Quy chế thưởng phạt mới được ban hành, lập tức kích thích người dân tại các huyện chăm chỉ gia tăng sản xuất. Các quan chức bản địa hận không thể tự mình làm gương tốt, xắn áo lao xuống ruộng để dân chúng noi theo. Một vài huyện lệnh thông minh đi tuyên truyền bằng một cách tinh tế hơn, họ trích thêm tiền túi ra để thêm vào phần thưởng, dùng quân lệnh trạng để ký kết và hứa hẹn, kích thích dân chúng nơi đó tập trung khai khẩn ruộng hoang.
Viên Hoàn âm thầm phái gián điệp đến khắp nơi trên Dương Châu, điều tra thêm quá trình thi hành mệnh lệnh, ghi lại tên những quan viên có thể thích ứng và phát triển thêm chính sách cải cách do mình ban hành vào sổ, sau này họ chính là những đối tượng được ưu tiên cất nhắc. Riêng những tên tham quan lười làm hoặc tài năng không đủ, Viên Hoàn sẽ chuẩn bị một số biện pháp để ép hắn từ chức.
Tóm lại Viên Hoàn muốn thông qua một loạt chính sách pháp lệnh đêm toàn bộ quan viên dưới quyền Viên Thuật đổi mới hết một lần. Bốn đời tam công giàu thật, nhưng không dư cơm để nuôi những đám ngu ngục chỉ biết ngồi há mồm chờ ăn.
Tuy nhà họ Viên vẫn chưa có quyền hạn khai trừ quan viên ra khỏi triều đình, nhưng bây giờ hoàng gia sụp đổ, đạo đức suy đồi, ngay cả hoàng đế còn bị người khác bắt đi, ai mà rảnh bắt bẻ ngươi về điều này? Cho dù có, ta cũng con mẹ nó đá ngươi ra khỏi chính quyền luôn, ngươi làm được gì ta?
Ở thời đại Tam Quốc, trời lớn nhất, quyền lực tiền tài đứng thứ hai, sau đó đến vũ khí ai sắc bén, nắm tay ai cứng sẽ quyết định toàn cục. Hoàng đế hả, cũng chỉ là một con rối. Ngươi ngưỡng mộ nể sợ hắn thì hắn sẽ là thiên tử, còn ngươi coi hắn không bằng rắm cho thì hắn chỉ là một con búp bê đầu đội vương miện có rèm châu mà thôi.
Còn nhớ lần đầu tiên tiến hành cải cách ruộng đất, Viên Hoàn túm đầu một huyện lệnh vớ vẩn ăn hại rồi đá đít đi, thay thế bằng một người trẻ hơn. Kết quả anh chàng trẻ tuổi kia cảm thấy quá áp lực nên điên cuồng làm ngày làm đêm, khai khẩn ruộng hoang quá nhanh, cả huyện đang đứng chót đột nhiên nhảy lên TOP 1.
Viên Hoàn thấy thế nhanh chóng hạ lệnh ban thưởng tại chỗ, chưa đến hai ngày, mấy cỗ xe ngựa chở 100.000 đồng ngũ thù chạy đến huyện. Tất cả dân chúng từng góp sức khai khẩn ruộng đất đều được chia hoa hồng, ít nhất cũng lấy được trăm đồng ngũ thù. Các huyện khác nhìn đến đỏ mắt, họ dựng lều vải ngủ luôn tại ruộng, còn mua thêm đèn để thắp sáng nhằm canh tác ban đêm.
Thật lòng mà nói, cải cách ruộng đất đã đi vào quỹ đạo, giúp Dương Châu mau chóng khôi phục kinh tế, toàn dân hoan hô. Quân đồn điền trực thuộc huyện cũng được thành lập, mỗi ngày tuần tra, thấy ai lười biếng thì vụt cho vài gậy, còn hễ kẻ nào nổi ý xấu tính vào cướp cạn sẽ bị giết không một chút xót thương.
Đêm đến, ánh đèn như đom đóm lập lòe.
Viên Hoàn khoác thêm áo, ngồi thừ ra trên bàn làm việc suy nghĩ chiến lược tiếp theo, chẳng biết lúc nào Trương Chiêu đã đi vào, gương mặt tươi cười thi lễ:
“Bẩm thiếu chủ, đây là những thanh niên tài hoa ở Dương Châu, có thành tích tốt trong đợt cải cách vừa rồi, mong ngài xem qua, đến lúc thích hợp sẽ tiến hành cất nhắc.”
Viên Hoàn đặt bút sang một bên rồi thò tay cầm bức thư bằng lụa, cái tên đầu tiên đã làm hắn giật nảy mình:
“Bộ Chất? Hắn lại là người ở huyện Hoài Âm thuộc Đông Hải?”
Trương Chiêu lộ ra ánh mắt kinh ngạc:
“Ủa, sao thiếu chủ lại biết người này?”
Viên Hoàn giật mình nên nói hớ, vội vàng sửa lại:
“Chậc, Tử Bố quên rồi sao? Lần trước chúng ta đi khảo sát, trong nhóm người đó có một kẻ tên Bộ Chất, hắn nói hắn ở Từ Châu chạy đến đây tị nạn đúng không?”
Trương Chiêu vội vàng gật đầu:
“Thưa vâng! Chính là người này, nghe nói hắn dẫn theo một đứa em gái trong dòng họ đi đến Hạ Phì, chuẩn bị xuôi dòng về Giang Đông thì gặp ngay đợt cải cách ruộng đất của chúng ta, hắn cảm thấy chính sách rất tốt nên đã ở lại luôn.”
Viên Hoàn mừng ra mặt!
Dù Bộ Chất ở Tam Quốc không phải một nhân vật chiếm spotlight nhiều nhặn gì cho cam, nhưng nhưng trong lịch sử hắn đã lên đến chức thừa tướng Đông Ngô, quyền cao chức trọng, cũng chính hắn thúc đẩy việc thu Giao Châu vào lãnh thổ, mở rộng đất cho chính quyền Đông Ngô.
Một kẻ khá trâu bò như thế, từ khi nào lại chạy tới đây xin Viên Hoàn chén cơm vậy? Nếu không mạnh mẽ chiếm lấy, chẳng phải hắn sẽ phụ lòng yêu thương như biển cả của tạo hóa sao?
Hơn thế nữa, Bộ Chất dẫn theo em gái, chà chà, theo như hắn biết, Bộ Luyện Sự là một trong những người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có vẻ cuối cùng cô ta lọt vào mắt xanh của Tôn Quyền, trở thành người vợ được Tôn Quyền yêu thương nhất, sau này còn được phong làm hoàng hậu.
Ha ha ha, Viên Hoàn ta chẳng lẽ phải đào góc tường Đông Ngô, gom hết nhân tài về một mối sao? Chậc chậc, Tôn Sách thật đáng thương, lúc này còn phải làm công ngắn hạn cho ta, hiện tại Viên Hoàn không rảnh để ý đến hắn, thôi cứ chờ qua khoảng thời gian khó khăn, nhất định hắn phải giải quyết mầm họa ngầm này mới được.
Viên Hoàn tiếp tục xem bảng cáo cáo, ngoài Bộ Chất ra không có báo cáo nào chi tiết giống như của hắn nữa, phải nói Trương Chiêu đã bỏ ra rất nhiều công sức, bảng xếp hạng lần này chắc chắn không chỉ có năng lực cá nhân của đám thiên tài văn sĩ.
Viên Hoàn nhẹ nhàng bảo:
“Kẻ tên Bộ Chất này có thể là một hạt mầm tốt, ngươi tìm cơ hội thích hợp đưa hắn đến Thọ Xuân đi. Việc này cứ dùng công văn truyền tin cho ta, bản thiếu chủ muốn để bọn hắn biết, chỉ cần ngươi có năng lực, bản thiếu chủ sẵn sàng kiếm thang cho ngươi leo lên.”
Trương Chiêu lòng tràn đầy mừng rỡ, hắn vốn cho là những việc cất nhắc đặt biệt như thế này phải tốn chút miệng lưỡi để thuyết phục chúa công, trước khi đến hắn thậm chí muốn bắt chước Hàn Tín một phen, liều mình khuyên răn lãnh đạo.
Điển cố Tiêu Hà dưới trăng đuổi theo Hàn Tín: Khi Lưu Bang còn là Hán vương, dẫn người vào đất Thục, do bề tôi thấy nơi này độc địa nên thi nhau bỏ trốn. Hàn Tín thấy Hạ Hầu Anh và Tiêu Hà đề cử mấy lần không được nên cũng cuốn gói đi luôn. Tiêu Hà nghe vậy hét lớn:" không có Hàn Tín, cả đời chúng ta sẽ chết già ở chốn này." rồi lên ngựa đuổi theo. Sau đó Lưu Bang dù không thích quá khứ xin ăn, chui háng của Hàn Tín nhưng tin tưởng Tiêu Hà nên mới đồng ý phong Tín làm đại tướng.Con mẹ nó, ai ngờ đâu Viên Hoàn còn quyết đoán hơn hắn nhiều. Nên nhớ loại chuyện này một khi lấy công văn truyền tin ra sẽ làm cho các quan viên ở huyện khác ước ao ghen tị, những vấn đề ngầm đang tồn tại sẽ lập tức ngoi lên và tìm tới cửa, chưa chắc một chúa công bình thường có thể dễ dàng chấp nhận.
Ặc, quên mất, chúa công nhà mình không phải người bình thường!
Trương Chiêu âm thầm may mắn, quyết định lúc trước của mình thực sự sáng suốt.
Hắn đang muốn rời đi thì Viên Hoàn gọi ngược trở về:
“Khoan đã Tử Bố, ngươi cũng không nên chỉ chăm chăm vào các thanh niên nhiệt huyết, thật ra chúng ta còn rất nhiều nhân tài, ví dụ như hội văn nhân lần trước có Lỗ Túc, Gia Cát Cẩn, Trương Hoành, những người này đều là rường cột nước nhà. Bản thiếu chủ cầu hiền như khát nước, hy vọng ngươi có thể mở lời mời họ về đầy hiệu lệnh dưới lá cờ của ta.”
“Ặc, chuyện này….”
Trương Chiêu nhìn Viên Hoàn ái ngại.
“Ơ kìa? Sao thế? Chẳng lẽ bản thiếu chủ không đáng để bọn hắn gia nhập sao?”
Viên Hoàn thử thăm dò một chút.
“À thì… cũng không phải, chỉ là bọn hắn cảm thấy cha của ngài….”
Mẹ nó chứ, lão cha hố hàng này đúng là một ngôi sao chổi, ám con trai hết lần này đến lần khác. Hình như Trương Chiêu cảm nhận được Viên Hoàn có vẻ không vui nên vội mở miệng trấn an:
“Có điều bọn họ đều vô cùng nể phục cải cách ở Dương Châu, cho rằng thiếu chủ là người làm nên đại sự.”
Ha ha ha!
Biết ngay mà, cái dòng họ bốn đời tam công này lần nào cũng phải để nhân vật chính là mình lên sàn để gỡ vốn. Viên Hoàn khoát tay ra hiệu Trương Chiêu dừng lại:
“Thôi nào, người khác nghĩ gì về ta cũng được, có duyên sẽ về với nhau, ngươi hãy thuận theo tự nhiên, chờ bọn hắn nghĩ thông suốt hoặc thời cơ chín muồi sẽ tự tìm đến cửa, nhưng Bộ Chất thì phải lôi kéo bằng mọi giá, hiểu không?”
Trương Chiêu sống lâu lên lão làng, làm quái gì không hiểu ý Viên Hoàn. Lỡ như có một ngày hai cha con tách ra sống riêng, Viên Hoàn phải đảm bảo một nhóm người tình nguyện trung thành với hắn không màng sống chết, chứ không phải trung thành với Viên Thuật.
Trương Chiêu hạ thấp giọng thi lễ:
“Chúa công yên tâm, ta đã hiểu.”
Một tiếng ‘chúa công’ đã đủ để biểu lộ tâm ý của Trương Chiêu, hắn muốn nói cho Viên Hoàn biết mình chưa từng quên lập trường của bản thân, từ đầu đến cuối hắn vĩnh viễn sẽ là thần tử của Viên Hoàn!