Đưa mắt nhìn kho lúa cao to hùng vĩ, Viên Dận không khỏi sợ hãi thán phục:
“Chậc chậc, kho lúa lớn như thế, chẳng biết phải cần bao nhiêu cỗ xe ngựa mới có thể vận chuyển xong...”
Tôn Sách đã quen với việc hành quân đánh trận, nên hắn cũng rất am hiểu về cách vận lương, vì vậy tính nhẩm sau đó lên tiếng:
“Theo ý mạt tướng, dù tiên sinh dùng hơn một ngàn cỗ xe ngựa cũng phải mất ít nhất vài tháng mới có thể vận chuyển xong số gạo này.”
Viên Dận thở dài:
“Ôi trời, một ngàn cỗ xe ngựa, lại phải tốn hơn mấy tháng! Ngươi cũng biết dưới trướng chúa công thiếu hụt rất nhiều ngựa chiến, cho dù hắn đem tất cả ngựa chiến trong doanh ra để vận lương thực cũng chỉ được vài ngàn cỗ xe, nếu chúng ta cho vận chuyển không ngừng nghỉ cũng phải tốn hết một tháng mới có thể hoàn thành.”
Nghe hai người phân tích, Viên Hoàn ngẫm thấy cũng đúng, thời cổ đại chưa tiếp xúc nhiều với khoa học kỹ thuật, vì vậy khả năng vận chuyển còn quá kém.
À mà thôi, chuyện này thì liên quan quái gì đến hắn? Hắn chỉ đang suy nghĩ, nếu như về sau hành quân đánh trận, mỗi lần phải cần điều động một lực lượng hơn chục ngàn người ngựa, vấn đề vận chuyển lương thực sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuộc chiến. Hèn gì người xưa hay có câu ‘đại quân chưa động, lương thảo đi đầu’.
Viên Hoàn đành vẫy tay với Viên Dận và Tôn Sách:
“Hai vị đại nhân, chúng ta vào trong chứ?”
Tôn Sách đang muốn cất bước vào luôn thì Viên Dận nắm tay hắn cản lại, sau đó thi lễ:
“Nhị công tử, ta muốn đến kho lúa ở đằng kia được không?”
Úi chà, thật đúng là một con cáo già sống lâu năm lên lão làng, nhưng tiếc quá ngày hôm nay ngươi lại đụng phải một thợ săn chưa hề thất bại như ta!
Viên Hoàn âm thầm xem thường, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt, gật đầu đồng ý:
“Chuyện đó không sao cả, Viên tiên sinh muốn đến kiểm tra kho lúa nào trong những kho này cũng được.”
Nói xong Viên Hoàn lập tức đi trước dẫn đường, cả ba đi vào kho lúa Viên Dận muốn kiểm tra. Hai người lính đứng ở đó ôm quyền thi lễ:
“Kính chào thiếu chủ và hai vị đại nhân!”
“Ừ, miễn lễ, gần đây có chuyện gì xảy ra không?”
“Khởi bẩm thiếu chủ, anh em bọn ta trông coi ở đây rất nghiêm ngặt, tất cả đều bình thường ạ.”
“Thế thì tốt, tiếp tục canh gác.”
Viên Dận ngửa mặt lên nhìn mới phát hiện bên trong kho lúa được thiết kế vô cùng tinh tế, trông còn lớn hơn khi hắn nhìn từ bên ngoài. Cầu thang được xây dựng theo hình xoắn ốc, uốn lượn từ dưới lên trên đỉnh như một con rắn khổng lồ, ít nhất ở đây phải có trên chục tầng. Mỗi một phòng chứa đều được sắp xếp ngăn nắp, bao tải chất thành hàng, sẵn sàng cho việc vận chuyển.
Viên Dận giơ tay ra hiệu:
“Bá Phù!”
Tôn Sách lập tức rút đao thép ra, bất ngờ chém vào một bao lương thực trước mắt, trong khoảnh khắc, những hạt gạo trắng tinh khôi tuôn chảy như suối nguồn, rơi lả tả trên tay hắn.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Viên Dận tùy ý chỉ đại một chiếc bao tải khác:
“Bá Phù, ngươi kiểm tra thêm ở đằng kia!”
Tôn Sách lập tức trèo lên tầng ba, tìm đúng chiếc bao Viên Dận chỉ rồi chém một nhát, gạo trắng như tuyết lại chảy vào lòng bàn tay hắn một lần nữa. Vậy nên hắn quay sang Viên Dận gật đầu.
“Đại nhân, không có vấn đề gì hết.”
Viên Dận tiếp tục kiểm tra:
“Ngươi đi qua trái mười bước, chém bất kì cái bao nào ngươi muốn.”
Tôn Sách chém xong lại cười:
“Đại nhân, không có vấn đề gì hết.”
Liên tục thử hơn mười bao gạo khác nhau nằm rải rác ở tám tầng lầu, lúc này Viên Dận mới cảm thấy yên lòng, thi lễ với Viên Hoàn:
“Mong nhị công tử đừng trách, đây là yêu cầu của chúa công, tại hạ chỉ là kẻ sai đâu đánh đó.”
Viên Hoàn nhún vai tỏ vẻ không thèm để ý:
“Không sao, ngươi cẩn thận như thế là tốt.”
Đối mặt với sự chân thành đến thế, Viên Dận cũng đành thở dài:
“Nhị công tử, chúa công có thể có người con như ngươi đúng là phúc khí từ tổ tiên ngài ấy để lại.”
Viên Hoàn cũng chỉ có thể cười ha ha! Ơ kìa, ý của ngươi là sao, đừng nói với ta là đang lâm trận đột nhiên mềm lòng nhé?
Hắn sửng người, hơi mất tự nhiên ôm quyền thi lễ:
“Phận làm con phải lấy chữ hiếu làm đầu, giúp cha là điều đương nhiên.”
Chỉ chốc lát sau, Tôn Sách quay người bước xuống lầu, sau đó cả ba cùng nhau rời khỏi kho lúa.
Đêm hôm ấy, Viên Hoàn bày tiệc rượu tại huyện phủ để chào đón đoàn thanh tra. Tôn Sách thích thú cầm bầu rượu đến mức không nỡ buông tay, Phóng khoáng cạn chén:
“Ha ha! Sảng khoái, thật sự rất sảng khoái, cả đời ta chưa từng uống được loại rượu nào ngon như rượu này!”
Điển Vi, Lý Tồn Hiếu ở một bên tiếp đón hắn:
“Tiếp nào! Cạn chén! Không ngờ Tôn huynh đệ lại hào sảng như vậy, thực sự rất hợp tính với Điển Vi ta, hôm nay hai ta nhất định phải uống cho đã, không say không về!”
Cộp!
Hai bầu rượu cụng nhau, Tôn Sách mặt đỏ như quả gấc, vui vẻ nói:
“Uống nào! Viên công tử, mạt tướng nói thật rượu này lại gặp được tri kỷ thì ngàn chén là ít. Hôm nay ta may mắn gặp được lão Điển, đúng là trời thương Tôn Sách! Cạn nào!”
Hai người uống đến say mèm, thậm chí đôi mắt bắt đầu mở không lên, nhưng nỗi hào hứng lại dạt dào như đại dương rộng lớn, mặc kệ kẻ dưới khuyên ngăn cũng hờ hững thốt lên một câu:
“Con mẹ ngươi có uống với lão tử không?”
Viên Dận cầm bình rượu trong tay, gật gù đắc ý, miệng thỉnh thoảng thốt lên vài cậu thơ:
“Cho nên gặp lúc ta đắc ý
Chớ để trăng soi bóng bẽ bàng.
Thơ rất tuyệt diệu, rất tinh tế. Thật không ngờ nhị công tử không những có bàn tay vàng để trồng lương thực, mà còn là một cao thủ trong món thơ ca đàn hát, chỉ sợ ngay cả Công Tượng cũng cảm thấy thua kém.”
Trương Chiêu ngồi bên cạnh cười cười trả lời:
“Không chỉ là cảm thấy thua kém đâu. Tiên sinh không biết đó thôi, lúc trước Viên công tử đi đến Hạ Thái tình cờ gặp được hội văn nhân do tại hạ và các bạn bè bốn phương cùng nhau tổ chức, cảnh tượng đó... chà chà, cũng không khác với bây giờ lắm.
Nói gì thì nói, bọn ta đều là những kẻ học rộng tài cao, phong lưu nhã nhặn, từng người đều cùng nhau trổ tài thơ văn ngẫu hứng. Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Nhưng khi Viên công tử thốt lên bài [Tương Tiến Tửu], toàn bộ đều chấn động, tiếng vỗ tay vang ầm ầm khắp sảnh, cho đến nay ta vẫn còn nhớ như in bài thơ ấy.”
Bởi vì Viên Dận ở đây nên Trương Chiêu không dám xưng Viên hoàn là chúa công, chỉ có thể tạm thời gọi là Viên công tử, nhằm đề phòng một chút phiền toái không cần thiết.
Viên Dận vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía Viên Hoàn:
“Ồ, có chuyện đó nữa sao? Trình độ thơ ca của nhị công tử đã đạt đến trình độ nào? Tại hạ to gan, xin mời Viên công tử làm một bài thơ để ta lắng nghe được chăng?”
Mọi người bỗng ồn ào hẳn lên:
“Đúng rồi thiếu chủ! Làm một bài thơ đi!”
“Ta rất muốn được nghe tiếp thơ của ngài!”
“Thiếu chủ cố lên!”
“....”
Lúc này Viên Hoàn mặc dù đã hơi say một chút nhưng tâm trí cực kì tỉnh tảo:
“Viên tiên sinh muốn bản công tử ngâm thơ sao? Cũng được, nhưng tại hạ ngâm một câu thơ, tiên sinh nhất định phải uống cạn một chén, thành giao không?”
Mẹ nó, không kèm thêm chút điều kiện này làm sao ép ngươi say mèm được!
Lúc này mọi người lại quay sang hô:
“Viên đại nhân uống đi!”
“Viên đại nhân uống đi!”
“Viên đại nhân uống đi!”
“....”
Viên Dận cười lớn, hào sảng đồng ý:
“Ha ha! Chơi luôn, nếu mọi người đã cao hứng như thế, tại hạ nguyện liều mình bồi quân tử!”
Tiếng hoan hô vang vọng khắp nơi.
Viên Hoàn cầm ly rượu lên, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nâng chén mời:
“Có rồi!
Trước rượu vui thả hồn vào lời hát
Một kiếp người thấm thoát được bao lâu?”
Đây là bài Đoản Ca Hành Kỳ 2 của Tào Tháo, được ông sáng tác dựa trên một khúc nhạc gọi là Tương Họa Ca. Tào Tháo có hai bài, đây là bài thứ hai, thể hiện tráng chí và ý nguyện cầu hiền tài. Các nhà sử học cho rằng bài thơ này được sáng tác vào năm Kiến An thứ 13 (208), trong đêm trước trận chiến Xích Bích.Viên Dận rót đầy rượu, uống một hơi cạn sạch:
“Câu đầu tiên mà đã khí phách bao trùm thiên hạ, thật sự quá vi diệu! Tại hạ xin phép uống trước chén này đã!”
Viên Hoàn tiếp tục:
“Hạt sương sớm tụ đầy rồi tan vỡ
Ngày buồn khổ liệu mấy ai chẳng sầu?”
“Ha ha ha! Tiếp nào!”
Viên Dận lại cạn sạch chén, uống đến tràn ly.
“Vội đứng dậy, lòng chứa đầy khí khái
Nhưng nỗi buồn sao vẫn mãi không phai.”
“Tiếp nào!”
“Tìm gì để vui vầy bên tạo hóa
Chỉ đành dâng chén rượu đắng mặn môi.”
“Uống!”
“.....”
Mỗi lần Viên Hoàn đọc một câu thơ, Viên Dận đều khí khai nốc cạn chén rượu, chưa từng ngơi nghỉ. Đang lúc bầu không khí vui đến quên lối về, bỗng bên ngoài có một người lính vội vã xông vào trong huyện phủ.
“Báo! Có chuyện không hay rồi, khởi bẩm thiếu chủ, sơn tặc núi Tượng Táo tập kích Hạ Thái, chúng đang đốt kho lúa của chúng ta!”
“Cái gì? Núi Tượng Táo!”
Viên Dận giật mình, hơi rượu bay gần hết, hắn đứng chết lặng ở đó, cơ mặt không ngừng run rẩy!