Hệ Thống Xuyên Nhanh Hôm Nay Lại Chọn Đúng Người Rồi

Chương 23


“ Hào quang của mỹ nhân” kể về chặng đường trở thành ảnh hậu nổi danh của Mộc Hoàn – con gái út của Lâm gia.
Nàng tính tình nhút nhát, ít nói, ít cười như dáng vẻ e ấp vốn có.

Mộc Hoàn sở hữu mái tóc đen và đôi mắt bồ câu xinh đẹp khiến bao kẻ sao xuyến.

Nàng tham gia vào giới giải trí với bộ phim đầu tay “ Đồi sao” rất được yêu thích.
Không thể nhắc đến Mỹ Loan, vị tổng tài lạnh lùng ngồi trên hàng vạn người lại đem lòng yêu Mộc Hoàn thuần khiết.

Mỗi ngày, mỗi phút trái tim đều hướng về nhau.

Cơ duyên đưa đẩy, không biết vô tình hay định mệnh, cả hai luôn thấy đối phương kể cả mình ở đâu.

Sau này,Mỹ Loan thổ lộ với nàng,…… nhưng biến cố từ đây mới bắt đầu
Mộc Hoàn bị tai nạn giao thông, mất trí nhớ tạm thời.

Mỹ Loan cũng không thể liên lạc với nàng do cha mẹ cô đã âm thầm phá rối.

Họ không muốn con gái rước kẻ tàn tật về nhà, nhất là việc nó bỏ quả cải ra để vun đắp cho Mộc Hoàn…
Nhưng, khoảng cách không phải rào cản.

Một khi đã yêu, hãy vượt qua tất cả…hai nàng cũng thế.


Mộc Hoàn dần dần nhớ lại kí ức lãng quên, tiếp tục sự nghiệp còn dang dở.

Thành công xây dựng thành tựu đáng nể phục với nhiều vai diễn yêu cầu trình độ cao.

Mỹ Loan nhờ vào tài lãnh đạo và trí thông minh vượt trội, đem công ty đứng đầu thành phố.

Cha mẹ cô không còn cách nào khác, đành chấp thuận Mộc Hoàn.
Một người đơn thuần, nhút nhát lại thích gắn nụ cười trên môi.

Kẻ lạnh lùng, nhạt nhẽo bỗng muốn học cách yêu….

ở bên nhau sẽ như thế nào?
Bình An xuyên vào người đại diện của Mộc Hoàn khi nàng bắt đầu vào nghề.

Trời sinh ít nói, đối sử với ai cũng như ai.

Trong công việc luôn cẩn thận, tỉ mỉ nên rất được hai nữ chính tín nhiệm.

Kể cả sau này, cô cũng trung thành đi theo Mộc Hoàn dù có nhiều khó khăn xảy ra.
Tổng kết nhiệm vụ: công lực Mộc Hoàn, điểm hảo cảm 40 phần trăm…
Góc tâm sự
Bình An cảm thấy rất vui, cô nghĩ rằng lần này mình sẽ không phải trong vai “ vợ” nữa.

Bởi Mộc Hoàn nhút nhát, đáng yêu nên cô phải là người mạnh mẽ bảo vệ nàng chứ.

AHAHA
Món quà nhỏ
Mộc Hoàn hai mắt rưng rưng, ôm lấy tay Bình An nhỏ giọng: “ em đã cứu chị, chị lại không có gì đáng giá…tấm thân này..” thì cô vội xua tay, lắc đầu ý bảo không sao.
Những hơi thở nàng bỗng trở nên lạnh lẽo, hai mắt âm hiểm, thơm lên má cô:" em dám từ chối?"
Tác giả: nàng không phải hắc hoá chứ?
Phim trường đông đúc, nhóm diễn viên không lo làm mà cười cười tám chuyện khiến lão đạo diễn tức giận: “ Mộc Hoàn đâu, còn 2 cảnh nữa mà sao lâu la thế, muốn để ông đây phát điên à?”
Có người thuận miệng đáp, chỉ tay vào phòng trang điểm phía xa: “ trợ lí của cô ấy ngất xỉu, chắc là lo quá thành ra quên việc”
Lão ném quyển kịch bản xuống bàn, vắt chân chữ ngũ ra lệnh: “ còn không mau đi gọi” thì anh quay phim bên cạnh hớt hải chạy đi, việc gì cũng đến lượt mình.
Bình An nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt.

Cô cảm thấy không gian rất mờ, dù người trước mặt có đứng xát lại.
Xoa xoa mi tâm, Bình An ngồi dậy.

Mộc Hoàn lo lắng thì thầm: “ này, em có sao không? Sáng nay ăn gì chưa? cô trả lời đại: “ nga….không sao”

Mộc Hoàn hai mắt lấp lánh tựa gắn sao, nhan sắc như hoa như ngọc.

Mỗi cử chỉ đều nhẹ nhàng, thanh thoát.

Nàng mặc đồ công sở, phấn son nhẹ nhàng..

có vẻ đang trong quá trình đóng phim.
Cô tựa người vào ghế dài, quay sang nghi hoặc hỏi hệ thống: “ hình như Mộc Hoan rất bất ngờ”.

Nó nhếch môi, thản nhiên đáp: “ nhân vật mà ngài trước khi xuyên vào tính tình lạnh nhạt, một câu cũng tiếc.

Có lẽ đây là nguyên do” nó đoán vậy
Nàng loay hoay tìm nước cho cô, nhưng thanh niên cao lớn bước vào, chỉ chỉ ra bên ngoài: “ Mộc Hoàn, đạo diễn đang đợi kìa.

Còn không mau ra, lão lại quát um lên”.

Không còn cách nào khác, nữ chủ ríu rít khuyên cô ngồi đây nghỉ ngơi, có chuyện gì hãy báo cho nàng.
Cả hai ra ngoài rồi, cô mới dám ngồi thẳng dậy.

Hai vai mỏi nhừ, Bình An buồn bực nói: “ aida, hình như ta sắp già rồi”
Hồ Lô ngáp ngắn ngáp dài, che miệng: “ chắc là do lười vận động” liền quay đầu, né đi cú liếc nhìn của Bình An.
Ghế sofa cô ngồi rất gần bàn trang điểm, Bình An dễ dàng vươn tay lấy gương, muốn kiểm tra mặt mũi một chút…..

Dung nhan non nớt, mái tóc ngắn ngang cổ nhìn khá thuận mắt.

Nếu cười lên sẽ rất đáng yêu, nhưng hạ thấp khoé môi một chút..


liền như biến thành người khác.
Cô chạy tới cửa, len lén nhìn qua khe sáng bé tí….

Hoá ra phim trường trông như thế này, một bên cảnh đẹp như tranh…một bên toàn là máy móc.
Cô thầm thở dài, Mộc Hoan thật nhút nhát.

Mấy bà thím cậy quyền, sai nàng đi mua nước.

Nhưng muốn Mộc Hoàn tự bỏ tiền ra, hỏi xem có tức không? Nàng gật đầu, giống như bạch thỏ khiến cô tức điên lên.

Mặc kệ sự can ngăn của hệ thống, cô xồng xộc bước tới, kéo tay nàng xát lại mình.

Dáng người cả hai đều nhỏ nhắn, thon thả…cảm thấy đứng chung rất xứng đôi.

Nhưng cô làm gì có thời gian để ý điều nhỏ nhặt ấy, một mình lườm lại mấy bà thím.
Mộc Hoàn muốn ngăn, lại bị cô ép im lặng.

Hai mắt Bình An bắn ra lửa, nhất nhất không cho nàng đi mua đồ.
Mộc Hoàn bù lu bù loa khóc: TT ngài còn không mau cho tôi về bên Bình An.

Trái tim này cô đơn quá đi

Bình Luận (0)
Comment