Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 165

Từng bước từng bước bị người dồn ép vào thế bí như thế, Lâm Mặc cảm giác chính mình như con thú nhỏ vướng phải bẫy rập, muốn trốn thoát không được, kêu gào không xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ đặt bẫy tiến đến thu gọn vào túi.

Chỉ trong tích tắc nho nhỏ đó, bộ não của cậu đã tự động chạy thử hàng loạt kết quả.

Nếu nói có thì sao?

Đồng nghĩa với việc cuộc sống của cậu từ nay sẽ có thêm một người nữa, lại không chỉ đơn giản như mối quan hệ đồng nghiệp bạn bè, mà là loại khắc cốt ghi tâm trở thành sinh mệnh của nhau.

Lâm Mặc lúc năm tuổi không hiểu được vợ chồng là gì, mười sáu tuổi càng không hiểu được tình yêu, nhưng cậu có thể học hỏi, tra cứu. Mọi người đều bảo rằng hai người yêu nhau chính là chuyện đẹp đẽ nhất trên đời, là sự gắn kết giữa hai trái tim, hòa quyện với nhau, dây dưa không ngừng.

Dĩ nhiên cũng có những mối tình hời hợt như cơn gió thoáng qua, hay rạo rực như ánh lửa đêm hè rồi chỉ để lại tro tàn vào sớm mai. Có điều với một người nhân tạo vẫn luôn lớn lên ở viện nghiên cứu như Lâm Mặc, cậu chưa bao giờ có cơ hội chứng kiến những cuộc tình như thế, càng đừng nói trong đầu sẽ nảy sinh những loại ý niệm như vậy.

Tình yêu, sau nhiều phen khắc khổ, đối với Lâm Mặc đã trở thành một danh từ vô cùng thần thánh. Sự ràng buộc của hai từ "đồng ý" lớn lao hơn bất kỳ khế ước nào, bởi vì trái tim và lý trí sẽ luôn nhắc nhở cho cậu hay trách nhiệm của mình.

Còn giả như nói không?

Lấy tính cách của Hạ Duệ, dù cường thế đến đâu, cũng không phải loại ép người đến vô sỉ. Cho dù bị cậu từ chối, hắn cùng lắm chỉ đau một hồi, có lẽ sẽ hơi khó chịu nữa, nhưng chắc chắn không làm ra loại chuyện thiếu suy nghĩ gì. Mà cậu chỉ cần đợi phi thuyền quay trở về Trái Đất, hai người sẽ lại trở thành hai đường thẳng song song, không còn liên lụy gì đến nhau nữa.

Chỉ cần nghĩ một chút, bên nào lợi bên nào hại đã quá rõ ràng, thậm chí còn chẳng phải đắn đo.

Cậu với hắn đến với nhau là chuyện không thể. Cậu là người nhân tạo, cậu có thể học, nhưng sẽ không bao giờ hiểu được tình yêu là gì, càng đừng nói đáp lại hắn thứ tình cảm mà hắn mong muốn. Quan trọng hơn tương lai cậu ra sao hãy còn mịt mù, chính cậu cũng như kẻ đi lạc trong sương mù, từng bước tiến tới, không rõ bước kế tiếp là lối ra hay vực sâu vạn trượng.

Từ khi sinh ra cậu đã được định trước không thể sống như một con người, cậu không có tư cách để mơ ước loại tình cảm xa xỉ đó.

Thế nhưng... tại sao cậu lại không thể nói từ chối?

Hạ Duệ hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ đối phương, quai hàm banh chặt, trái tim đập liên hồi, toàn bộ cơ thể đều khẩn trương đến không nhịn được.

Hắn không phải không nghĩ đến thất bại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thất bại thì có làm sao, tên phó quan kia viết thư sai chính tả còn câu được người về, thư hắn viết đúng ngữ pháp chính tả câu cú hoàn mỹ, tình cảm dạt dào nghiêm túc, lẽ nào thua kém được. Nếu lần đầu thất bại, hắn lại tiếp tục viết thư lần hai. Lần hai thất bại, hắn lại viết tiếp lần ba. Viết đến khi nào cậu đồng ý mới thôi.

Đã ôm sẵn tâm thế như thế, Hạ Duệ nghĩ cho dù Lâm Mặc có làm ra loại phản ứng nào đi chăng nữa, hắn cũng có thể sẵn sàng ứng đối.

Chỉ là hắn không ngờ, cậu không đồng ý, cũng không từ chối, ngược lại ngẩn ngơ mở to đôi mắt nhìn hắn, chẳng biết từ lúc nào lệ châu đã lăn xuống trên gương mặt, màn sương mịt mờ kia không che giấu nổi đau thương trong mắt.

Cơ thể Hạ Duệ cứng lại, đây... rốt cuộc là chuyện gì?

Nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều, sự luống cuống của Hạ Duệ theo số nước mắt ngày càng tăng, hắn cơ hồ sắp hỏng rồi! Hắn không hiểu vì sao cậu khóc, nhưng hắn khẳng định được lòng mình hoàn toàn không hề muốn nhìn thấy sự thương tâm trong mắt cậu như vậy.

"Đừng... đừng khóc." Hạ Duệ suy nghĩ hồi lâu chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Đôi bàn tay to lớn của hắn vụng về gạt đi những giọt nước mắt, nhưng lau được giọt đầu sẽ có giọt thứ hai, liên tiếp như vậy, gương mặt của Lâm Mặc sắp bị hắn biến thành mèo hoa rồi.

"Xin lỗi..." Hắn ôm lấy cậu, gắt gao chặt chẽ, "Anh không tốt, anh không nên khiến em khóc. Nếu em không muốn nghe, anh sẽ không bao giờ lặp lại những lời này nữa."

Hắn nghĩ hắn có thể mặt dày mặt dạn theo đuổi người ta, nhưng nhanh chóng ngộ ra nếu sự theo đuổi đó chỉ khiến Lâm Mặc đau khổ, như vậy còn không bằng hắn đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống đối phương còn hơn.

Hai tay Lâm Mặc hơi run rẩy đưa lên, sau đó chậm rãi níu lấy phía sau lưng Hạ Duệ, giọng nói như nghẹn khuất: "Em không biết nữa, Hạ thiếu tướng, em không biết."

"Không biết điều gì?" Giọng nói của Hạ Duệ cũng theo đó không tự chủ được mà hơi run lên.

"Em không biết tình yêu là gì, em không biết làm thế nào để yêu một người, em không biết sau đó chúng ta sẽ ra sao, càng không biết nên đưa ra lựa chọn thế nào." Cậu giấu đi những tiếng rên rỉ trong cổ họng của mình, đau đến nghẹn ngào, "Nhưng em lại biết mình yêu anh."

Thật mâu thuẫn, thật sai trái, thật nguy hiểm.

Tình yêu là thứ xa xỉ nhất cậu có thể hy vọng trong thời khắc này, lại đồng thời là thứ có gần trong tầm tay nhất.

Đồng tử của Hạ Duệ co lại.

"Em... đồng ý?"

"Không."

Em không thể cùng anh tiến hành tình cảm theo đúng trình tự bảo hộ của pháp luật liên minh, bởi vì người như em vốn dĩ không được pháp luật công nhận, càng không có tư cách để hứa hẹn với anh bất kỳ điều gì.

"Hạ thiếu tướng, em không thể đồng ý." Cậu hít một hơi thật sâu, "Nhưng em vẫn sẽ yêu anh, sẽ vĩnh viễn yêu anh."

Dù sao... sinh mệnh của người nhân tạo cũng thật ngắn ngủi.

Sau cuộc trò chuyện này, em vẫn sẽ yêu anh.

Khi quay trở về Trái Đất, chúng ta đường ai nấy đi, em vẫn sẽ yêu anh.

Đến lúc tấm thân này bước vào những ngày cuối cùng, em vẫn sẽ yêu anh.

Một trăm năm sau đó, anh đã có gia đình, đã quên đi một người như em, em vẫn sẽ yêu anh.

Em không thể đồng ý, cũng không thể mang lại cho anh bất kỳ điều gì. Hứa hẹn duy nhất em có thể làm được, là mãi luôn yêu anh.

Hạ Duệ vẫn chưa hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng chí ít hắn biết rằng Lâm Mặc cũng có tình cảm với mình, hơn nữa sâu đậm không ít.

Rốt cuộc phải khắc sâu như thế nào, mới có thể dễ dàng thốt ra câu yêu một người đến khi nhắm mắt xuôi tay? Hạ Duệ chợt nhớ đến khi ấy, Lâm Mặc liều lĩnh quay trở về đối mặt cùng dây leo chỉ để tìm lại liều thuốc cứu hắn. Một nghiên cứu viên thể năng cấp F, chạy bộ không quá năm dặm đã thở dốc, tính tình nhút nhát rụt rè, thế nhưng lại dám làm chuyện mà nhiều người can đảm hơn, mạnh mẽ hơn cũng chưa chắc thực hiện.

Hắn cảm thấy xấu hổ. Bởi vì tình cảm của hắn dành cho cậu, so sánh ra, hoàn toàn không đáng kể.

Trao đổi không tương đồng, tự nhiên không thể đạt thành giao dịch. Tình cảm cũng tương tự một đạo lý như vậy mà thôi.

"Không sao cả." Mất một lúc lâu sau, Hạ Duệ mới tìm lại về được thanh âm của mình, "Nếu em không biết, có thể từ từ học. Em thông minh như vậy, khẳng định sẽ học rất nhanh."

Mà hắn cũng cần phải chân chính học cách yêu một người, cũng như định nghĩa xem tình yêu của mình dành cho Lâm Mặc là gì.

Kết thúc như vậy, tự nhiên không phải tốt nhất, nhưng cũng không phải kết quả tồi tệ nhất. Kỳ thật Hạ Duệ còn cảm thấy bản thân thu hoạch không ít. Hắn biết Lâm Mặc yêu mình, lại nhận ra bản thân vẫn chưa hiểu rõ hết về tình yêu, hay nói đúng hơn, vẫn chưa rõ cách yêu một người.

Thật may mắn, hai người bọn họ có thể từ từ học. Năm dài tháng rộng, hắn tin tưởng sẽ có một ngày nhận được câu trả lời đồng ý từ cậu.

Rốt cuộc hai người vẫn không công khai, cùng với trạng thái ban đầu không khác nhau lắm. Thế nhưng đôi bên đều cảm nhận được đã có thứ thay đổi, mọi việc không hoàn toàn giống hệt như trước kia.

Ví dụ như Lâm Mặc thật chăm chỉ mà đi lấy đồ ăn sáng lẫn tối cho Hạ Duệ.

Ví dụ như Hạ Duệ cố gắng hoàn thành công tác sớm nhất có thể mỗi ngày để quay trở về phòng bồi bạn cùng cậu.

Này càng giống như phu phu già đã chung sống với nhau chục năm rồi. Hạ Duệ vốn chỉ muốn nhảy từ giai đoạn hẹn hò sang kết hôn thôi, ai ngờ lại nhảy luôn tới cuộc sống hôn nhân vài chục năm sau.

Nhưng hắn thật yêu thích bầu không khí này. Mọi thứ như chỉ để càng thêm khẳng định rằng Lâm Mặc là mảnh ghép hoàn chỉnh mà hắn còn đang thiếu.

Bọn họ vẫn chưa công khai, nhưng Hạ Duệ nghĩ đợi đến khi chiến dịch kết thúc, hắn bàn giao công việc ở Trái Đất xong sẽ tìm đến cậu hỏi lại một lần nữa. Không phải cái loại tỏ tình mất mặt được người ta xoa bóp cho còn cứng lên được sau đó mặt dày tấn công luôn, mà là loại trịnh trọng quỳ gối một chân, trên tay cầm nhẫn, ánh mắt thâm tình hỏi một câu.

Trả lời cũng chỉ một câu là đủ rồi.

*****

Lúc này đây, bầu không khí trên phi thuyền an nhiên bao nhiêu, dưới Trái Đất ngược lại đã sớm loạn.

Mặc dù chưa có tin xác định về việc tồn tại hành tinh phù hợp cho con người, chính phủ liên minh đã bắt tay xây dựng hàng loạt phi thuyền cực đại dùng để di trú người dân khi ngày tận thế diễn ra. Dự án này được đặt tên "Con thuyền Noah", dựa trên chiếc thuyền trong kinh thánh. Thật lòng thì khi tận thế đã sát đến mông thì đặt tên thế nào cũng được, cho nên lãnh đạo hiển nhiên không muốn mất quá nhiều thời gian nghĩ tên lắm, trực tiếp chọn một cái tên nghe khá kêu lại quen thuộc là đủ.

Công xưởng nơi những chiếc phi thuyền Noah này lắp đặt được xây dựng ở những vùng xa xôi hẻo lánh, hoàn toàn tách biệt với nhân loại, song thi thoảng các phóng viên cùng cánh truyền thông vẫn có thể tiến vào quay chụp làm phóng sự. Dù sao hy vọng của loài người toàn bộ đều đặt lên những con thuyền này, cho nên người dân vô cùng trông đợi theo dõi tiến trình thi công của dự án, nếu không phải vì ban đầu chính phủ chọn xây thuyền nơi xa xôi hẻo lánh, e rằng bọn họ đã sớm bao vây xung quanh mỗi ngày rồi.

Dự án vẫn đang diễn ra vô cùng thuận lợi, mặc cho chiến dịch thăm dò tinh cầu Hy Vọng kia ra sao, tối thiểu nhân loại trong vòng hai năm tới sẽ thuận lợi di cư ra khỏi Trái Đất. Coi như tạm thời không kiếm được tinh cầu thích hợp, liên minh dự tính những chiếc phi thuyền này cùng nhu yếu phẩm mang theo đủ cung cấp cho nhân loại trong vòng mười năm tới. Về phần sau mười năm... vẫn là phụ thuộc vào ý trời rồi.

Tuy rằng dự án này không đảm bảo sự sống còn cho nhân loại, thế nhưng có thể kéo dài thời khắc tận thế ra thêm mười năm nữa đã rất không tồi, nhân loại đặt hết toàn bộ hy vọng vào đây, nhất cử nhất động của công xưởng đều dẫn nhân chú mục cả.

Vì thế, rạng sáng ngày hôm ấy, khi người dân đầu tiên phát hiện tiếng nổ cùng ánh sáng phát ra từ nơi công xưởng, không quá nửa tiếng binh lính từ quân bộ đã nhanh chóng di chuyển tới. Một tiếng sau, những người nhân trong phạm vi một năm mươi dặm đều được tạm thời dời đi. Ba tiếng sau đó, những phóng viên thường trực đầu tiên đã bắt đầu xin phép tiến vào ghi chép quay lại.

Thế nhưng lần đầu tiên trong suốt quá trình diễn ra dự án, quân bộ lẫn chính phủ đều từ chối yêu cầu này.

Alexis Grande, một trong mười vị thiếu tướng hiện tại của quân bộ, trầm mặc nhìn khung cảnh trước mắt.

Toàn bộ công xưởng đều đã bị phá hủy, tính đến thời điểm hiện tại đã tìm ra ba mươi lăm người bị thương nặng hôn mê, mười bốn trường hợp tử vong, số lượng người chưa rõ tung tích vẫn còn đến hơn năm mươi người. Dựa theo dấu vết còn lại, có thể khẳng định nguyên nhân gây ra bắt nguồn từ một hoặc nhiều vụ nổ, hơn nữa sức công phá mạnh mẽ vô cùng. Hơn nữa hậu quả để lại sau đó là một đám cháy lớn, người bên quân bộ đến bây giờ vẫn chưa dập lửa xong.

Nếu không có thông báo khẩn cấp, như vậy việc này hẳn đã xảy ra chỉ trong tích tắc, đến nỗi công nhân viên ở đây hoàn toàn không có đường chạy thoát, thậm chí đến báo tin cho cấp trên cũng không kịp.

Những chiếc phi thuyền được thiết kế để giúp nhân loại có thể tồn tại trong vũ trụ vô biên ngoài kia, đương nhiên độ bền cực cao, đa phần còn nguyên vẹn, chỉ là một số bộ phận do ảnh hưởng từ vụ nổ mà nứt ra vỡ tung tan tác. Tuy số lượng không nhiều, nhưng sau vụ tai nạn này, nhân loại sẽ lại mất không ít thời gian để sửa chữa toàn bộ.

Bọn họ không cho cánh phóng viên tiến vào, đều vì dự án này đang là niềm hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại của nhân loại. Suốt thời gian qua mọi người vẫn luôn sống trong căng thẳng lo sợ, Hạ thiếu tướng chỉ huy chiến dịch Hy Vọng kia lại chưa đến hạn trở về, nếu còn xuất hiện thêm tin xấu e rằng sẽ dẫn đến bạo động.

Trong tình thế mọi việc vẫn chưa đến mức không cứu vãn được, chính phủ sẽ lựa chọn giữ im lặng. Mà quân bộ hiển nhiên cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể đợi những người bị thương kia tỉnh dậy để tra hỏi.

Alexis tin rằng tuy đám người cao tầng không phải lúc nào cũng chính trực, phần lớn đều có mưu đồ riêng cho bản thân, nhưng trong tình huống cấp bách này, sẽ không có kẻ nào ngu ngốc đến mức lại đi hủy hoại hy vọng cùng tương lai của mình. Cho nên khả năng cao có những kẻ phản động âm thầm mưu đồ quấy rối.

Thế nhưng này cũng thật vô lý, chẳng lẽ những tên kia có thâm cừu hải hận đến mức thà rằng chết chung với Trái Đất, còn hơn để tất cả mọi người cùng nhau sống sót rời đi sao? Nếu có một tổ chức phản xã hội đến như vậy, e rằng đã sớm liệt vào danh sách đen của quân bộ lẫn chính phủ rồi, không thể im hơi lặng tiếng đến như vậy được.

"Grande thiếu tướng, đã có người tỉnh lại!" Một sĩ quan chịu trách nhiệm truyền tin chạy đến thông báo cho hắn.

"Được, tôi sẽ trực tiếp qua." Alexis gật đầu, ủng đen đạp trên mặt đất bước đi.

Trong phòng bệnh, nạn nhân đang được bác sĩ kiểm tra thân thể, do đầu bị va chạm dẫn đến máu tụ khiến mắt tạm thời mù, song ở thời đại này cũng không phải bệnh quá nguy hiểm gì, đưa vào bệnh viện phẫu thuật là được. Xương chân bị gãy, xương tay cũng nứt vài nơi, người này ngoại trừ nằm yên chờ đợi hít oxy ra thì chẳng thể làm gì nữa.

Lúc Alexis bước vào, một sĩ quan khác đang hỏi bệnh nhân: "Cậu Trịnh, như vậy cậu còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

"Tương đối... hỗn loạn..." Bệnh nhân khó khăn đáp, "Lúc ấy tôi đang trong ngày nghỉ nên ở lại ký túc xá... Đột nhiên trước mắt sáng lên... sau đó có tiếng nổ lớn... Tất cả mọi người đều không kịp phòng bị... Đầu tôi bị một mảng tường rơi trúng, ngất đi..."

Alexis nhíu mày, ký túc xá đã xem như khu vực cách khá xa trung tâm vụ nổ, vậy mà vẫn còn bị ảnh hưởng nặng nề như thế, như vậy những người có mặt tại hiện trường lúc đó chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nói cách khác, người thật sự chứng kiến việc xảy ra e rằng đã chết trong vụ nổ, cho dù may mắn sống sót thì cũng bị đám cháy kia hun đến ngạt thở.

"Có chuyện gì đặc biệt xảy ra trước đó hay không?" Alexis hỏi.

Bệnh nhân suy nghĩ hồi lâu, ngần ngừ: "Cũng không có gì đặc biệt đáng nói... Mọi người đều làm việc như thường ngày..."

"Không có ai nảy sinh hành vi khác lạ nào sao?" Hắn cảm thấy khả năng cao hung thủ là người bên trong công nhân của xưởng, bằng không làm thế nào có thể im hơi lặng tiếng gây ra oanh động lớn như vậy.

"Hành vi khác lạ... Nhiều lắm..." Bệnh nhân cười khổ, "Ngài cũng biết... hiện tại áp lực lớn, nhiều người không chịu nổi... cho nên ai cũng có phương pháp riêng để giảm bớt gánh nặng... Không thiếu người hôm nay còn vui vẻ sang hôm sau đã trở nên cau có rồi..."

Alexis đương nhiên hiểu. Dù sao con người trong môi trường khép kín lại còn chịu nhiều áp lực, bọn họ rất dễ dàng nảy sinh những hành vi cổ quái.

Tuy nhiên trừ phi hung thủ là ảnh đế, bằng không người xung quanh phải nhận ra điều gì đó.

"Cậu cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội." Hắn trấn an, "Cố gắng nhớ xem có ai có biểu hiện khác với thường ngày không."

Chủ mưu đằng sau ắt hẳn không thể chỉ có một người. Đợi càng nhiều người khác tỉnh lại, tổng hợp lời khai của họ, Alexis tin rằng mình có thể nhanh chóng tìm ra thủ phạm.

"Thiếu tướng! Đây là vật chúng tôi tìm được tại hiện trường!" Một binh sĩ nâng túi trong suốt trong tay lên.

Dầm mưa dãi nắng trong quân bộ lâu đến như vậy, Alexis chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra đây chính là xác bom còn dư lại. Nói cách khác, chuyện có người đánh bom đã như đinh đóng cột, quan trọng mau tóm lấy hung thủ, không để cho gã có cơ hội tiếp tục phá rối nữa.

Mấy ngày kế tiếp, bọn họ đặt câu hỏi cho những người tỉnh lại, từ đó lập nên một danh sách những kẻ trong diện tình nghi, lại dựa theo dấu tích còn sót lại mà thu hẹp phạm vi.

Có điều việc khiến Alexis lo lắng chính là, những người trong danh sách hoàn toàn không liên quan đến nhau, bình thường quan hệ đồng nghiệp tán gẫu vài câu là cùng, không có dấu hiệu tụ tập hội nhóm gì. Trước khi tiến vào công xưởng sơ yếu lý lịch của họ đều trong sạch, lại càng không dính líu gì đến nhau, nếu nói bọn họ có mưu đồ từ trước quả thật không tài nào lý giải được.

Hơn nữa toàn bộ người trong danh sách tình nghi đã tử vong sau vụ nổ, có kẻ điên nào lại liều mình giết mình như vậy không? Ngày xưa những thành phần khủng bố cực đoan chí ít cũng phải có lý do để làm vậy, đằng này những người nọ chẳng hề có nguyên nhân gì cả. Hành vi của họ không đem lại lợi ích gì cho bản thân hay gia đình, đa số đều không có tôn giáo, quanh đi quẩn lại Alexis vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện này từ đâu mà ra.

"Không xong rồi thiếu tướng!" Một sĩ quan hớt hải chạy vào.

"Có chuyện gì?" Alexis hỏi.

"Ngài mau đăng nhập tinh võng, có chuyện lớn rồi!"

Trực giác cho thấy không phải việc tốt lành gì, Alexis vội vàng mở quang não của mình lên tiến vào tinh võng. Đập ngay vào mắt hắn chính là một tiêu đề đứng đầu xếp hạng tìm kiếm: "CON THUYỀN NOAH ĐÃ BỊ HỦY DIỆT? TƯƠNG LAI CỦA NHÂN LOẠI ĐI VỀ ĐÂU, CHÍNH PHỦ LIÊN MINH VẪN CHƯA LÊN TIẾNG VỀ VỤ VIỆC NÀY"

Bài báo bao gồm miêu tả tỉ mỉ tình hình trong công xưởng lúc bấy giờ, kèm theo một vài ảnh chụp hiện trường vô cùng rõ nét, thậm chí có gắn kèm một video quay lại nữa, vì thế độ tin cậy được AI của tinh võng đánh giá cao, trực tiếp khiến không ít cư dân mạng phát điên.

"Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì??? Việc lớn như này tại sao đến bây giờ mới thông báo, hơn nữa còn do một phóng viên ẩn danh đăng lên???"

"Thật sự vô cùng nghi ngờ đằng sau chuyện này có ẩn khuất, bằng không vì sao phía quân bộ lẫn chính phủ đều im lặng như vậy. Hy vọng chính phủ liên minh có thể đưa ra giải thích hợp lý."

"Nhà tôi ở gần đó, quả thật sáng sớm hôm ấy đột nhiên nghe được tiếng nổ mạnh, sau đó trong công xưởng xuất hiện ánh lửa. Vài tiếng sau tôi được người bên quân bộ cho di dời đi, vì vậy sau đó ra sao cũng không rõ nữa. Nhưng chí ít có thể đảm bảo công xưởng quả thật xảy ra chuyện."

"Thế là hết! Nhân loại đi đến bước đường cùng rồi!"

Từng dòng bình luận khiến gân xanh trên trán Alexis nổi lên, hắn không kiềm được phẫn nộ nói: "Rốt cuộc là tên phóng viên không có mắt nào?! Chẳng phải lúc trước chúng ta đã thông báo ngầm tới cánh truyền thông là không được đăng tin rồi sao!"

Vụ việc lần này gây ảnh hưởng tới nhân loại thế nào, truyền thông đương nhiên hiểu, bọn họ dù có muốn câu view đi chăng nữa cũng không nên mạo hiểm đưa loại đề tài này ra. Dù sao kiếm nhiều tiền làm gì nếu tận thế đến, rõ ràng ưu tiên hiện tại là làm mọi cách để nhân loại thoát khỏi nguy hiểm hố đen trước mắt, cho nên họ đều thống nhất với phía chính phủ mà lặng lẽ giấu tin này xuống. Thậm chí những phóng viên có mặt sớm tại hiện trường lúc đó cũng tạm thời được quân bộ giữ lại, quang não lẫn các thiết bị đều bị tịch thu, làm sao có thể chụp ảnh quay phim để đăng cả bài báo dài như vậy.

Sau khi bài viết được đăng, ngày càng nhiều người lên tiếng, mắt thấy tình hình trở nên hỗn loạn, phía chính phủ không thể không đứng ra viết bài giải thích. Đáng tiếc bọn họ vẫn là quá muộn, người dân tỏ vẻ trong chuyện này có mờ ám, nếu thật sự bình thường vì sao phải giấu diếm đợi đến khi có người vạch trần mới chịu đứng ra công nhận? Ý định đè ép tin này xuống để phòng ngừa bạo loạn nay lại gây ra tác dụng ngược, hàng loạt làn sóng phản đối dần xuất hiện bên trong cộng đồng mạng lẫn ngoài đời.

Đối diện với cái chết, con người thường vứt bỏ đi lý trí, càng dễ có xu hướng hành động theo bản năng hơn. Huống hồ nhân dân là nhóm người dễ bị kích động, chỉ cần gió theo chiều nào liền đổ theo chiều nấy, một chút ngòi châm nho nhỏ cũng đủ để tạo ra chuỗi pháo liên hoàn nổ vang đến đáng sợ.

Người đăng bài viết để tên ẩn danh, hơn nữa trình độ máy tính không kém, IP đã bị làm giả, phía quân bộ có tra thế nào cũng tra không ra. Càng đừng nói tới làm sao tên kia có mấy bức hình cùng video này, Alexis cảm thấy tình huống ngày càng phức tạp.

Tựa hồ như ngay từ ban đầu tất cả mọi thứ đã được sắp xếp sẵn. Đối phương đoán trước được bọn họ muốn đè ép tin này xuống, cho nên mới lợi dụng điều đó để kích động lòng dân, gây ra phản loạn. Nếu ngay từ đầu để phía chính phủ lên tiếng, tuy rằng thông tin có gây đả kích, nhưng chắc chắn sẽ không tạo ra ảnh hưởng đến bậc này. Dù sao họ cũng có thể dựa vào ưu thế cầm bút mà lèo lái dư luận đôi chút, giảm mức ảnh hưởng xuống thấp nhất có thể.

Alexis nghĩ, đây không còn là âm mưu đơn thuần của một nhóm người phản xã hội nữa, mà là bản kế hoạch của một tổ chức đang ngầm lợi dụng bọn họ để gây hỗn loạn. Nếu những kẻ đánh bom thật sự đều chết cả rồi, như vậy muốn truy tra những kẻ đứng sau màn điều khiển có phần quá mức khó khăn.

Họ ngoài sáng, địch lại trong tối. Kẻ địch quá hiểu bọn họ, trong khi họ lại mù mờ không biết chút thông tin nào về đối phương.

Viện nghiên cứu.

"Thật không ngờ chíp điều khiển hành vi của anh dùng cũng tốt đấy." Mục Thanh Hoài hiếm hoi mở miệng lại đi khen ngợi Nhan Hạc Hiên, "Tuy rằng vẫn chưa hoàn mỹ lắm, đợi vài ngày nữa các nạn nhân còn sống nhớ kỹ lại hơn sẽ nhận ra được những hành động bất thường của mấy kẻ bị điều khiển mất thôi."

"Thì có làm sao." Nhan Hạc Hiên hờ hững nói.

Dù sao đám người kia sau khi kích hoạt bom xong nếu không chết vì vụ nổ thì cũng đã tự sát rồi.

Gắn chíp điều khiển thì dễ, gỡ ra cũng không vấn đề gì, hoàn toàn có thể làm từ xa. Nhưng những người bị điều khiển cũng chỉ tạm mất trí nhớ trong khoảng thời gian đó, đợi đến khi tháo gỡ sẽ lấy lại quyền kiểm soát, Nhan Hạc Hiên tuyệt đối không cho phép bản thân để lại hậu họa.

"Kế tiếp cần phải..." Mục Thanh Hoài suy nghĩ một lát, cất giọng hỏi, "Chủ hệ thống, quá tình xây dựng tổng bộ đến đâu rồi?"

[Tiến độ hiện tại đã đạt tới 75%, ước tính từ giờ đến khi hoàn thành sẽ mất một tháng nữa.]

"Xây dựng mất một tháng, thử nghiệm cũng cần thêm ít nhất một tháng nữa, coi như nhanh nhất cũng phải tốn hai tháng đi." Mục Thanh Hoài nhẩm tính, "Mà phía Lâm Mặc cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa là tới nơi rồi."

Nhan Hạc Hiên nhắc nhở: "Đừng quên chúng ta còn phải gom góp đủ nhiên liệu để kích hoạt."

Mục Thanh Hoài: "... Vậy lại càng kéo dài, đúng là lửa xém lông mày mà."

Nói đến đây, hắn lại thở dài: "Nếu Lâm Mặc kích hoạt bom, thời gian của chúng ta sẽ càng dư dả thêm chút."

Không có người sống sót quay về báo cáo, chính phủ sao dám hao tốn thêm nhân lực lẫn tiền bạc để khai phá tinh cầu kia chứ? Huống hồ bọn họ cũng không còn đủ thời gian để thực hiện chiến dịch Hy Vọng thêm một lần nữa, cộng thêm tai nạn vừa rồi tại công xưởng Noah, nhân loại thật sự sẽ rơi vào tuyệt cảnh.

Có điều chuyện cũng đã rồi, nói đi nói lại có ý nghĩa gì đâu cơ chứ. Mục Thanh Hoài sẽ không bao giờ hối hận về việc mình đã làm. Cho dù kết quả có không như ý muốn đi chăng nữa, hắn sẽ tìm cách khác bù đắp vào chứ không muốn ngồi chất vấn bản thân.

"Đưa máy nhắn tin đây." Mục Thanh Hoài ngoắc tay.

Nhan Hạc Hiên cố kiềm chế ham muốn ném thẳng vào đầu hắn, chế giễu: "Sao? Không diễn vai giận hờn không thèm nói chuyện với người ta nữa à?"

"Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất kỹ thất bại do đâu." Mục Thanh Hoài nghiêm túc nói, "Sau đó kết luận rằng, tất cả do tôi quá chủ quan, tính toán chưa đủ."

Suy cho cùng toàn bộ kế hoạch hắn an bài cho Lâm Mặc đều diễn ra trong bí mật, chính Lâm Mặc không hề hay biết cứ như vậy được sắp đặt. Hắn tin tưởng cậu sẽ thực hiện những gì mình nói, lại không có biện pháp dự phòng, cho nên có thất bại cũng chỉ thể quy về bản thân.

Ban đầu hắn lẳng lặng đưa quả bom sinh học kia cho Lâm Mặc không nói rõ cũng vì cảm thấy nếu cậu biết chính mình đang mang theo thứ gì, e rằng biểu tình liền lộ hết trên mặt, không che giấu được. Cho nên hắn âm thầm chờ đợi, chờ đến khi phi thuyền cập bến, tất cả mọi người đều tụ hội lại trên tinh cầu, mới đưa ra mệnh lệnh cho cậu.

Điều duy nhất hắn không tính ra, chính là Lâm Mặc từ chối thực hiện yêu cầu của mình. Kế hoạch vốn dĩ thành công trong tầm tay lại bị lật đổ, Mục Thanh Hoài không thể không cẩn trọng.

Hắn cũng không chỉ liên lạc với mình cậu, hoàn toàn có thể dễ dàng yêu cầu một người nhân tạo khác khởi động quả bom đó, tuy rằng mục đích ban đầu để Lâm Mặc là người thực hiện sẽ không thành, nhưng tối thiểu tổng thể kế hoạch vẫn sẽ thành công. Vấn đề sau khi kế hoạch đổ bể rồi, Mục Thanh Hoài lại e ngại đánh rắn động cỏ. Hắn khá tự tin rằng dù Lâm Mặc phản kháng yêu cầu của mình, cậu cũng không ngu ngốc đến mức đi tìm người bên quân bộ khai ra hết toàn bộ chuyện liên quan đến viện nghiên cứu hay người nhân tạo. Điều này động đến mấu chốt của cậu là an nguy của hắn và Nhan Hạc Hiên, Lâm Mặc sẽ không liều lĩnh.

Nhưng nếu để kẻ khác thực hiện đánh bom, Lâm Mặc có thể vì một phút nóng lòng che chở cho nhân loại mà đứng ra ngăn cản, hoặc trực tiếp nói chuyện quả bom với quân bộ. Như vậy hại nhiều hơn được, rắc rối càng dây thêm ra, tỷ lệ thất bại khá cao.

Thấy hắn có vẻ nghiêm túc, Nhan Hạc Hiên rốt cuộc vẫn nhân nhượng chuyền máy qua. Tuy vậy, y vẫn không quên hỏi: "Cậu lại có ý gì?"

"Không ý gì cả." Mục Thanh Hoài hí hoáy bấm, "Dạo gần đây tình báo cho thấy Lâm Mặc có vẻ ngày càng thân mật cùng tên thiếu tướng kia, tôi chỉ nhắn tin nhắc nhở thôi."

"Tôi tưởng cậu không quan tâm?" Nhan Hạc Hiên nhướn mi. Ban đầu khi y bày tỏ sự quan ngại của mình, chính Mục Thanh Hoài là người gạt phắt đi.

"Đấy là trước khi Lâm Mặc phản kháng lại. Tôi cho rằng dù những người kia có quan trọng với cậu ta đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không khiến cậu ta sẵn sàng che chở như vậy. Nhưng rõ ràng tôi tính toán sai rồi." Mục Thanh Hoài thở dài, "Chí ít đối với tên thiếu tướng kia, bộ não thiên tài này đang nói cho tôi biết toàn bộ nguyên nhân rất có thể nằm trên người hắn."

Nhan Hạc Hiên hơi nghiêng người, nhìn xem Mục Thanh Hoài gõ những gì. Loại bỏ những dòng chào hỏi nhảm nhí xàm xí phía trên, đi vào phần chính, Mục Thanh Hoài quả thực như hắn nói, chỉ là viết tin nhắn nhắc nhở: "Tuyệt đối không được để lộ thân phận, càng không được nói với bất cứ ai chuyện về viện nghiên cứu. Trong lúc thanh tẩy chúng ta đã để sót một con chuột, hiện nay quân bộ đã biết về người nhân tạo. Tình hình vô cùng căng thẳng, may mà hệ thống ẩn thân của viện nghiên cứu vẫn dùng được. Tuy nhiên sau khi cậu quay trở về Trái Đất, người phía tôi sẽ phải thay đổi kế hoạch tiếp đón..."

Chuột còn sót? Nhan Hạc Hiên liếc nhìn, tên này nói như thế có mục đích gì?

Hơn nữa vì sao Mục Thanh Hoài sau khi kế hoạch thất bại liền mặc kệ Lâm Mặc, nay lại nổi hứng dặn dò cậu ta nhớ giữ cẩn thận? Rốt cuộc Nhan Hạc Hiên cảm thấy Lâm Mặc không phải loại người có thể giấu diếm cảm xúc của mình, nói càng nhiều chỉ khiến cậu ta càng thêm áp lực, lại dễ lộ sơ hở...

Khoan đã!

Nhan Hạc Hiên cảm giác chính mình đã chạm đến chân tướng...

"Thì ra là vậy." Y lẩm bẩm cười lạnh, "Tôi vẫn luôn nghi hoặc vì sao cậu phải bỏ nhiều công sức đến thế chỉ để giết chết tất cả những người tham gia chiến dịch Hy Vọng kia."

Thật sự chỉ là vì lòng tự tôn muốn xóa bỏ tất cả những kẻ cuối cùng biết về sự tồn tại của người nhân tạo như hắn giải thích thôi sao? Có nhiều biện pháp khác an toàn hơn, mà thậm chí không cần ra tay, chỉ cần đảm bảo nhân loại không thể trốn thoát khỏi hố đen, tất cả đều sẽ chết.

Như vậy chỉ còn một trường hợp, đó là thứ Mục Thanh Hoài nhắm tới ngay từ ban đầu, không phải việc này. Hay nói đúng hơn, không chỉ việc này.

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra viết về âm mưu quỷ kế nhiều quá cũng đau não lắm, chỉ muốn tua nhanh đến Tu La Tràng xong HE cho chúng nó về một nhà thôi. Nhưng lương tâm tác giả không cho phép qua loa được, thôi thì để ngồi đếm xem còn mấy nồi máu chó. Một, hai, ba, bốn,... Ước tính khoảng sáu nồi nữa quý vị ạ:) Cái truyện chắc chỉ tầm hai mươi chương nữa end nhưng tới sáu nồi máu chó, như vậy trung bình cứ ba chương rưỡi là một nồi, ta bắt đầu thấy hơi quan ngại rồi.
Bình Luận (0)
Comment