố. Hắn mở miệng cười nói : - Haha, con đã sẵn sàng để trở thành đồ đệ thứ mười chín của ta chưa.
- Vâng con đã sẵn sàng (Trần Trung đáp).
- Được rồi vậy ta sẽ bắt đầu tiến hành tẩy lễ cho con. Coi như con được làm đệ tử của ta là đại tạo hóa. Nói đến đây lão già Vô Niệm tiến đến một tượng phật, lão chạm vào một bên tay của tượng.
Lúc này dị biến phát sinh, toàn bộ trần nhà như được mở ra, ánh trăng sáng rọi cả một vùng của tòa tháp. Sau khi di biến phát sinh, lão già vô niệm với phất trần trên tay xông thẳng với tốc độ nhanh gấp 10 lần người bình thường về phía Trần Trung.
Hắn không kịp phản ứng nên đã dinh ám chiêu, Trần Trung bắt đầu quỵ xuống, cơ thể không còn một tí sức lực ngất đi.
-Trói nó lại đem vào giữa luồng ánh sáng. Hừ con chuột nhắt này có tu luyện vũ kỹ vậy mà mấy hôm nay ngươi lại không phát hiện được. May là ta đã phục dụng một lượng lớn Vong nhi nhân sâm nên đã thăng cấp lên Nhất luyện cao cấp mới có thể nhìn thấu hắn. Haha một tên chuột nhắt cũng dám nhảy múa trước mặt bổn đại sư (Lão Vô Niệm cười to để lộ hàm răng vàng ố).
Thập Bát hoảng sợ vội vàng cầm lấy dây xích lao nhanh vào phía Trần Trung muốn trói hắn lại.
Đúng lúc đến gần sát Trần Trung hắn mới phát hiện, tên nhóc kia đang ngất nhưng lại nở nụ cười với ta?
Chưa kịp nghĩ nhiều thì.
SOẠT
Âm thanh vang lên trong màn đêm, một cánh tay của Thập Bát văng lên cao, máu như vòi rồng phun ra. Phải chính là do tác dụng kháng độc của bách độc đan nên Trần Trung mới có thể hoạt động bình thường khi hít phải độc của lão.
Khuôn mặt Vô Niệm như cứng lại, nụ cười tắt hẳn. Hắn hỏi:
- Tại sao, ngươi đã trúng nhuyễn cốt tán của ta, tại sao ngươi có thể hoạt động? Thanh trường kiếm đó từ đâu mà ra? Xem ra tên nhóc nhà ngươi có quá nhiều bí mật, lão phải khám phá ngươi thật kỹ mới được. Vô Niệm không giấu vẻ tham lam trong lời nói.
Trần Trung hài hước nhìn lão: - Hừ lão trọc đừng chỉ nghĩ có mỗi ngươi có thể sử dụng thủ đoạn. Hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi. Lão trọc lắm lời đi xuống mà hỏi DIÊM VƯƠNG đi. Nói đến đây Trần Trung tung ngươi trường kiếm trong tay vận chuyển nguyên khí, đồng thời hắn cũng bắt đầu thi triển Nhiên Mộc đao pháp chém về hướng Vô Niệm.
- Hahaha chuột nhắt vẫn mãi là chuột nhắt, Tu vi chỉ có Nhất luyện thể tu sơ cấp mà cũng đòi đấu với ta, ài xem ra đêm nay ta phải tốn một ít công sức để thuần phục con chuột nhắt nhà ngươi. Nhưng lão không hề biết là tu vi nguyên tu của Trần Trung cũng ở mức Nhất luyện cao cấp chỉ thua kém lão một bậc. Lão Cùng không kém cạnh, trong ống tay áo lão móc ra một thanh thiết côn chỉ dài khoảng 20cm, sau khi kích hoạt cơ quan bỗng nhiên thiết côn dài ra, hai đầu có hai cái lươi hái sáng hoắc.
Em vừa tập tành viết truyện mong mọi người vừa đọc vừa góp ý để em ngày càng viết tốt hơn nhé.
Cám ơn mọi người