Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 183

Sáng hôm sau lúc Khâm Thanh rời đi, sự tình cũng có vài phần giống như kiếp trước, Cao Mạnh tặng cho hắn một lá thư giới thiệu để tiến vào học viện. Tuy nhiên lần này hắn hoàn toàn không có ý muốn thi vào nên thẳng thắn từ chối, đồng thời cũng cảm ơn sự quan tâm săn sóc của đối phương.

Kiếp trước hắn đã trở thành một thuần thú sư cấp thánh, những gì cần học trong học viện thì cũng đã học hết rồi, mà những gì học viện không dạy hắn cũng đã biết, cho nên Khâm Thanh không định tốn thời gian ở nơi đó làm gì. Huống hồ nếu như tình huống diễn biến giống với kiếp trước, hắn nhất định vẫn sẽ được các giáo sư gọi đi tham gia chống lại thú triều, mà đấy cũng là thời điểm hắn đánh mất Bạch Thố của mình, Khâm Thanh hoàn toàn không muốn trải nghiệm lại thêm lần nào nữa.

Hiện tại hắn chỉ muốn được ở trong thế giới hai người cùng Bạch Thố mà thôi! Về phần Mị Hồ... Tuy rằng nó quả là một con yêu thú có ích, cũng là người bầu bạn với hắn qua những năm tháng dài đằng đẵng kia, song lúc này đây hắn cho rằng chính mình chỉ có thể tập trung vào mỗi Bạch Thố. Mà như vậy là không công bằng với nó. Khâm Thanh hy vọng nó sẽ gặp được những thuần thú sư khác đối xử tốt với nó hơn, đấy mới là niềm hạnh phúc đích thực của yêu thú, chứ không phải những thứ linh tinh như thiên phú hay sức mạnh.

Lo ngại bị cốt truyện ban đầu ảnh hưởng, ngay sau khi rời khỏi Lưu gia, Khâm Thanh liền một mạch đi đến một ngọn núi xa xôi hẻo lánh ở phía Bắc. Đây là một trong những nơi hiếm hoi không thuộc sự quản lý của hiệp hội thuần thú sư, các gia tộc lớn cũng ít dòm ngó tới do tài nguyên cằn cỗi không đáng giá. Hắn từng trải qua những ngày tháng cuối đời trước kia của mình ở nơi này cho đến khi hoàn toàn biến mất không còn tung tích.

Tất nhiên nếu hắn muốn hắn vẫn có thể ở những nơi đông người, Khâm Thanh không cho rằng lấy thiên phú hiện tại của mình cùng ký ức kiếp trước hắn lại không nhanh chóng trở thành thuần thú sư cấp cao được. Nhưng hắn thật sự không muốn qua lại với bên ngoài quá nhiều, hơn nữa trong lòng hắn có chút xấu xa không muốn để Bạch Thố tiếp xúc với ai ngoài mình. Ai biết được Bạch Thố sau này có phát hiện ra những thuần thú sư khác hấp dẫn hơn mà chạy theo bọn họ hay không, cái cơ thể này ngoại trừ thiên phú còn nhìn được ra thì quyền lực không có, ngoại hình cũng chỉ tàm tạm, tài sản cũng chẳng có gì nốt!

Hắn thở dài áp trán mình lên trán Bạch Thố: "Chồng của em bây giờ không có đồng xu dính túi nào cả, em vẫn sẽ ở bên cạnh ta chứ?"

Bạch Thố:( ÒㅅÓ)?

"Quả nhiên ta biết em là người trọng tình trọng nghĩa mà." Nói rồi Khâm Thanh vô cùng vui sướng hôn cái chóc lên đầu đối phương.

Bạch Thố:... Nhân loại thật khó hiểu. ╮(╯_╰)╭

Nó chỉ là một con Bạch Thố ngày ngày chăm chỉ ngủ... í lộn, tu luyện thôi mà, tại sao chủ nhân cứ luôn nói mấy thứ khó hiểu thế nhỉ?

Mấy ngày đầu bọn họ phải ở tạm trong vách đá, này cũng không phải vấn đề gì lớn, hắn chịu được thì Bạch Thố vốn là yêu thú hoang dã càng không có gì không chịu được. Nhưng Khâm Thanh không muốn cuộc sống tạm bợ như vậy, cho nên hắn chăm chỉ mỗi ngày đốn tre trúc về xây nhà. Toàn bộ quá trình đều là hắn làm, còn Bạch Thố nằm một bên cổ vũ (thực ra là ngủ nhưng đối với Khâm Thanh sự hiện diện của cậu đã là cả một sự cổ vũ to lớn rồi), vì thế tiến trình tương đối chậm chạp. Buổi sáng hắn vừa phải xây nhà và săn thú để ăn, tối đến lại chăm chỉ tu luyện, chẳng trách thời gian bay vèo vèo.

Tuy rằng thiên phú của Khâm Thanh rất cao, hơn nữa có ký ức của kiếp trước nên tốc độ tu luyện của hắn cực nhanh, song hắn vẫn không thể khiến Bạch Thố nhanh chóng lên cấp như kiếp trước được. Điều này cũng không có gì lạ, trước kia Lâm Mặc vẫn nắm giữ ý thức nên tuy mang thể xác Bạch Thố, cậu vẫn có đầu óc của một người trưởng thành. Còn Bạch Thố hiện tại thực sự chỉ là một con thỏ mà thôi, muốn khai phá linh trí sẽ càng cần nhiều nỗ lực hơn nữa.

Ròng rã suốt ba tháng, Bạch Thố mới từ cấp 1 thăng lên cấp 2, căn nhà của bọn họ cũng dựng xong. Lấy thêm nửa năm nữa, nó mới lên được tới cấp 3. Bất chấp nỗ lực ngủ không ngừng nghỉ của Bạch Thố, nó lại chậm rãi mất thêm một năm nữa để bước vào cấp 4, thăng lên hàng ngũ yêu thú trung cấp.

Đối với những người bình thường khác thì một con yêu thú cấp 1 tốn gần hai năm để lên cấp 4 cũng không có gì quái lại, thậm chí có thể nói là nhanh rồi. Nhưng đối với Khâm Thanh thì mỗi ngày trôi qua chẳng khác một năm, hắn chờ đến sốt ruột rồi.

Tuy Bạch Thố không biết nói thì cũng chẳng ảnh hưởng đến quy trình ôm ôm hôn hôn thảy lên cao xoa nắn bụng mỡ mỗi ngày giữa bọn họ, nhưng hắn cũng rất muốn nghe Bạch Thố đáp lời mình chứ không phải chỉ có mình hắn lảm nhảm cả ngày!

"Bạch Thố, em nói gì đó xem?" Khâm Thanh kiên nhẫn vuốt ve hai cái lỗ tai mềm mịn của cậu.

"Chít... Ơ... Chủ... nhân?" Bạch Thố vắt óc nghĩ ngợi, con mắt chớp chớp vài cái mới phun ra được một từ như vậy.

Xem ra tuy đã biết nói, trí tuệ cũng cao hơn trước kia, nhưng cũng chỉ có một chút xíu thôi, ngang bằng với một đứa trẻ ba tuổi là cùng. Khâm Thanh không quá thất vọng, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để dạy dỗ cho cậu mà.

Thời gian dần trôi, dưới sự chăm nuôi của Khâm Thanh, thân hình Bạch Thố ngày càng béo khỏe, mà vốn từ vựng của cậu cũng trở nên phong phú nhiều hơn. Bạch Thố lúc này đây cũng có nhiều ý thức hơn trước kia, nó có thể nói chuyện với Khâm Thanh như con người, chỉ là trí tuệ không quá cao thôi. Bất quá chỉ cần nó càng thăng cấp, trí tuệ nó cũng sẽ tự động nâng lên theo.

Một ngày đẹp trời, Bạch Thố mè nheo để Khâm Thanh cho phép nó đi chơi. Trước kia nó đi đâu hắn cũng phải kè kè kế bên, nhưng sau khi linh trí khai phá rồi, hắn cũng dần yên tâm hơn. Tuy rằng Khâm Thanh vẫn muốn cuộc sống của mình luôn gắn liền với Bạch Thố, nhưng hắn biết sẽ có những lúc cậu cần có không gian riêng để trưởng thành. Hắn mong muốn trở thành người yêu với cậu, chứ không muốn cậu xem mình như cha hay anh trai, mà để được như vậy thì hắn cần phải để Bạch Thố hạn chế thời gian ở bên cạnh mình. Ngọn núi này không có người khác, nhưng vẫn có một vài loại yêu thú sinh sống đây, dần dà bọn chúng cũng chấp nhận hai người họ như một phần của nơi này.

"Chủ nhân, ta muốn vào rừng!" Bạch Thố nhảy lên nhảy xuống, "Cái con heo béo kia bảo nó tìm được một chỗ có thác nước đẹp lắm luôn!"

"Không được, lần nào đi chơi với con Phì Trư kia xong thân mình em cũng lấm lem cả." Khâm Thanh nhíu mày.

Con heo vừa bẩn vừa béo kia có gì hấp dẫn cơ chứ? Một tuần bảy ngày thì có hết hai ngày Bạch Thố nhà hắn đi chơi cùng tên kia rồi.

Cho nên, lý thuyết thì lý thuyết, thực tế Khâm Thanh vẫn là một hũ giấm chua lè.

"Đi mà, đi mà!" Bạch Thố bắt đầu lăn vòng tròn trên mặt đất, "Ta chỉ đi một xíu thôi, một chút xíuuuuu thôi hà!"

"Không." Khâm Thanh lạnh lùng tiếp tục đẽo một cái bàn gỗ.

"Chủ nhân..." Hai mắt Bạch Thố mở to óng ánh như sánh nước, bắt đầu sử dụng đến tuyệt chiêu bán manh của mình.

Khâm Thanh: "..."

Hắn vỗ trán nghiến răng nói: "Được rồi, nhưng phải về nhà trước khi mặt trời lặn."

Học cái gì cũng dốt, chỉ có học bán manh làm nũng là ngày càng giỏi thôi! Rốt cuộc do hắn dạy dở, hay do Bạch Thố không chú tâm vào những thứ hắn dạy đây?!

Phì Trư là một con yêu thú dạng heo cấp 4, ở cái chốn khỉ ho cò gáy này thì nó cũng xem như tiểu bá vương một vùng rồi. Việc nó thích làm nhất mỗi ngày chính là đi tuần tra khu vực và mở rộng địa bàn của mình. Hôm qua nó vừa mới kiếm được một thác nước rất đẹp, theo bản năng liền ngay lập tức nhận vơ thành địa bàn mới của mình, sau đó đi khoe khoang cùng Bạch Thố. Bạch Thố chưa từng thấy thác nước bao giờ cả, liền tò mò không thôi, nhất quyết muốn đi xem.

Nhìn nước từ trên cao đổ xuống ầm ầm, Bạch Thố có hơi thất vọng xíu: "Chỉ có vậy thôi hả?"

Cái thác nước này cũng không to lắm, cảnh quan lại không bắt mắt, trong con mắt của Bạch Thố ngoại trừ việc nó là một khối núi nhỏ có nước từ trên cao đổ xuống ra thì chẳng thấy gì đặc biệt hết.

Phì Trư hiển nhiên không muốn bị đánh giá thấp, ưỡn ngực nói: "Ngươi đừng có coi thường, ở bên trong mỗi thác nước đều ẩn giấu một kho báu cả đấy."

"Thật sao?" Hai mắt Bạch Thố tỏa sáng, lỗ tai cũng dựng đứng lên.

"Thật!" Đây chỉ là chuyện cổ tích mẹ nó kể cho nó nghe thôi, nhưng đang trong cơn khoe mẽ, Phì Trư liền bất chấp biến thành thật.

"Vậy chúng ta mau vào tìm đi!" Bạch Thố hớn hở toan chạy tới, liền bị Phì Trư cản đường lại.

Phì Trư suýt nữa toát cả mồ hôi hột. Chuyện kho báu chỉ là nó bịa thôi, nếu như vào bên trong thác nước mà không có kho báu thật thì sẽ quê mặt lắm đó!

"Ta... ta cảm thấy nếu có kho báu chắc chắn cũng sẽ có nguy hiểm rình rập, ngươi đừng nóng vội, đợi khi nào chúng ta chuẩn bị đầy đủ hẵng tiến vào."

"Ừ, ngươi nói có lý." Bạch Thố gật đầu, tuy nhiên nó vẫn chưa từ bỏ được suy nghĩ về "kho báu".

Hai con yêu thú bắt đầu chơi nghịch nước, trước đó Phì Trư đã dạy Bạch Thố cách bơi nên nó có thể thoải mái đùa giỡn trong nước mà không sợ chìm. Quá nửa trưa, cái bụng to bự của Phì Trư lại rọt rẹt lên tiếng ý kiến, nó leo lên bờ giũ nước ra khỏi lông, đi kiếm con mồi lấp bụng.

"Ta đi săn thú đây, ngươi có muốn ăn gì không?"

"Ừm... Lâu rồi ta chưa ăn thịt nai..." Bạch Thố dùng chân gãi tai, "Chủ nhân ta cũng lâu rồi chưa được ăn, ngươi nếu đi săn thì săn nhiều nhiều chút để ta còn mang về cho hắn."

Cái lỗ mũi Phì Trư tức đến xịt khói, nó đã phải đi săn cho con thỏ này ăn rồi, nay lại phải nuôi ăn luôn cả chủ nhân của đối phương là sao?! Cái đuôi ngắn cũn của Phì Trư phe phẩy trong không khí, nó cạ chân xuống đất, lên mặt dạy đời: "Ngươi đó, còn chút mặt mũi nào của yêu thú không? Thuần thú sư của ngươi không nuôi ăn ngươi thì thôi, mắc mớ gì ngươi phải lo đồ ăn ngược lại cho hắn?"

"Hắn có nuôi ta mà. Chỉ là ta chợt nhớ lâu rồi hắn cũng chưa ăn thịt nai nên muốn chia sẻ với hắn thôi." Bạch Thố chớp chớp mắt, vẫn không cảm thấy trong chuyện này có gì sai trái.

"Hứ! Ngốc nghếch!" Phì Trư chỉ hận rèn sắt không thành thép, không buồn cãi cọ nữa, phi thẳng vào rừng.

Bạch Thố gãi đầu, nó nói gì sai sao? Nhưng nghĩ hoài một hồi nó lại ném chuyện này ra sau đầu, xoay người ưỡn bụng nổi lềnh bềnh trên nước lim dim ngủ. Thời tiết hôm nay khá ấm áp, nhưng vài tháng nữa vào đông rồi sẽ không còn được như bây giờ nữa, cả ngày chỉ có thể chôn chân bên lò sưởi thôi. Chủ nhân không chịu được lạnh, tới mùa đông là lại bắt đầu ôm chặt nó mọi lúc mọi nơi để sưởi ấm, ấy vậy mà hắn luôn miệng bảo thích mùa đông nhất, đúng là ngốc quá đi mà. Cho dù hắn nói hắn sợ lạnh nó cũng đâu vì thế mà xem thường hắn đâu cơ chứ. ( ̄^ ̄)

Đang lim dim một hồi, Bạch Thố ngủ quên đi, đến khi bên tai nghe tiếng nước chảy lớn nó vội mở mắt ra thì không biết đã trôi tới bên dưới chân thác lúc nào. Nước từ đỉnh thác đổ từ trên đầu dìm nó xuống khỏi mặt nước, khiến nó sặc sụa mắt nhắm tịt vội vã bơi ra chỗ khác. Thế nhưng khi nó trồi lên khỏi mặt nước lần nữa, quang cảnh xung quanh không giống với ban nãy. Bạch Thố hoảng hốt quay đầu lại nhìn, nó thế nhưng bơi vào bên trong thác rồi!

Trong này vừa tối lại ẩm ướt, Bạch Thố có hơi sờ sợ. Nhưng rồi nó nghĩ tới câu chuyện kho báu mà Phì Trư kể, lá gan đột nhiên lớn ra thêm tí chút, bắt đầu đạp nước thăm dò. Tất nhiên những chuyện như nguy hiểm gì đó thì Bạch Thố hoàn toàn quên mất rồi. Lúc này đây nó là một con thỏ tràn đầy sự dũng cảm đó!( ÒㅅÓ)

Phía trước có một gò đất, Bạch Thố giũ lông cho ráo nước rồi chậm rãi thám thính xung quanh. Một lần nữa hy vọng của nó lại bị đánh cho tan tành mây khói, nơi này ngoài đất cát cùng vài lùm cỏ ra thì chẳng có gì đặc biệt cả. Bạch Thố chán nản lăn vòng tròn trên đất, Phì Trư xấu xa, dám nói dối nó! Đợi đến khi tên kia quay trở về rồi nó nhất định phải mắng mới được!

Tầm mắt của Bạch Thố đột nhiên chạm phải một cây nấm nhỏ màu nâu xen lẫn trong bụi cỏ. Nó bò lại gần, dùng mũi hít ngửi. Chủ nhân từng dạy nó cách phân biệt nấm độc rồi nè. Nấm độc thường có màu sắc sặc sỡ, còn cây nấm này lại có màu nâu xỉn rất giống với mấy loại nấm bọn họ hay ăn, như vậy nhất định không có độc rồi!

Phì Trư vẫn chưa quay lại, mà nó có hơi đói rồi. Bạch Thố nghĩ nghĩ một lát, sau đó quyết định ăn luôn cây nấm! Ừm, mùi vị cũng tạm được, không ngon bằng nấm do chủ nhân nấu, hay tối nay bảo chủ nhân làm canh nấm nhỉ...

"Bạch Thố!!! Ngươi đâu rồi?"

Tiếng kêu éc éc của Phì Trư khiến Bạch Thố giật cả mình, nó vội vàng đáp trả: "Ta ở đây, chờ một lát!"

Nói rồi Bạch Thố nhanh chóng bơi ngược trở ra theo lối cũ. Lúc nó trồi lên khỏi mặt nước, Phì Trư tức giận nói: "Ngươi bơi vào bên trong thác nước chứ gì?"

"Phì Trư, ngươi nói dối! Bên trong thác nước không có kho báu gì cả!" Bạch Thố bất mãn dẩu mũi nói.

"Ta..." Phì Trư lúng túng không biết giải thích sao, ho nhẹ đổi chủ đề, "À ta có mang thịt nai về rồi nè."

Quả nhiên Bạch Thố ngay sau đó liền bị mấy miếng thịt tươi rói hấp dẫn, quên béng đi việc hưng sư vấn tội trước đó. Yêu thú có thể ăn thịt sống, nhưng kể từ khi sống cùng Khâm Thanh bị nuông chiều ra thói quen ăn đồ chín, Bạch Thố chỉ có thể ăn mấy món nấu chín mà thôi. Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Ta phải quay về thôi."

"Hả? Ngoàm ngoàm... Sớm vậy?" Phì Trư vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.

"Chủ nhân bảo ta phải trở về trước khi mặt trời lặn." Bạch Thố ngậm lấy miếng thịt to bự phần mình, vui vẻ nhảy nhót trở về.

Trông thấy thái độ đối phương, Phì Trư cảm thấy thật khó hiểu, ký khế ước với thuần thú sư thì có gì vui đâu cơ chứ. Nghe bảo tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn, nhưng mà lại không thể tự do như hiện tại, muốn đi đâu thì đi, muốn ở bao lâu thì ở. Bỗng dưng nó cảm thấy tội nghiệp cho con thỏ kia quá đi mất, đúng là đồ ngốc không biết gì vẫn hơn.

Khâm Thanh đẽo xong cái bàn, nhìn ra ngoài trời thấy mặt trời đang dần hạ xuống, chân mày hơi nhíu, còn chưa kịp đi tìm Bạch Thố thì đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cậu từ xa: "Chủ nhân! Ta có mang thịt nai về nè!"

Đón lấy miếng thịt còn to hơn cả người của Bạch Thố, Khâm Thanh túm lấy hai tai nó: "Lại bẩn hề hề rồi, mau đi tắm rửa."

Bạch Thố tội nghiệp nói: "Nãy giờ ta ngâm nước nhiều lắm rồi."

Tuy vậy, do mang theo miếng thịt nai bự quá khổ, cộng với chạy nhảy tới lui trong rừng, bộ lông trắng muốt của Bạch Thố lại lấm bẩn bùn đất với máu nai, trông không khác gì một con thỏ bẩn thỉu cả, năng lực bán manh cũng vì vậy mà giảm theo.

"Em đi tắm, ta nướng thịt nai cho." Đối với chuyện này Khâm Thanh không khoan nhượng. Nếu không tắm rửa sạch sẽ, vi khuẩn sẽ bám lại trên bề mặt lông rất nhiều, có khả năng gây ra các chứng bệnh về da, nhẹ thì rụng lông, nặng thì có khi phải cạo sạch. Như vậy chi bằng ép cậu ngoan ngoãn vệ sinh cá nhân sạch sẽ mỗi ngày cho rồi.

"Ta muốn canh nấm, canh nấm!" Bạch Thố lại nhớ tới cây nấm mình ăn khi nãy, bắt đầu đòi hỏi tiếp.

"Ừ, có cả canh nấm em thích nữa." Chỉ cần Bạch Thố nghe lời, Khâm Thanh nhìn chung vẫn rất chiều chuộng những yêu cầu của cậu.

Tối hôm đó Bạch Thố được ăn một bữa thịt nai nướng cùng canh nấm mỡ no nê, no đến căng tròn cả bụng không thể nhúc nhích được, chỉ đành tròn mắt cầu xin Khâm Thanh bế mình đem lên giường. Hai người bọn họ kể từ lúc bắt đầu vẫn luôn ngủ chung cùng nhau, Bạch Thố thích chui rúc vào trong ngực Khâm Thanh làm tổ, mà Khâm Thanh cũng rất thích bộ lông mềm mại sờ không chán của cậu.

Khi cả hai cùng say giấc nồng, Khâm Thanh chợt nghe có tiếng động lạ. Bản năng khiến hắn tỉnh táo lại ngay lập tức, phản ứng đầu tiên là nhìn xuống xem Bạch Thố có ra sao không. Thế nhưng khung cảnh trước mắt khiến hắn hoàn toàn chấn kinh!

Một đứa bé da trắng như tuyết, mái tóc dài xõa tung mềm mại cũng màu trắng chẳng khác gì mây trên trời, chân mày lẫn lông mi cũng trắng nốt, đang cuộn mình nằm ngủ bên cạnh hắn. Hai má cậu phúng phính đỏ hồng, cái môi nhỏ như cánh hoa mềm mại không ngừng phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ, hai cẳng tay bé xíu hơi sờ soạng, giống như đang tìm kiếm chỗ dựa quen thuộc.

Đôi mắt cậu hơi hé mở, trông thấy Khâm Thanh đang nhìn mình chằm chằm thì rợn cả tóc gáy, ngái ngủ hỏi: "Chủ nhân... Ngài làm cái gì vậy..."

"Bạch Thố..." Khâm Thanh không kiềm được xúc động, ngón tay chạm đến mái tóc kia, xúc cảm như tơ lụa. Là thật, không phải ảo mộng của hắn.

Cảm xúc đầu tiên của Khâm Thanh là lo lắng, bởi vì hắn biết yêu thú trừ phi lên đến đẳng cấp cao cấp sẽ không thể biến ra hình người được, hơn nữa hình dạng hiện tại của Bạch Thố lại chỉ là một đứa bé. Rất có khả năng Bạch Thố đã gặp phải chuyện gì đó nên mới hóa ra hình người.

Lúc này đây Bạch Thố cũng tỉnh ngủ dần, cậu vươn vai đánh một cái ngáp thật dài, chợt nhận ra có gì đó không đúng. Ánh mắt cậu lia xuống chỗ lẽ ra là hay chân trước của mình, nay lại là một cái tay em bé mũm mĩm! Cậu hốt hoảng sờ soạng, lông trên người cậu đều mất hết cả rồi, nhưng mà lông trên đầu cậu lại mọc dài vô cùng! Hơn nữa hai cái lỗ tai cũng không thấy đâu, cái đuôi cũng không còn cảm nhận được!

"Chủ nhân... chủ nhân..." Bạch Thố mếu máo khóc nói, "Ta bị bệnh rồi..."

Có phải do cậu lén lút không chà lông kỹ cho nên mới bị rụng trọc hết hay không? Lúc này đây Bạch Thố hối hận không thôi, nếu biết trước thành ra như hiện tại, cậu nhất định không dám chủ quan trong việc tắm rửa mỗi ngày nữa!

"Bình tĩnh lại đi, em không sao đâu, chỉ là..." Trong lúc nhất thời Khâm Thanh không biết giải thích ra sao, "Từ sáng tới giờ em có gặp phải chuyện gì lạ, hay ăn thứ gì lạ không?"

Bạch Thố vắt óc suy nghĩ, thành khẩn khai báo mọi chuyện. Lúc kể đến đoạn cây nấm, cậu khóc nức nở: "Nhưng... nhưng mà nó không có màu sặc sỡ, ta nghĩ nó không có độc... Chủ nhân, có phải ta sắp chết rồi không?"

"Không đâu, đừng lo lắng." Nhìn thấy cậu khóc như vậy, Khâm Thanh cũng đau lòng theo, "Có lẽ do tác dụng của cây nấm nên em mới biến thành người thôi."

Kiếp trước hắn sống rất lâu, chuyện kỳ lạ gì cũng từng thấy qua, cộng thêm khế ước giữa hai người họ giúp hắn biết yêu lực trong cơ thể Bạch Thố vẫn bình thường nên hắn không lấy làm sợ hãi. Mặc dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng hắn nghe nói có một vài loại thực vật có thể giúp yêu thú biến thân sớm hơn, từ đó tốc độ tu luyện càng nhanh. Có điều đấy cũng chỉ là lời đồn, hắn khi ấy tâm như tro tàn sao còn nghĩ tới những chuyện này, vì vậy chưa bao giờ kiểm chứng.

"Biến thành người?" Bạch Thố lau nước mắt. Cậu biết những từ này nghĩa là gì, ngày nào chủ nhân cũng lải nhải mong muốn cậu mau chóng tu luyện để trở thành người giống hắn cả. Nhưng sau khi nhìn xuống tay chân mình, lại nhìn sang người đối phương, cậu vô cùng tủi thân: "Vậy tại sao ta không giống chủ nhân chút nào vậy?"

"Hiện tại em vẫn chỉ trong cơ thể đứa bé, đương nhiên không giống ta rồi." Khâm Thanh an ủi giải thích. Hắn nhận ra kể từ khi Bạch Thố khai phá linh trí đến nay cậu vẫn luôn ở bên hắn, cho nên ắt hẳn không biết trẻ con loài người trông ra sao.

"Vậy ta... ta không bị gì đúng không?" Bạch Thố ngẩng mặt lên thút thít hỏi.

"Hẳn là vậy." Khâm Thanh không nhịn được ôm đối phương vào lòng, "Nhưng mà từ nay về sau em không được ăn bậy bạ như vậy! Trước khi ăn phải để cho ta kiểm tra qua!"

May mắn thay lần này cậu ăn phải thứ tốt không gây hại đến cơ thể, nhưng lỡ như nó là một cây nấm độc có thể gây chết người thì sao? Bạch Thố quả quyết với hắn rằng cậu đã kiểm tra rồi mới ăn, nhưng con thỏ ngốc này ngoại trừ nhìn màu sắc để phân biệt ra thì có còn biết cái gì nữa đâu. Hầu hết yêu thú sẽ không bị độc tính từ các loại thực vật thông thường ảnh hưởng, song trên đời không có gì là tuyệt đối, Khâm Thanh tuyệt nhiên không muốn cậu mạo hiểm tính mạng mình chỉ vì cái thói tham ăn vô tâm này.

Bạch Thố vừa mới biến thân không có quần áo, Khâm Thanh sợ cậu lạnh nên để cậu mặc tạm quần áo của mình. Hắn cũng không bao giờ ngờ đến Bạch Thố có ngày lại hóa ra đứa bé như thế này nên không chuẩn bị sẵn đồ đạc cần thiết, xem ra hôm sau phải đi xuống thị trấn một phen để mua đồ cho cậu rồi.

Bởi vì cảm thấy vô cùng ăn năn hối lối đối với hành động của mình, Bạch Thố suốt cả quá trình đều rất ngoan ngoãn, Khâm Thanh bảo cậu làm gì cậu đều làm theo cả. Cậu cũng thử đứng lên, nhưng vốn đã quen với bốn chân nay phải thích ứng hai chân nên ngay sau đó lảo đảo ngã nhào xuống, cái mông ê ẩm không thôi. Đôi mắt của Bạch Thố lại đỏ, tuy chủ nhân bảo rằng cậu không bị bệnh, nhưng bây giờ ngay cả đi lại cậu cũng không làm được!

Ánh mắt Bạch Thố khẩn thiết nhìn Khâm Thanh, dùng những ngón tay nhỏ nhắn múp míp của mình nắm lấy ống tay áo hắn: "Chủ nhân... Ngươi đừng ghét bỏ ta... Ta nhất định sẽ cố gắng quay trở về hình dạng cũ... Đừng bỏ rơi ta..."

Nói tới đây nước mắt từ trong hốc mắt lại không tự chủ được trào ra. Cậu thường nghe bọn yêu thú trong rừng kể rằng nếu thú mẹ sinh ra những con non dị dạng, bọn chúng thường sẽ bị bỏ rơi cho đến khi chết đói. Phì Trư nhiều lần dọa cậu rằng thuần thú sư rất lạnh lùng, nếu yêu thú bị thương hoặc bị bệnh sắp chết bọn họ cũng sẽ vứt bỏ y như vậy.

Mặc dù trong lòng cậu cảm thấy chủ nhân của mình không phải loại người như vậy, nhưng lỡ như chủ nhân ghét bỏ hình dạng mới của cậu thì sao? Hiện tại cậu ngay cả đi đứng cũng không tự mình làm được, sẽ có thuần thú sư nào cần đến một con yêu thú vô dụng như vậy sao?

Nghe những lời như vậy, Khâm Thanh đen hết cả mặt: "Ta nói sẽ bỏ rơi em bao giờ? Em đừng suy nghĩ quá nhiều, cho dù chuyện có ra sao ta cũng sẽ giải quyết."

Cho dù Bạch Thố có muốn hủy khế ước với hắn rời đi chăng nữa hắn cũng không bao giờ cho phép, càng đừng nói tới chuyện hắn chủ động bỏ rơi cậu. Con thỏ ngốc này nghĩ cũng đừng nghĩ, hắn tuyệt đối không chấp nhận.

"Vâng." Bạch Thố thút thít không khóc nữa, có chút thấm mệt buồn ngủ trở lại. Mí mắt cậu nặng nề khép xuống, đầu óc cũng hơi vựng không tỉnh táo nổi.

"Ngủ đi." Khâm Thanh dịu dàng nói, đặt cậu trở lại giường, bản thân mình cũng nằm xuống ngay bên cạnh.

Cảm giác từ trong lòng truyền tới thật kỳ diệu, không giống như một cục bông nhỏ ấm áp như mọi khi, mà là loại da thịt chạm nhau. Cơ thể bé nhỏ của Bạch Thố bất an cuộn tròn lại, hai tay nắm lấy vạt áo của hắn không bỏ, tựa hồ như thật sự sợ hắn sẽ bỏ rơi cậu. Khâm Thanh đau lòng không thôi, nhẹ nhàng đặt tay của mình lên eo cậu kéo sát vào mình để cậu càng có thể ấm áp hơn nữa, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc trắng xóa giúp cậu bình tâm trở lại.

Con thỏ béo ngốc nghếch này, làm thế nào cậu lại cho rằng hắn có thể bỏ rơi cậu được cơ chứ? Lại nói trước kia trong hình dạng yêu thú, cả ngày cậu cũng chỉ có ăn rồi đi chơi, hắn có bắt ép cậu phải làm gì để phục vụ mình đâu. Tính ra cậu có hóa thành hình người thì cũng chẳng thay đổi gì cả, vẫn chỉ là một tiểu tổ tông mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment