Rút kinh nghiệm từ thất bại chiến dịch trước, khi đoàn người quân đội càng đi sâu vào núi Hắc Dạ lại càng cảnh giác. Nhất là khi không hề trông thấy một bóng tang thi nào, một vài người từng tham gia chiến dịch cũ không khỏi rùng mình, lưng rợn hết cả da gà, cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng có một bàn tay từ sau lưng túm lấy mình kéo lấy.
Trần Bảo đã là dị năng giả cấp năm, trong khu an toàn cũng đủ oai hùng một cõi, vậy mà vẫn không khỏi nuốt yết hầu một cái, lông tơ dựng thẳng cả lên, luôn trong trạng thái đối địch.
Nhàn nhã nhất trong số họ, hẳn không ai khác ngoài Lê Hạo Khương. Trong khi người khác lo lắng không thôi, thần kinh căng như dây đàn, vị Lê tiến sĩ này lại hết ngó đông rồi ngó tây, gương mặt vô cảm như đang cưỡi ngựa xem hoa chứ không phải xâm nhập hang ổ tang thi.
Đột nhiên, hắn dừng lại cúi xuống xem xét tỉ mỉ một bụi hoa bên đường. Tức thì cả đoàn người lập tức dừng theo, ngay tức khắc vào trạng thái chiến đấu. Trần Bảo đổ mồ hôi hột nhìn quanh một vòng, lại kêu lên: "Lê tiến sĩ, bụi hoa này có vấn đề gì sao?"
Lê Hạo Khương gật gật đầu. Nhận được lời khẳng định từ hắn, mọi người lại càng thêm căng thẳng. Một dị năng giả không chịu nổi bầu không khí đè ép này, liền nhanh miệng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Màu sắc không phù hợp." Lê Hạo Khương mặt mày trầm trọng buông ra câu trả lời như vừa tìm ra nguồn gốc vũ trụ, "Cả một đường hoa đều màu tím, đột nhiên lại mọc lên một đám hoa vàng. Quá xấu."
Tập thể quân đội: "..."
"A ha ha..." Trần Bảo gượng cười đánh vỡ không khí đáng xấu hổ này, "Lê tiến sĩ thật là tỉ mỉ chú ý, tôi đây còn không nhận ra việc đó đâu..."
Lê Hạo Khương dường như hài lòng với câu trả lời này. Nhưng dị năng giả vừa nãy lên tiếng kia thì lại không phục dễ dàng như thế. Y tức giận quát to: "Chỉ là một bụi hoa cũng làm lãng phí nhiều thời gian của mọi người như vậy! Đúng là có bệnh!"
Một vài người nghe y nói thế cảm thấy cũng có lý, tuy không biểu lộ bất mãn ra ngoài lại ở trong lòng thầm mắng. Trần Bảo cảm thấy tình thế không ổn, quả thực lo sốt vó lên, chỉ sợ Lê Hạo Khương nổi điên lên làm thịt hết cả lũ. Mà trái với dự đoán của gã, Lê Hạo Khương một chút tức giận cũng không biểu lộ ra, trái lại còn ung dung đứng dậy phủi đất dính trên quần.
"Tôi có bảo có nguy hiểm sao? Tôi có kêu các người dừng lại không?"
Dị năng giả kia nghe thế nghẹn ứ trong họng. Quả thực Lê Hạo Khương không hề bảo bọn họ làm vậy, nhưng hắn là dị năng giả cấp sáu, nhất cử nhất động đều được người khác chú ý. Nơi đây còn là hang ổ tang thi nguy hiểm vô cùng, bọn họ sao có thể dám không trong tư thế phòng bị?
"Nhưng... Hiện tại cũng không phải thời gian ngắm hoa! Anh là người đứng đầu chiến dịch lần này, phải có trách nhiệm với những người trong đội!"
Trần Bảo hận chỉ muốn xông lên bóp cổ tên lắm lời kia. Cho dù sự thật có là vậy đi chăng nữa thì nghĩ trong lòng là được rồi, vì cái gì phải nói ra?! Trông tên Lê Hạo Khương điên điên khùng khùng này có giống loại người tiếp thu ý kiến người khác hay không?!
"Cậu tên gì?" Lê Hạo Khương hơi nhướn mi nhìn về phía dị năng giả kia.
Không hiểu sao dị năng giả đó thấy sau lưng chợt lạnh. Dẫu vậy y vẫn cắn răng nói: "Khâu Chử."
"A." Lê Hạo Khương nhẹ nhàng thốt ra một tiếng.
Hắn đứng yên tại chỗ như không có gì xảy ra. Khi mọi người tưởng rằng chuyện này cứ thế mà xong, Khâu Chử lại đột nhiên ôm đầu gào thét lăn lộn trên mặt đất. Y gào rú từng tiếng dài, giống như bị hàng ngàn hàng vạn con sâu gặm cắn bộ não của mình.
Còn chưa kịp để cho ai phản ứng lại, Lê Hạo Khương đã bước lại gần, giơ chân đá Khâu Chử một cước. Thân thể y nặng nề bay ra phía sau, đập vào thân cây thô tráng, miệng phun ra ngụm máu đỏ tươi.
"Tên nào còn nhiều lời thì đây là kết cục."
Mặc kệ mọi người sững sờ đứng ngây ra như phỗng, Lê Hạo Khương mặt lạnh tiếp tục tiến lên phía trước. Giọng của hắn vang vọng lại cho đoàn người phía sau: "Trước khi chiến dịch bắt đầu, tôi đã nói rõ sẽ không làm người chăm trẻ. Ngoại trừ con tang thi đó ra, sống chết của những người còn lại các người tự lo lấy. Ai muốn quay về thì cứ việc rời đi ngay lập tức. Còn ai vẫn ở lại thì câm miệng vào."
Dị năng giả tên Khâu Chử kia vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Trần Bảo chỉ đành có thể vẫy tay sai người khiêng y ra phía sau trị thương, trong lòng đau khổ than thầm. Ban đầu vốn dĩ Lê Hạo Khương cũng chẳng muốn mang theo một đám dị năng giả, chỉ cần quân lính đã được huấn luyện của quân đội là đủ. Nhưng mấy lão già cao tầng tiếc rẻ một dị năng giả cấp sáu, cho nên quyết tâm nhét thêm những dị năng giả khác để đảm bảo. Một số gia tộc lại có ý đồ riêng, cũng tìm cách đưa người của mình vào. Thành thử ra nhóm người dự định ban đầu chỉ khoảng ba mươi người nay đã nhảy lên đến gần sáu mươi người.
Đừng nói Lê Hạo Khương, ngay cả Trần Bảo cũng có vài phần ngán ngẩm. Lần trước bọn họ là đi càn quét núi Hắc Dạ, nhiều người đương nhiên cần thiết. Nhưng hiện tại chỉ lẳng lặng tiến vào bắt một tang thi rồi đi ra, mang theo dị năng giả như thế khác gì làm mồi cho tang thi ăn. Gã đã báo cáo lên với cấp trên về sức mạnh tang thi núi Hắc Dạ, vậy mà trong đội ngũ vẫn loáng thoáng có vài dị năng giả chỉ mới cấp một.
Do đó từ lúc bắt đầu hành trình Lê Hạo Khương đã không cho ai sắc mặt tốt nổi, mà Trần Bảo biết khôn không hó hé gì. Nào ngờ có một tên không sợ chết lao lên anh dũng hy sinh. Được rồi, Lê Hạo Khương không phải một thủ lĩnh tốt đẹp gì, nếu muốn kể thì gã có thể kể ra hàng vạn tật xấu của hắn. Nhưng cho dù hắn có là người xấu xa nhất quả đất thì cũng chưa đến lượt một tên dị năng giả nhãi nhép đứng lên dạy đời.
Lê Hạo Khương hừ lạnh một tiếng, chán ghét liếc nhìn bụi hoa vàng chơ vơ giữa một rừng hoa tím kia. Đột nhiên lại xuất hiện một thứ khác chen vào, hắn ngứa mắt chỉ muốn hủy diệt chúng ngay lập tức. Nếu không phải vì còn có nhiệm vụ...
Kể từ khi Lâm Mặc rời đi, Lê Hạo Khương ngày càng âm u, dần dần trở nên kỳ quái hỉ nộ vô thường, ngay cả cộng sự cũng chịu không nổi mà tách ra làm riêng. Hắn luôn cảm thấy toàn bộ nhân loại ngăn cản mình đến với Lâm Mặc, cũng như toàn bộ tang thi ngăn cản Lâm Mặc đến với mình. Giữa hai người bọn họ không nên có khoảng cách như vậy.
Một nhóm quân lính đi trước trinh sát bất ngờ quay trở lại, hoảng hốt báo cáo: "Trần thiếu tướng, trên đỉnh núi có hỏa hoạn!"
Tất cả mọi người đồng loạt ngước nhìn lên, phát hiện ra trên đỉnh núi quả nhiên có vài cột khói đang bốc lên. Trần Bảo nghiêm mặt trấn áp đám người còn đang xôn xao này xuống: "Nói không chừng là mưu kế của đám tang thi đó, mọi người cẩn thận."
Lại một tên dị năng giả khác nhanh mồm nhanh miệng nói: "Đám tang thi đó làm sao thông minh đến như vậy được, Trần thiếu tướng cũng quá đa nghi rồi. Có lẽ là dạo này trời nắng nóng, rừng cây bắt lửa nên cháy thôi."
Trần Bảo ngoài mặt lạnh lùng, trong lòng đã đem tên kia mắng vạn lần. Chết tiệt! Cứ đợi tới lúc mi bị đem đi ngủ chuồng heo xem có còn dám nói như thế không!
Gã quay sang phía nhóm người dị năng giả rành mạch nói từng chữ: "Bất kỳ ai không tuân lệnh lập tức trục xuất. Tên nào ngu ngốc đi tìm chết tôi sẽ không cho người đi cứu đâu, rõ chưa?"
So với Lê Hạo Khương suốt ngày ru rú trong phòng thí nghiệm, Trần Bảo dù gì cũng là một vị thiếu tướng hàng thật giá thật, từng xuất hiện nhiều lần trong khu căn cứ, vì vậy danh vọng cùng độ nổi tiếng cao hơn nhiều. Nghe gã đứng ra nói như vậy, những kẻ vừa rồi còn có tâm tư riêng liền lập tức chỉnh đốn lại, im thin thít không nói lời nào.
Lê Hạo Khương lại không có kiên nhẫn như thế, không chờ những người khác vào vị trí, hắn liền tự mình xông lên trước. Trần Bảo khổ sở kêu lên một tiếng, chỉ có thể bảo một nhóm quân lính đi theo bảo vệ hắn.
Khi bọn họ lên đến đỉnh núi, mới phát hiện ra chẳng có cháy rừng gì sất, chỉ có một căn nhà ngay giữa đó bốc cháy hừng hực. Càng thêm kỳ quái chính là xung quanh không hề có một bóng tang thi nào.
"Bọn tang thi nhất định chạy trốn rồi." Trần Bảo vui mừng nói, "Đúng là ông trời lần này giúp chúng ta, tạo ra cơn hỏa hoạn này."
Lê Hạo Khương lại chẳng hề vui vẻ được như gã. Bọn họ đến bắt tang thi, tang thi lại chạy trốn hết, còn làm ăn cái gì được nữa chứ.
Nào ngờ đoàn người chưa kịp reo hò lâu, một bóng đen đột ngột lao tới. Có người chỉ vừa kịp hô lên một tiếng "Cẩn thận!", ngay sau đó đã bị đá văng xa mười mấy thước. Mà tại vị trí người đó xuất hiện một con tang thi chột mắt, cụt một bên tay trái. Nó gầm gừ mấy tiếng, tiếp tục lao vào tấn công những người tiếp theo.
Người quân đội vừa định tiến lên bắt giữ, Lê Hạo Khương đột ngột quát: "Tránh ra!". Ngay sau đó hắn đẩy một dị năng giả bên cạnh, thay thế vị trí của y đối đầu trực diện với tang thi. Choang một tiếng, một dị năng giả hệ băng lập tức dựng lên một tường băng dày ngăn cách giữa cả hai. Móng tay tang thi cà vào mặt băng, phát ra tiếng kẽo kẹt ghê người.
Ngay giây phút đối mặt trực tiếp với Lê Hạo Khương, tang thi thoáng khựng lại một chút. Chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc, không ai đủ tinh ý nhận ra. Mà đương sự còn lại là Lê Hạo Khương lại hơi nhíu mày, ngay sau đó dùng dị năng của mình xâm nhập tinh thần đối phương.
Tang thi cũng như nhân loại, đều có một cái đầu điều khiển tất cả còn lại. Vì vậy khi bị tấn công vào yếu điểm, sẽ kích phát dây thần kinh, gây ra đau đớn không thôi. Nhưng tang thi không sợ đau, do đó buộc lòng phải liên tục công kích đến khi đối phương chết.
Lê Hạo Khương lại không có ý định giết Lâm Mặc. Sau khi thăng lên cấp sáu, dị năng của hắn mở ra một khả năng mới - điều khiển, mê hoặc tâm trí. Hắn chỉ cần nắm quyền khống chế, như vậy Lâm Mặc không thể hung hăng được nữa. Ánh mắt Lâm Mặc dần đờ đẫn theo sự xâm nhập tinh thần của hắn.
Ngay khi sắp thành công, đột nhiên một đạo phong nhận bay tới, cắt trúng bả vai Lâm Mặc. Tang thi vốn dĩ đang ngây người đột ngột như tỉnh lại, phát điên lên quay đầu lao về phía dị năng giả hệ phong vừa mới công kích kia. Lê Hạo Khương tức giận đến muốn phun máu, thành công trong gang tấc lại bị một tên ngu ngốc hủy hoại, liền nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Mặc không chút kiêng nể dùng móng vuốt đâm vào quần áo của dị năng giả kia, kéo y ném qua một bên, gào lên đầy tức giận. Rõ ràng suýt chút nữa có thể giả bộ như bị khống chế mà kết thúc được rồi, lại bị một tên khác lắm chuyện khác chen ngang. Nếu không phải vì Lâm Mặc không ăn thịt người thì bây giờ đã dùng răng cắn xé tên này ra thành tám mảnh rồi.
Một ngọn cỏ bất chợt mọc lên từ dưới đất cuốn lấy chân Lâm Mặc. Cậu bị trói bất ngờ nên không kịp phản ứng, liền bị cọng cỏ kéo một phát té xuống đất. Ngay sau đó Lê Hạo Khương tiến lại gần, trong tay cầm một ống tiêm. Thuốc chảy vào bên trong người Lâm Mặc, cậu dần dần mơ màng rồi thiếp đi.
Tang thi càng thăng cấp, cơ thể càng ngày càng giống người bình thường, hệ tuần hoàn máu của Lâm Mặc đem thuốc đưa đi khắp nơi. Về phần tường lửa của hệ thống, chỉ có tác dụng ngăn cản xâm nhập tinh thần, không thể ngăn cản các loại xâm nhập thể xác, cho nên Lâm Mặc sau khi tiêm thuốc không có cách nào chống cự lại được.
"Mẹ kiếp!" Tên dị năng giả hệ phong bị ném đi khi nãy lồm cồm bò dậy, trông thấy Lâm Mặc bất tỉnh nhân sự thì lao đến định đạp mấy phát cho hả giận.
Nào ngờ y chưa kịp tiến lại gần trong phạm vi bán kính ba mét, Lê Hạo Khương liền không chút nương tay quật ngã y xuống đất, đế giày kim loại thẳng thừng đạp lên phía bụng y, khiến y rú lên một tiếng phun ra ngụm máu.
"Mày... Mày...!!" Tên dị năng giả đó trợn trừng mắt miệng lắp bắp đưa tay chỉ về phía Lê Hạo Khương.
Ánh mắt Lê Hạo Khương như ánh lên sắc đỏ, Trần Bảo liền biết tinh thần hắn đang vô cùng bất ổn, liền chạy đến can ngăn: "Lê tiến sĩ, ngài mặc kệ hắn đi. Chúng ta mau đưa con tang thi này quay về thôi."
Lê Hạo Khương vứt cho y một ánh mắt như nhìn người chết, sau đó quay về phía Lâm Mặc đang hôn mê bất tỉnh, động tác nhẹ nhàng như đang nâng một bảo vật trân quý trong tay, từ từ tiến về phía đoàn xe dưới chân núi.
Đám người còn lại há hốc mồm chứng kiến toàn bộ sự việc, Trần Bảo cười ha ha lau mồ hôi nói: "Lê tiến sĩ tính tình quái gở không được tốt, mọi người đừng để ý tới hắn. Mau đi thôi."
Tuy nói vậy, nhưng Trần Bảo chắc mẩm sau ngày hôm nay, số lượng kẻ thù của Lê Hạo Khương sẽ lại tăng lên không ít.
"Trần thiếu tướng, vậy đám cháy này thế nào?"
"Cứ mặc kệ đi, nếu có thể thiêu chết đám tang thi kia càng tốt." Trần Bảo phất tay, gã quả thực mệt mỏi lắm rồi, không muốn quản nhiều thêm.
Sau khi nhóm nhân loại rời đi một lúc lâu, từ trong rừng rậm lác đác xuất hiện vài bóng tang thi.
"Ngáo ngáo ngáo ngaoooooooo!!!!!!"
Những tiếng tru tê tâm liệt phế vang lên, đám tang thi cũng ngày càng nhiều, tập hợp phía trước đám cháy.
Tang thi Ngưu Ma Vương: "Ngao ngáo ngao?" (Lão Trư sao lại kêu gào đến như vậy?)
Tang thi Mắt Kính: "Ngáo ngáo ngáo." (Hắn tiếc đàn heo ấy mà. Khi nãy phóng hỏa không kịp thả chúng đi, bây giờ chắc bị nướng chín hết rồi)
"Ngáo ngao ngáo ngáo!" (Mau dập đám cháy thôi, kẻo lan ra nữa!)
Theo sự huy động của Mắt Kính, những con tang thi hệ thủy nhanh chóng tiến lên dùng dị năng của mình dập tắt lửa. Mất chừng hơn canh giờ, toàn bộ lửa mới được dập tắt xong.
Tang thi Bính: "Ngao ngáo ngao." (Vậy ra đây là phóng hỏa đốt thuyền trong Xích Bích?)
Tang thi Ất: "Ngao ngao ngao!" (Không phải! Là điệu hổ ly sơn! Kim thiền thoát xác!)
Tang thi Giáp: "Ngao ngáo ngáo." (Rốt cuộc vì sao thủ lĩnh lại đi theo bọn họ nhỉ?)
Chúng tang thi vô cùng hoang mang. Lâm Mặc đột ngột thay đổi kế hoạch, bảo bọn chúng phóng hỏa đốt nhà xong tìm nơi ẩn nấp, bản thân thì lại để cho nhân loại bắt đi.
Tang thi trinh sát đã nói nhân loại ghê tởm sẽ bắt thủ lĩnh thế này thế này, còn đâm ấy ấy, trói lại ư ư, để ngài ấy đi một mình như vậy có ổn không đây? ⊙﹏⊙
"Ngáo ngáo ngao ngáo ngao!" (Thủ lĩnh bảo sẽ quay về sau! Trước lúc đó chúng ta dọn dẹp xây dựng lại đi!)
Cuối cùng vẫn là tang thi Mắt Kính đứng ra tổ chức mọi việc. Lâm Mặc rời đi rồi, Mắt Kính trở thành tang thi mạnh nhất đàn, vì thế nó cũng trở thành thủ lĩnh tạm thời của bọn chúng.
------------------------------------------------------------------------------
Khi Lâm Mặc tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm bên trong một lồng kính. Nắp lồng trong suốt, có thể nhìn ra bên ngoài. Căn phòng bốn phía một màu trắng, đặt đầy các vật dụng kỳ quái linh tinh. Tổng hợp tin tức thu nhận được, Lâm Mặc cảm thấy đây hẳn là phòng thí nghiệm.
Mặc dù không rõ nhân loại bắt cậu để làm gì, dù sao trong cốt truyện không nhắc tới, nhưng có thể chắc chắn rằng nhờ có vụ bắt cóc này mà nhiệm vụ hai của cậu đơn giản hơn được một phần. Ban đầu cậu còn đang đau đầu làm sao tiến vào khu an toàn, giờ thì đã công khai vào rồi, chỉ cần tìm nữ chính nữa thôi.
Có lẽ do Lâm Mặc mãi nghĩ ngợi lung tung, cho nên không chú ý bên cạnh còn có người đang đứng. Đến khi những ngón tay thon dài trắng như sứ gõ lên thành kính, cậu mới nhận ra Lê Hạo Khương đã ở đấy tự bao giờ.
"Tỉnh rồi sao?" Hắn mỉm cười dịu dàng, hệt như chuyện cách đây hai năm trước chưa từng xảy ra.
Lâm Mặc vẫn giả điếc nhắm mắt làm ngơ, mà Lê Hạo Khương dường như cũng không quan tâm. Hắn tiếp tục đều đều nói, ngữ điệu lơ đãng như đang trần thuật: "Đừng cố tìm cách thoát khỏi đây. Kính được làm từ chất liệu siêu cứng, có thể chịu được áp lực đến hai tấn. Trong phòng lẫn ngoài phòng đều có tia hồng ngoại, chỉ cần một con ruồi bay ra bay vào cũng bị phát hiện ngay."
Nói rồi, hắn đột nhiên ngưng lại một chút, hơi cúi đầu sát xuống để tầm mắt ngang với Lâm Mặc: "Nhưng trong phòng thí nghiệm này không có camera theo dõi, dù có làm một vài chuyện hay ho cũng không sao."
Sống lưng Lâm Mặc rờn rợn, mặc dù chẳng biết chuyện hay ho mà hắn nói là chuyện gì, nhưng dù sao cũng biết đó nhất định không phải chuyện tốt. Mổ bụng? Thử thuốc? Hay khống chế biến thành con rối?
Trong nguyên tác Lê Hạo Khương còn dùng cả người sống để thử nghiệm thuốc, như vậy đối với tang thi đương nhiên sẽ không có chuyện thương tiếc gì.
"419, hắn nói thật không?"
[Thật.] 419 quét xung quanh một vòng, khẳng định lời nói của Lê Hạo Khương.
"Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Lê Hạo Khương như đứa trẻ gõ gõ lên nắp lồng kính, "Anh biết em đã có thể nói chuyện rồi, đừng giả vờ nữa."
Lâm Mặc bất đắc dĩ phải mở mắt ra: "Có chuyện gì để nói chứ?"
Giọng của cậu tuyệt đối không dễ nghe thánh thót như thiên giai, mà giữa cậu và hắn cũng chẳng có gì để nói cả.
Chẳng lẽ tâm sự chuyện nhân sinh, gợi ý hắn nên dùng thuốc gì đâm mình rồi lại trói mình?
"Sao lại không." Hai mắt Lê Hạo Khương cong lên như ánh trăng, giọng nói trầm ấm lại mềm mại như nước, "Chẳng hạn như vì sao em bỏ đi, chẳng hạn như... bức thư đó."
Lâm Mặc suy nghĩ một hồi nhớ tới cái chuyện ngu ngốc trước kia mình làm, nhất thời muốn toát cả mồ hôi. Lê Hạo Khương cũng thật nhớ dai a, cậu đã đem chuyện bức thư ném sau đầu từ đời nào rồi.
"Có thể thả tôi ra trước được không?"
Cậu cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, không ngờ Lê Hạo Khương thế nhưng gật đầu đồng ý. Hắn nhấn một cái nút ở trên bàn điều khiển kế bên, nắp lồng phát ra tiếng xì xì rồi từ từ mở lên.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay Lâm Mặc đã tóm lấy cổ Lê Hạo Khương, móng tay đen dài kề sát ngay phần yết hầu. Nếu Lê Hạo Khương hoặc Lâm Mặc cố tình động đậy một chút thôi, kết quả chính là không đổ máu thì không được.
"Lê tiến sĩ cũng thật tin người." Lâm Mặc dùng một con mắt duy nhất quan sát hắn từ trên xuống dưới, "Không sợ tôi giết anh sao?"
"Sẽ không." Đối diện với cái chết kề cận, Lê Hạo Khương vẫn thản nhiên như không, "Em sẽ không giết anh đâu."
Nghe được những lời nói này, Lâm Mặc ngờ vực nhìn hắn. Rốt cuộc hắn dựa vào cái gì mà đảm bảo như vậy? Coi như Lâm Mặc không thể rời đi được khỏi chỗ này, cậu vẫn có thể dễ dàng giết hắn ngay bây giờ.
"Em yêu anh nhiều như vậy, làm sao nỡ giết anh được."
Lâm Mặc: "..."
Mặc dù hiện tại có rất nhiều lý do khiến Lâm Mặc không hạ thủ được, nhưng cái lý do trên nhất định không nằm trong số đó.
Bàn tay Lâm Mặc vừa hơi thả lỏng, Lê Hạo Khương liền nhân cơ hội đè cậu xuống. Cả người Lâm Mặc dán sát sàn nhà, một tay duy nhất cũng bị Lê Hạo Khương giữ lấy. Mà Lê Hạo Khương lúc này đang nửa quỳ nửa nằm trên người cậu, tay kia vuốt ve theo đường nét gương mặt Lâm Mặc.
"Yên tâm đi, anh cũng yêu em lắm, nhất định sẽ không làm hại đến em đâu."
Lâm Mặc: "..."
Bỗng dưng một ngày nọ bị người tuyên bố rằng mình thích hắn, hai giây sau đó lại nói rằng hắn cũng thích mình, cảm xúc này quả thực vi diệu.
Cậu vẫn luôn biết Lê Hạo Khương đầu óc có bệnh, nhưng bệnh đến cỡ này thì vẫn quỳ xuống bội phục một phen.
Bàn tay hắn sờ soạng xuống lớp áo phía dưới của Lâm Mặc, cậu nhảy dựng lên suýt thoát ra thì bị cản lại: "Ngoan, anh chỉ kiểm tra vết thương của em thôi, không làm gì đâu."
Cái bụng mềm mềm được Lâm Mặc cất giấu suốt bao năm nay cứ thế bị Lê Hạo Khương tàn nhẫn lật áo lên mà xem, cái tay sói kia còn sờ sờ tới lui.
"Đã lành rồi. Mềm thật."
Lâm Mặc có chút kiêu ngạo vênh váo, hừ, có biết cậu mất bao lâu mới tái tạo xong mô tế bào phần bụng không. Tỉ mỉ từng li từng tí như vậy, đương nhiên da thịt rất non mềm rồi.
A phi phi phi! Mắc mớ gì cậu lại cảm thấy đáng khoe khoang cái chuyện này chứ! Hơn nữa đối phương còn là một tên khoa học điên. Lâm Mặc nghĩ tới liền thu lại biểu tình.
"Tại sao không chữa trị cả mắt và tay?"
"Quá phiền phức, không muốn làm." Lâm Mặc buột miệng theo thói quen, giống như cả hai đã thân thiết từ lâu. Nói xong rồi cậu mới ngớ người ra nhớ tới tình huống hiện tại, lại ngậm miệng vào.
419 đo lường cho biết để mọc tay mất khoảng tám tới mười năm, mọc mắt thì ba đến năm năm. Nếu dùng dị năng chữa trị để chữa thì sẽ nhanh hơn. Xui xẻo thay đám tang thi trên đỉnh núi đó không có con nào mang dị năng hệ chữa lành cả, mà Lâm Mặc cảm thấy làm vậy thật tốn tinh hạch, quyết định cứ thế mặc kệ luôn. Kết quả sau hai năm theo thăng cấp của dị năng, cơ thể cậu cũng tự động "tiến hóa" theo, hiện tại đã có thể nói chuyện bình thường, vết thương ở bụng lành hẳn.
Lê Hạo Khương tiếc nuối vuốt ve cơ thể cậu, mơn trớn đầy ái muội. Hắn cúi xuống đặt đầu trên hõm vai Lâm Mặc, nhiệt khí khi nói chuyện phả sang lỗ tai cậu: "Anh biết em cố tình."
"Cố tình cái gì?" Lâm Mặc lại ngẩn ra.
"Cố tình để anh bắt." Lê Hạo Khương rầu rĩ nói, "Nếu không tại sao lại dễ dàng như vậy."
Hắn đã ôm sẵn tâm trạng tìm chết đi tìm Lâm Mặc, kết quả chỉ đấu đá nhau vài ba chiêu liền kết thúc. Ngay cả những dị năng giả cũng người quân đội đi theo cũng chỉ bị thương mười người, mà hết hai người là do hắn đánh. Nếu nói trong này không có quỷ hắn mới không tin.
Lâm Mặc hơi cạn lời, cậu đúng thực là cố tình để cho bản thân bị bắt, nhưng chắc chắn không phải là để cho Lê Hạo Khương bắt a! Trước khi trực tiếp đối đầu cậu còn không biết hắn có mặt trong đám người này nữa.
"Đứng lên trước đã." Lâm Mặc thở dài.
Lê Hạo Khương không cam lòng bò dậy, kéo cậu từ dưới đất lên. Kế bên cạnh có bàn làm việc, vừa vặn hai ghế ngồi, cả hai liền ngồi xuống đấy. Tự dưng biết rõ bộ mặt thật của nhau rồi, không khí có chút trầm lặng.
"Tôi có việc cần làm, anh thả tôi đi được không?"
"Không thể." Không cần nghĩ ngợi, Lê Hạo Khương ngay lập tức phủ nhận, "Chỉ riêng chuyện này là không được."
Dừng lại ngẫm nghĩ một chút, hắn bổ sung thêm: "Em muốn làm gì anh sẽ giúp em, nhưng tuyệt đối không thả em đi."
Lâm Mặc nghiến răng nghiến lợi: "Thật tiếc quá, chuyện duy nhất hiện tại tôi muốn làm là rời khỏi cái phòng này."
Lê Hạo Khương cứng đầu cứng cổ không chấp nhận, cuộc thương lượng còn chưa bắt đầu đã bị đàn áp tàn nhẫn.
Khi Lâm Mặc còn đang bực bội không biết phải giải quyết thế nào, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Lê tiến sĩ, Trần thiếu tướng muốn gặp ngài."
"Không gặp." Lê Hạo Khương quăng một câu như vậy, tiếp tục mắt đối mắt với Lâm Mặc.
"Trần thiếu tướng bảo là chuyện quan trọng, nếu hôm nay không gặp được ngày mai sẽ lại tới. Mai không gặp thì ngày mốt. Ngài ấy nói rằng nếu ngài không chịu gặp mặt nhất định sẽ đứng bám ở cửa cho đến khi ngài chịu cho vào mới thôi."
Nếu là Trần Bảo thì rất có khả năng đó. Lê Hạo Khương trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc vẫn cảm thấy nếu ngày nào trước cửa phòng thí nghiệm cũng có một con khỉ đột chắn đường thì tâm tình quả thực không xong.
"Bảo hắn đến phòng tiếp khách chờ, năm phút nữa tôi sẽ qua."
Tiếng bước chân lộp cộp đi xa rồi, Lê Hạo Khương mới đứng dậy. Hắn nhấn một loạt nút khác trên bảng điều khiển, vách tường trắng đối diện trước mặt Lâm Mặc đột nhiên tách ra làm đôi, để lộ một thông đạo nhỏ bên trong đó.
"Đây là lối đi riêng của anh, có thể đi thẳng đến phòng tiếp khách của cơ sở nghiên cứu." Lê Hạo Khương giải thích.
Do tính tình quái đản của hắn, nên Lê Hạo Khương ít khi tiếp xúc với người ngoài. Có thể hạn chế không gặp người khác bao nhiêu hắn nhất định sẽ làm bấy nhiêu.
Lâm Mặc còn chưa kịp mở miệng bình luận một câu, hắn đã cướp lời: "Em yên tâm, Trần Bảo chỉ là đối tác làm việc của anh thôi. Giữa anh với hắn không có chuyện gì hết. Ở trong phòng có loa thông với phòng tiếp khách, em có thể kiểm tra anh bất kỳ lúc nào."
Lâm Mặc: "..."
Cậu căn bản chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi Lê Hạo Khương và Trần Bảo có một chân cả, có được không?! Hơn nữa chuyện của hắn thì liên quan gì đến cậu?!
Lê Hạo Khương lưu luyến nhìn Lâm Mặc, cuối cùng vẫn buộc lòng bước vào thông đạo. Ngay sau khi hắn đi vào, hai bên vách tường đóng lại, không còn thấy một chút dấu vết nào. Phải đến gần nhìn thật kỹ, mới phát hiện ra ở đó có một vết đen chạy thẳng dọc từ trên xuống.
Ngay sau khi Lê Hạo Khương đi rồi, Lâm Mặc liền bắt đầu công cuộc tìm đường thoát của mình. Đầu tiên cậu thử mở cửa, lại phát hiện nó bị khóa bằng khóa điện tử, cần phải có vân tay cùng võng mạc Lê Hạo Khương mới có thể mở ra. Cánh cửa này nếu Lâm Mặc cố gắng toàn lực công kích, nói không chừng sáu canh giờ là có thể phá hỏng. Chỉ là như thế quá mất thời gian, lại gây động tĩnh lớn, thành ra tạm thời bỏ qua phương án này.
Bất quá Lâm Mặc bò lê bò lết khắp căn phòng cũng không tìm ra được một cái cửa nào nữa. Thậm chí cậu còn nhấc từng cái ghế lên để xem xem bên dưới có giấu đường hầm ngầm không. Nhưng dường như lối đi riêng kia khi nãy của Lê Hạo Khương là cái duy nhất. Ánh mắt Lâm Mặc lại hướng lên phía bàn điều khiển. Tuy dùng lối đi này chưa chắc an toàn hơn bao nhiêu, nhưng vẫn đỡ hơn cách phá cửa chính xông ra.
Bàn tay cậu đặt trên bàn phím điều khiển, vô tình ấn trúng một nút. Đột nhiên trong phòng vang vọng tiếng nói chuyện. Lâm Mặc hơi ngây ra chút, mới nhận ra đây là giọng của Lê Hạo Khương, còn người còn lại giọng hơi ồm ồm kia hẳn là vị Trần thiếu tướng nào đó.
"Lê tiến sĩ, rốt cuộc đến khi nào ngài mới đưa ra thành phẩm đây. Phía bên tôi đã hoàn thành theo đúng thỏa thuận, con tang thi kia cũng đã nằm ở trong phòng thí nghiệm ba ngày nay rồi."
Ba ngày! Không ngờ cậu thế nhưng đã ngủ ba ngày rồi! Liều thuốc kia cũng quá mạnh đi!
"Chỉ mới ba ngày, có thể nghiên cứu ra cái gì?"
"Nhưng tối thiểu ngài cũng phải cho chúng tôi một thời gian xác định a. Bằng không tôi biết báo cáo phía chính phủ như thế nào?"
"Một tháng. Như vậy đủ chưa?"
"Được được được. Một tháng sau tôi nhất định sẽ đợi tin tốt từ ngài."
Ngón tay Lâm Mặc lại nhấn chiếc nút ban nãy, âm thanh vụt tắt. Cậu chống cằm suy nghĩ, kỳ quái thật, rốt cuộc là Lê Hạo Khương đang chế tạo thứ thuốc gì mà cần đến cậu? Trong sách cũng không đề cập a.
Lê Hạo Khương chỉ là một nhân vật nhỏ trong tiểu thuyết, vai trò giúp Cừu Vĩ Dạ báo thù rửa hận. Loại thuốc nổi tiếng nhất mà hắn làm ra, chính là vắc-xin chống virus tang thi. Ngoại trừ thuốc này, Lâm Mặc cũng chưa bao giờ nghe qua Lê Hạo Khương đang chế tạo thứ thuốc gì khác.
Huống hồ trong thời gian ở trên núi Hắc Dạ, cậu cũng không phải không biết một số tin tức. Đến bây giờ vắc-xin chống virus tang thi vẫn chưa hoàn thành, Lê Hạo Khương còn có tâm trí đi làm loại thuốc khác sao.
Lâm Mặc ngẩn người suy nghĩ như thế, không để ý Lê Hạo Khương đã quay trở lại. Lê Hạo Khương nhìn thấy cậu mở to mắt nhìn xa xăm vô định, bộ dáng như chìm vào thế giới riêng của bản thân, nhất thời trong lòng nhộn nhạo, nhịn không được vòng ra phía sau ôm một cái.
Cơ thể trong lòng tuyệt đối không mềm, lại có mùi hương của tử thi, nhưng Lê Hạo Khương cảm thấy đây nhất định là thứ dễ chịu nhất hắn từng ôm. Hai bàn tay xấu xa cũng không chịu thua kém, lại bắt đầu mò xuống phần bụng mềm mềm...
"Buông ra!" Lâm Mặc tức giận gỡ tay Lê Hạo Khương ra, xoay người lại đối diện tức giận trợn mắt với hắn.
Trông thấy Lâm Mặc dùng ánh mắt nghiêm túc như thế nhìn mình, tim Lê Hạo Khương mềm nhũn. Hắn không kiềm được kéo cậu lại gần, môi chạm môi, chiếc lưỡi linh hoạt như con rắn luồn vào bên trong ngõ ngách khám phá các bí ẩn.
"Ngô!" Lâm Mặc hiển nhiên không ngờ Lê Hạo Khương lại bất ngờ tập kích như vậy, trong miệng phát ra tiếng kêu khẽ.
Cậu cố sức đẩy hắn ra, nhưng sức lực Lê Hạo Khương không hề thua kém cậu, hắn còn nhiều hơn cậu một cái tay. Vì vậy Lâm Mặc cứ như thế bị đè trên ghế ép hôn lưỡi suốt năm phút đồng hồ.
Khi cả hai dứt ra được rồi, Lâm Mặc còn ngốc ra nhìn hắn, mà Lê Hạo Khương thỏa mãn liếm môi một cái. Sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Lâm Mặc như đứt phựt, cái mặt già xấu hổ này không biết giấu đi đâu, thẹn quá thành giận mà lắp bắp: "Anh... anh..."
Rồi đột nhiên, cậu lại nhảy dựng lên: "Thôi chết rồi!"
Lê Hạo Khương còn chưa kịp yên vị, Lâm Mặc đã lao đến bóp miệng hắn, tay kia cầm bình nước đặt trên bàn rót vào miệng: "Nhổ ra! Mau nhổ ra! Trong nước bọt có virus tang thi đó!"
Không biết Lâm Mặc dùng quá nhiều sức hay sao, mà Lê Hạo Khương bị cậu rót nước xong thì lao vào phòng vệ sinh phun lấy phun để, không chỉ nước bọt mà tất cả những thứ có trong bao tử cũng bị nôn ra theo.
Đến khi hắn rửa mặt quay ra ngoài xong, mới nghiêm mặt nói với Lâm Mặc: "Đấy là bình cồn, không phải nước lọc."
Lâm Mặc:... Tự dưng cảm thấy chột dạ. (ㅇㅅㅇ|||)
Cậu xoa xoa hai bàn tay giấu phía sau lưng theo thói quen, ánh mắt láo liên nhìn chỗ khác, còn chiếc bình vô tội đã bị ném tới góc nào: "Ai... Ai biết chứ. Tự dưng để bình cồn ở đó làm gì."
Ánh mắt Lê Hạo Khương như hiện lên ý cười, giọng nói lại vẫn điềm nhiên: "Ân, ai lại để bình cồn trong phòng thí nghiệm."
Lâm Mặc càng nghe càng chột dạ, tức quá quay mặt trực diện quát: "Nếu không phải do anh đột nhiên làm cái trò này thì có xảy ra chuyện như vậy không!"
Lê Hạo Khương cong khóe miệng, tiến lại gần cậu. Kỳ thực lúc ấy hắn rất vui, bởi vì Lâm Mặc sau khi bị hắn hôn, phản ứng đầu tiên không phải kinh tởm, mà là lo lắng hắn bị nhiễm virus tang thi. Đây không phải chứng minh cậu cũng rất quan tâm đến hắn sao. Chỉ cần hai người bọn họ ở cùng với nhau, cho dù hiện tại Lâm Mặc chưa yêu hắn, sau này nhất định cũng sinh tình.
"Tiến lại đây làm cái gì! Đừng tưởng tôi không dám..." Lâm Mặc còn chưa nói hết câu, đã bị Lê Hạo Khương ôm lấy nhào nặn trong lòng một phen.
"Bảo bối, anh đã là dị năng giả cấp sáu, virus của em không biến anh thành tang thi được đâu." Hắn thầm thì bên tai cậu, khóe miệng đã cong tới tận mang tai, trong lời nói lại vẫn có chút nuối tiếc.
Lâm Mặc chỉ muốn phản bác rằng hắn phải còn sống để tạo ra vắc-xin chống virus tang thi, bằng không cậu đã làm thịt từ lâu rồi. Nhưng nghĩ nghĩ lại, cảm thấy càng nói chỉ càng bị bắt thóp, còn không bằng im miệng thì hơn. Dù sao Lê Hạo Khương này tính tình quái đản, dùng logic bình thường nói chuyện với hắn chỉ có tức chết.
"Rốt cuộc là anh đang chế tạo thuốc gì mà cần đến tôi?" Lâm Mặc nhớ tới cuộc đối thoại, tò mò hỏi.
"Vắc-xin chống virus tang thi." Lê Hạo Khương thậm chí nghĩ cũng không nghĩ, liền đem bí mật cấp S cứ như thế nói ra.
"Đừng vớ vẩn. Thứ thuốc đó căn bản không cần có tôi." Trước khi cậu xuất hiện, trong nguyên tác Lê Hạo Khương vẫn chế tạo ra được.
"Sao lại không chứ." Lê Hạo Khương ấm ức nói, "Không có em, anh không thể chuyên tâm làm thuốc. Mỗi lần thí nghiệm, anh lại tự hỏi em ở đâu. Mỗi lần viết báo cáo, anh lại suy nghĩ xem em đang ăn gì. Mỗi lần nhìn vào ống nghiệm, anh lại nhớ đến chuyện trước kia của hai ta. Cả một ngày trong đầu chỉ toàn là em, không thể làm gì được."
Lâm Mặc: "..." Nếu không phải nhận rõ tình hình hiện tại, nói không chừng cậu đã ngỡ rằng cậu với hắn là một đôi thanh mai trúc mã yêu xa mới gặp lại.
"Chúng ta không có quan hệ thân mật như vậy có được không?" Lâm Mặc khổ não đỡ trán.
"Ngay cả thứ ấy của anh em cũng chạm vào rồi!" Lê Hạo Khương vụng trộm đưa mắt liếc nhìn xuống phía dưới, hai vành tai ửng hồng một cách khả nghi.
Lâm Mặc nhớ tới những ngày tháng Lê Hạo Khương bị gãy chân, chỉ có cảm giác không thể nói lý với tên điên trước mặt này. Nếu còn dây dưa, nhất định hắn sẽ bảo cậu phải chịu trách nhiệm cho mà xem!
Cái đức hạnh này! Sao mà giống ai đó thế không biết!
Tiểu kịch trường: Lê Hạo Khương: "Quan hệ của tôi với Lâm Mặc vô cùng thân thiết!"
Quần chúng: "Thân như thế nào?"
Lê Hạo Khương: "Đã từng ăn chung bàn ngủ chung giường (thật ra là chiếu manh)!"
Quần chúng: "Bình thường bình thường."
Lê Hạo Khương: "Đã nhìn thấy hết bên trong cơ thể của cậu ấy!" (theo đúng nghĩa đen)
Quần chúng: "Ồ! Thế thì đúng là đặc biệt thật."
Lê Hạo Khương: "Còn sờ tiểu jj của nhau!"
Lâm Mặc: "Nói láo! Tôi chưa từng cho anh sờ jj của tôi!"
Quần chúng: "Như vậy là cậu đã sờ jj của hắn?"
Lâm Mặc: "..."
#Bán Lê Hạo Khương giá rẻ, nhận ship COD tận nơi, ai hứng thú inb#