Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 64

Nhiệm vụ hoàn thành, Lâm Mặc lại trở thành kẻ rảnh rỗi. Nhưng Lê Hạo Khương thì không may mắn như thế. Cho dù hắn có là thiên tài đi chăng nữa, vắc-xin chống virus tang thi cũng không phải tự dưng xuất hiện. Vì vậy hắn buộc lòng quay về phòng thí nghiệm để nghiên cứu.

Ban đầu Lê Hạo Khương cũng không thật sự muốn làm như thế. Khó khăn lắm hắn mới có thời gian ở bên cạnh Lâm Mặc, bỗng dưng lại phải chui vào phòng thí nghiệm nhốt kín cả ngày, hỏi sao không nghẹn khuất. Kế hoạch của Lê Hạo Khương chính là mang Lâm Mặc dắt tay nhau chạy trốn, sống cuộc đời vui vẻ hai người. Bất quá Lâm Mặc không đồng ý, hắn cũng không ép được.

Lâm Mặc đã suy nghĩ rất nhiều về việc rốt cuộc có nên để cho Lê Hạo Khương chế tạo ra vắc-xin chống virus tang thi không. Chỉ cần thứ thuốc đó xuất hiện ở hội nghị liên minh khu an toàn, Kiến Chương cùng Cừu Vĩ Dạ sẽ hợp tác loan truyền tin Lê Hạo Khương dùng người sống để thử nghiệm thuốc. Lãnh đạo các khu an toàn nhỏ sẽ nhân cơ hội được đà lấn tới, mà cao tầng khu an toàn Z vì để đạt thành hiệp nghị không thể không tạm giam Lê Hạo Khương lại.

Kết quả không gì khác hơn Lê Hạo Khương bị Cừu Vĩ Dạ giết chết trong phòng giam, mà vắc-xin của hắn thì được Kiến Chương nghiên cứu lại công bố phương thức cùng nguyên liệu bên trong, sau đó tạo ra thành phẩm còn tốt hơn. Khu an toàn Z cảm thấy Lê Hạo Khương dù sao cũng đã chết, Kiến Chương hiện tại lại là người nắm giữ công thức làm vắc-xin, liền quay mặt đối với Kiến Chương tâng bốc nịnh hót. Mà về sau cũng không ai biết Lê Hạo Khương mới thật sự là người tạo ra vắc-xin, đều tung hô cho rằng Kiến Chương là đấng cứu thế.

Lúc trước nhìn ở góc độ khách quan, Lâm Mặc cũng chẳng có ý kiến gì. Nhưng hiện tại Lê Hạo Khương nói thế nào cũng xem như nửa người của cậu, nếu hắn thật sự gặp phải chuyện như vậy cậu nhất định sẽ tức điên lên mất.

Chỉ là trong nguyên tác, Lê Hạo Khương một lòng đắm chìm nghiên cứu, mặc dù có dị năng hệ tinh thần nhưng không có lực công kích gì, hoàn toàn là một tên gà giò. Tuy nhiên, Lê Hạo Khương của hiện tại đã là dị năng giả cấp sáu, chính phủ dù ngu ngốc đến mấy hẳn cũng không để cho một dị năng giả cấp sáu chết oan uổng như thế.

"Lê Hạo Khương, anh có thể chế tạo ra vắc-xin chống virus tang thi hoàn mỹ trước khi hội nghị diễn ra không?"

"Không thể." Lê Hạo Khương lắc đầu.

"Vậy nếu chỉ là bán thành phẩm thì sao?"

"Kỳ thực bán thành phẩm anh đã làm ra, nhưng chất lượng không tốt chút nào, các vật thí nghiệm vẫn có 50% gặp phản ứng phụ. Cho nên anh không đem nó đưa ra cho chính phủ."

Lê Hạo Khương thừa biết con bài tẩy lớn nhất của mình là vắc-xin chống virus tang thi, không có nó thì chính phủ còn lâu mới chịu nhân nhượng hắn đến như vậy. Chỉ cần hắn đưa ra bán thành phẩm thôi, lãnh đạo khu an toàn cũng sẽ đem đưa cho những tên khác nghiên cứu phân tích. Một khi tìm ra được nguyên lý cùng công thức, hắn cũng không có gì đáng uy hiếp nữa. Dị năng giả cấp sáu trong khu an toàn Z tuy hiếm, nhưng không phải không có.

Mục đích ban đầu của hắn là dùng vắc-xin chống virus tang thi để kiềm giữ chính phủ cho đến khi tìm được Lâm Mặc. Bây giờ người cũng đã tìm được, vắc-xin đối với hắn không còn quan trọng nữa.

"Vậy cũng được. Anh đưa bán thành phẩm cho Trần Bảo đi, chuyện còn lại để hắn tự lo liệu." Lâm Mặc nghiêm túc gật đầu.

Lê Hạo Khương ngồi xuống kế bên cậu, ghế sofa hơi lún xuống, một hắn khoác lên thành ghế trông rất tự nhiên, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy rõ cánh tay có xu hướng ngày càng di chuyển xuống dưới: "Bảo bối, không được nhắc tên người đàn ông khác."

Hắn vẫn chưa quên Trần Bảo đã trông thấy Lâm Mặc mặc áo tắm đâu! Đúng là đồ sắc lang!

Trần Bảo: Hắt xì! Ai nhắc tới mình thế nhỉ?

"Nói tóm lại anh có làm được không?" Lâm Mặc đưa tay đẩy đẩy hắn.

"Được, đương nhiên là được. Nếu em hôn anh một cái, anh giao cả thành phẩm hoàn chỉnh cũng được." Lê Hạo Khương như bị rút hết xương sống mà tựa vào người Lâm Mặc, nói nhỏ vào tai cậu.

Từ lâu hắn đã biết giọng mình có vài phần trầm bổng hơn những người khác, nhưng cũng không để ý nhiều. Mãi đến khi gặp Lâm Mặc, hắn mới phát hiện ra cậu thế nhưng rất thích giọng nói này của hắn. Chỉ cần hắn nhỏ giọng nói vài lời, nhất định Lâm Mặc sẽ đỏ bừng cả mặt như trái cà chua, sau đó liền ngoan ngoãn hơn nhiều.

Quả nhiên Lâm Mặc hồng hồng hai má, giận dữ nhìn cái tên không biết xấu hổ này. Cậu lùi về sau một chút, ghét bỏ nói: "Chúng ta còn chưa có xác định quan hệ đâu."

Miệng nói thì nói thế, chứ cả hai người đều biết quan hệ giữa họ không thể đơn giản dùng hai từ "bạn bè" để hình dung nữa rồi.

"Không cần phải giao thành phẩm hoàn chỉnh, cứ tùy tiện vứt cho chính phủ đồ thử nghiệm của anh cũng được." Lâm Mặc ngẫm nghĩ một hồi, liền bổ sung.

Dù sao công trạng cũng bị Kiến Chương cướp đi, hà cớ gì phải tự mình làm khổ mình lao đầu vào nghiên cứu. Vứt cho y bán thành phẩm, như vậy dù y có nghiên cứu ra được vắc-xin chống virus tang thi cũng phải tốn một phen rối tinh rối mù.

Lê Hạo Khương không rõ lắm Lâm Mặc muốn làm gì, nhưng nhìn thế nào trông cậu cũng như chuẩn bị tính kế người khác. Hắn chính là yêu thích biểu tình này của cậu, sung sướng vòng tay ôm người lại gần hôn một cái lên má: "Được, anh nghe em hết."

Kết quả chính là sáng hôm sau Trần Bảo thụ sủng nhược kinh được Lê Hạo Khương triệu tập đến viện nghiên cứu, trên tay cầm hộp bán thành phẩm vắc-xin chống virus tang thi mà hai mắt trợn to tỏ vẻ không thể tin nổi.

"Lê tiến sĩ, đây thật sự là..."

"Vắc-xin chống virus tang thi." Lê Hạo Khương nói, đồng thời tự bổ sung trong lòng "đương nhiên chỉ là bán thành phẩm".

Kém chút nữa Trần Bảo đã giơ tay tát mình một cái xem đây có phải là mơ hay không. Trời đất quỷ thần ơi, đây thật sự là Lê tiến sĩ Lê Hạo Khương điên điên khùng khùng tính tình thất thường kia sao? Là cái tên mỗi khi hẹn một tháng thì phải đến ba tháng mới nhả ra thành phẩm?

Gã đã chuẩn bị trước tâm lý bị Lê Hạo Khương bùng hàng, dù sao ai cũng biết tên tiến sĩ này chẳng bao giờ giao hàng trước hẹn cả. Ai ngờ rằng lần này Lê Hạo Khương lại mang đến cho gã một kinh hách... à không, kinh hỉ lớn đến như thế! Giao sớm những hai tuần! Lại còn chủ động gọi gã đến!

Nếu là người bình thường khác, Trần Bảo hẳn chỉ vỗ tay khen ngợi, hứa hẹn thưởng tặng cho đối phương vì đã làm việc có hiệu suất. Nhưng đối mặt với Lê Hạo Khương, gã không thể không lau mồ hôi trong lòng, dè dặt hỏi: "Thật sự là vắc-xin chống virus tang thi?"

Trời cao chứng giám, gã thật sự chỉ lo sợ Lê Hạo Khương quẫn trí giao cho gã vài bình nước lọc mà thôi!

"Thái độ Trần thiếu tướng đây là không tin?" Một bên chân mày của Lê Hạo Khương đã hơi nhướn lên.

Trần Bảo biết đó là dấu hiệu Lê Hạo Khương sắp nóng giận, liền nhanh chóng vuốt lông: "Không, không có. Tôi đương nhiên tin tưởng. Chỉ là ngài đột nhiên giao thuốc sớm trước thời hạn nên tôi có hơi, khụ... ngạc nhiên chút thôi."

Vừa nói xong lại muốn tự vả miệng mình. Này khác nào bảo bình thường ngài toàn giao hàng trễ hẹn! Mặc dù sự thật đúng là vậy nhưng cũng không cần nói ra a!

May cho gã là tâm tình của Lê Hạo Khương dạo gần đây rất tốt, cho nên không so đo chút chuyện nhỏ này. Hắn còn vô cùng vui vẻ thản nhiên nói: "Đột nhiên cảm thấy làm người cần cống hiến phục vụ cho xã hội, không nên lười biếng truy cầu quá nhiều. Người dân còn đang chết dần chết mòn, tôi thân một người con của đất nước sao có thể để mặc cho đồng bào lâm nguy? Sao có thể vì tư lợi bản thân mà quên đi đại cuộc?"

Xin lỗi nhưng ngài chính là loại người như thế đấy! Trong lòng Trần Bảo điên cuồng phun tào, hàng vạn con thảo nê mã chạy rầm rầm qua. Cái gì mà cống hiến phục vụ cho xã hội, cái gì mà không nên vì tư lợi bản thân mà quên đi đại cuộc? Loại lý do giẻ rách này còn không bằng nói một câu "Tại tôi thích"!

Dĩ nhiên, phun tào thì phun tào, chứ bản thân Trần Bảo vẫn không dám nói thẳng suy nghĩ trong lòng của mình: "A ha ha... Lê tiến sĩ quả thật là một người yêu nước."

"Nếu không phải mạt thế tiến đến thì cách đây một năm rưỡi trước tôi đã lấy được thẻ Đảng viên rồi." Lê Hạo Khương như đang hồi ức kể lại, trong giọng nói còn mang theo nhàn nhạt tiếc nuối.

Da gà da vịt của Trần Bảo như nhảy dựng hết cả lên, gã cười cười lễ phép khách sáo, thầm nhủ vì cái gì tên Lê tiến sĩ này hôm nay nói nhiều như thế, còn chưa thả gã rời đi. Nếu như mọi khi gã đã bị chê phiền rồi tống ra khỏi cửa cách đây nửa tiếng trước rồi!

Ây, tóm lại tuy không hiểu trong hồ lô của Lê Hạo Khương này bán thuốc gì, nhưng tính tình hắn trước giờ tùy tiện, Trần Bảo cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao nếu thật sự trên tay gã cầm là thành phẩm, nhìn từ góc độ nào cũng chẳng thấy gã bị thiệt thòi gì. Cứ cầm về đem đi thử nghiệm trước, kết quả thế nào lại nói sau.

Lê Hạo Khương tiễn Trần Bảo đi, tung tăng quay trở về phòng thí nghiệm của mình, sau đó lại dùng dị năng che giấu hoạt động của các máy quay máy theo dõi để rời khỏi viện nghiên cứu. Hết cách, ai cũng biết hắn là kẻ cuồng nghiên cứu, nếu bỗng dưng đi thẳng về nhà sẽ bị nghi ngờ mất. Nhưng Lâm Mặc còn đang ở nhà chờ hắn, bảo hắn ở lại cái phòng thí nghiệm tịch mịch trống vắng đó một mình hắn làm sao chịu được.

Khi Lê Hạo Khương quay về, thời gian đã là buổi chiều hoàng hôn. Lâm Mặc ngồi trên ghế dựa vào bên cửa sổ, trên tay còn cầm một quyển sách đang đọc dở. Ánh tà dương phủ lên người cậu tạo thành một màu đỏ rực rỡ. Chẳng hiểu sao Lê Hạo Khương không thấy đẹp, lại chỉ có xúc động hoảng hốt. Hắn tiến lại gần, sau khi xác định Lâm Mặc thật sự vẫn ổn liền thở phào nhẹ nhõm, vòng ra từ phía sau lưng ôm lấy cậu.

Bị Lê Hạo Khương đột kích nhiều lần như vậy, Lâm Mặc đã tập ra thành thói quen. Cậu chỉ hơi bất đắc dĩ vỗ lên đầu hắn một cái, giọng nói dịu dàng đến chính bản thân cũng không ngờ: "Xong rồi à."

"Đương nhiên, không nhìn xem người đàn ông của em là ai." Lê Hạo Khương vừa nói vừa vụng trộm liếc nhìn biểu tình của Lâm Mặc, thấy cậu không có phản cảm gì đối với lời mình thì trong lòng hào hứng vô cùng.

Lâm Mặc nhìn cái biểu tình cún con lấy lòng của hắn, tâm trạng tốt lên hẳn. Cậu kéo hai cái tay hắn ra, xoay người lại để hai người đối diện nhau. Nhìn gần mới để ý kỹ, lông mi Lê Hạo Khương thế nhưng còn rất dài, hơi cong lên như sợi lông vũ gãi vào lòng khiến tâm ngứa ngáy.

Không biết có phải do mỗi ngày đều gặp mặt hay không, mà giờ đây Lâm Mặc cảm thấy Lê Hạo Khương quả thực rất đẹp. Nếu lúc trước lần đầu gặp cậu có thể khen một tiếng không tệ thì giờ đây cậu quả thực cảm giác ngay cả nam chính cũng chưa chắc đẹp bằng hắn.

"Anh có biết tôi định làm gì không?"

"Không biết, nhưng nhất định là chuyện rất quan trọng."

"Tôi bảo anh làm gì anh cũng nghe theo, không sợ tôi lừa bán anh luôn sao?" Lâm Mặc buồn cười dí một ngón tay lên trán hắn.

Lê Hạo Khương nhanh nhẹn chụp lấy ngón tay đó, kéo từ vị trí trán xuống môi: "Anh là của em. Muốn bán muốn giết thế nào cũng được."

Trong lúc nói miệng hắn đóng mở, ngón tay không khỏi chạm vào phần thịt mềm ẩm ướt bên trong. Động tác này bỗng dưng lại có chút ái muội. Lâm Mặc xấu hổ rụt tay lại, xoa xoa tay làu bàu: "Tin tưởng đến thế sao..."

Cho dù là giữa người yêu với nhau, hẳn cũng nên có chút phòng bị đi. Đây là thời đại mạt thế, người ăn thịt người, dễ dàng tin người như vậy được sao?

"Tôi muốn nói với anh một chuyện." Sắc mặt Lâm Mặc bỗng dưng trở nên nghiêm túc, "Sau khi anh đưa vắc-xin cho Trần Bảo, gã nhất định mang về thử nghiệm rồi báo cáo lại với cấp trên."

Lê Hạo Khương gật nhẹ đầu một cái như đồng ý với ý kiến này.

"Nếu thuốc của anh thật sự có tác dụng, Hoắc Thành Vương sẽ không từ bỏ cơ hội lần này, đem việc nắm trong tay vắc-xin chống virus tang thi công bố ra bên ngoài cho những khu an toàn khác cùng biết."

"Việc này thì liên quan gì tới chúng ta chứ? Cứ để đám lão già tự đấu đá với nhau." Lê Hạo Khương cười lạnh.

"Anh còn nhớ Cừu Vĩ Dạ không?"

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới trong ánh mắt Lê Hạo Khương lóe qua một tia ngoan độc: "Làm sao có thể quên được."

"Lần hội nghị này, Cừu Vĩ Dạ sẽ liên hợp với một người tên Kiến Chương để hãm hại anh. Cụ thể thì bọn họ đem việc anh thử nghiệm thuốc lên người sống ra để lan truyền bên ngoài, khiến người dân gây cùng lãnh đạo những khu an toàn nhỏ gây sức ép cho chính phủ."

Quang mang trong mắt Lê Hạo Khương càng nhiều. Xem ra Lâm Mặc biết không ít, rõ ràng hắn vẫn luôn ở bên cạnh cậu không rời, tại sao cậu vẫn có thể nắm được nhiều thông tin như vậy?

Người yêu của hắn quả nhiên sâu không lường được. Thật muốn tự tay gỡ bỏ từng lớp từng lớp vỏ bọc bên ngoài, chứng kiến một Lâm Mặc thật sự nằm bên trong. Nhất định đó là mỹ vị thơm ngon nhất thế gian mà không có thứ gì khác sánh bằng.

Nghĩ như vậy, nụ cười khóe miệng Lê Hạo Khương càng thêm sâu: "Bọn họ không thể làm gì được anh đâu."

Thực lực dị năng giả cấp sáu cũng không phải phô trương, cho dù đánh không lại thì hắn vẫn có vô số cách đồng quy vu tận.

"Rồi rồi, biết anh giỏi nhất được chưa." Lâm Mặc nhéo mũi hắn một cái, "Nhưng mà tôi muốn anh không chống cự. Cứ để cho bọn họ giam cầm anh một thời gian. Sau đó tôi sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài, được chứ?"

"Được." Lê Hạo Khương nghĩ cũng không cần nghĩ đã đáp ứng.

"Anh đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện này khá mạo hiểm, chính tôi cũng không nắm chắc..."

"Chỉ cần là chuyện em kêu anh làm, anh sẽ không từ chối." Còn chưa đợi Lâm Mặc nói dứt câu, Lê Hạo Khương đã đánh gãy.

Biết rằng thái độ của hắn chính là như vậy, chuyện gì đã quyết thì không thay đổi, Lâm Mặc chỉ có thể thở dài. Kỳ thực Lê Hạo Khương rất tốt, nhưng cũng chính vì hắn quá tốt nên khiến cậu cảm thấy hổ thẹn. Không có lúc nào cậu không nghĩ rằng bản thân đang lợi dụng Lê Hạo Khương, dù cho hắn có tự nguyện làm thì sự ảo não đó cũng không buông tha trí óc cậu.

Vì vậy Lâm Mặc không đủ can đảm để chấp nhận nói lời yêu đương với hắn. Dẫu cả hai đã thân quen như một, cậu vẫn không dám nói ra. Đến chính cậu còn thấy bản thân không xứng.

Nếu kế hoạch thành công, cậu sẽ không chần chừ nữa. Cậu sẽ đưa ra cho hắn một câu trả lời hợp tình hợp lý.

-------------------------------------------------------------------------------

Hội nghị được diễn ra tại nhà chính của khu an toàn Z. Nơi này trước kia là một khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp, sau khi mạt thế ập xuống được trưng dụng làm văn phòng làm việc cho công nhân viên chính phủ, đồng thời cũng kiêm luôn nơi ngủ nghỉ tổ chức sự kiện các kiểu.

Ở trong cái thời đại mạt thế này, người nghèo khổ đói nheo nhóc đã là chuyện thường thấy như cơm bữa. Hầu hết những người bình thường không thức tỉnh dị năng đều phải sống trong khổ cực, mà một phần lớn các dị năng giả cũng không sung sướng gì hơn khi luôn trong tình trạng sẵn sàng bỏ mạng dưới miệng tang thi. Cho nên có thể nhìn thấy một người ăn mặc kín đáo quần áo sạch sẽ không rách rưới đã là hiếm thấy lắm rồi.

Thế mà trong hội nghị này, những người tham gia đều ăn mặc chỉn chu đẹp đẽ, mặt mũi ai nấy cũng hồng hào béo tốt. Một số nữ nhân thậm chí còn trang điểm với phấn mắt son môi, đeo trang sức vàng bạc trên tay. Ngoại trừ những bảo vệ đi theo sau bảo vệ an nguy cho lãnh đạo nhà mình có phần hơi khắc khổ cứng nhắc ra, còn lại đều khỏe mạnh lành lặn, hoàn toàn không nhìn ra chút hương vị mạt thế.

Tất nhiên cũng không thể nói rằng hội nghị này cao cấp như trước kia, dẫu sao vật chất thiếu thốn, cảnh tượng không huy hoàng bằng khi xưa là chuyện bình thường. Tuy vậy, khung cảnh tráng lệ nơi đây cũng đủ khiến bao nhiêu người trợn mắt há hốc mồm thèm nhỏ dãi rồi.

Căn phòng này là một đại sảnh lớn với nhiều bàn tiệc, mà đối diện không gì khác chính là một sân khấu nhỏ. Lãnh đạo các khu an toàn nhỏ đều đã lục tục ngồi vào vị trí được sắp xếp, mà chiếc bàn dài đặt ngay trước sân khấu thuộc về cao tầng khu an toàn Z.

Người ngồi đầu là Hoắc Thành Vương. Vị đại tướng này năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, vóc người vẫn vô cùng cao lớn, ngoại trừ gương mặt có chút già nua ra thì thoạt nhìn không ai ngờ được đây là một cụ già sắp gần đất xa trời. Kế bên ông là Châu Bác Thần, cũng lớn tuổi không kém. Ông ta cũng ngoài năm mươi, trên danh nghĩa chính là thủ lĩnh khu an toàn Z hiện tại. Mà Uông Bác ngồi phía tay phải lại nhỏ tuổi nhất trong số những người này. Y chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt gian xảo mắt ti hí, trời sinh bộ dáng tiểu nhân. Bất quá tiểu nhân hay không thì quan trọng gì, trong tay y nắm giữ hai phần ba lương thực khu an toàn, dù có trái lương tâm ngoài miệng cũng phải khen y một tiếng tướng tá oai hùm.

Châu Bác Thần thân là lãnh đạo khu an toàn Z, liền đứng lên phát biểu trước tiên: "Đầu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người tụ tập ở đây vào ngày hôm nay. Đã hai năm qua kể từ khi mạt thế ập xuống..."

Theo thói quen của những chính trị gia khác, ông ta bắt đầu nói dông dài kể về những thăng trầm biến cố xảy ra. Trong một góc khác, Tiêu Đình Quân chán ghét liếc nhìn, ngay cả nghe cũng không buồn nghe. Nếu không phải Cừu Vĩ Dạ nhờ vả, y cũng không muốn chịu đựng lão già này.

"Mẹ kiếp! Nói gì mà nói lắm thế. Rốt cuộc chừng nào mới vào chuyện chính đây?" Một tên đàn em cùng chung nhiệm vụ với Tiêu Đình Quân không nhịn được chửi khẽ một tiếng.

Để tránh có tập kích bất ngờ nào, toàn bộ bảo tiêu đều phải đứng trong góc riêng cách xa khu vực này tối thiểu năm mét tối đa hai mươi mét. Giọng Châu Bác Thần vốn to, tên đàn em này cũng cố ý hạ giọng, cho nên ngoại trừ Tiêu Đình Quân cùng một vài bảo tiêu khác ở xung quanh thì không ai chú ý đến.

"... Cho nên ngày hôm nay chúng ta ở đây, để thành lập một liên minh hữu nghị vì tương lai và hòa bình của nhân loại!"

Sau lời phát biểu đầy hùng hồn của ông, bên dưới bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay. Cũng không rõ có bao nhiêu người thật sự lắng nghe lời ông ta nói, nhưng điều đó cũng có quan trọng đâu.

Tất cả những lãnh đạo khu an toàn được mời đến đây hôm nay, có ai không biết mục đích của hội nghị này là để làm gì. Chẳng qua cùng nhau hỗ động để cho vở kịch thêm đặc sắc mà thôi.

Trong mắt Châu Bác Thần như lóe lên tia sáng. Ông lại tiếp tục mở miệng: "Như vậy, tôi đề nghị chúng ta đầu tiên..."

"Khoan đã!" Một giọng nói vang lên cắt ngang Châu Bác Thần.

Tất cả mọi người đồng loạt quay về nhìn hướng phát ra giọng nói, kể cả Châu Bác Thần cũng vậy. Ông tức giận đến muốn thổi râu xem là tên không biết trời cao đất dày nào dám đánh gãy lời ông. Đến khi phát hiện ra người đó không ai khác ngoài đại tướng Hoắc Thành Vương, cơn giận trong lòng càng thêm bùng nổ.

Lão hồ ly này nhất định lại có âm mưu gì!

"Hoắc đại tướng, xin hỏi ngài cắt ngang lời tôi là có việc gì?" Châu Bác Thần không chút kiêng nể mà nhấn mạnh hai chữ "cắt ngang".

Hoắc Thành Vương không thèm đôi co với ông ta, vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ, sau đó đứng dậy tiến lên phía trước: "Vốn dĩ không định nói ra, nhưng hôm nay lãnh đạo các khu an toàn đều tề tụ đông đủ, tôi cảm thấy hiện tại cũng là dịp tốt để thông báo."

Thuộc hạ kia quay lại, trên tay cầm theo rương vali màu đen. Hoắc Thành Vương đặt vali lên bàn, bấm mã khóa mở ra cạch cạch. Những người khác ở dưới tò mò cố nghểnh đầu lên xem, rốt cuộc là thứ thần bí gì.

Trái với tưởng tượng của bọn họ, bên trong vali chỉ có một lọ thuốc nhỏ trong suốt, thoạt nhìn chẳng khác gì bình nước lã bình thường.

Nhưng phản ứng của Châu Bác Thần trái lại không bình tĩnh được như vậy. Ông hơi giật mình nói: "Chẳng lẽ đây là..."

"Từ lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, phía quân đội chúng tôi đã cho người nghiên cứu về virus tang thi. Tất cả chúng ta đều biết đây là một chủng loài virus hoàn toàn mới chưa từng xuất hiện trước kia, phương pháp hoạt động kỳ quái, lại không hề có biện pháp chữa trị nào. Nhưng sau hai năm miệt mài nghiên cứu, rốt cuộc người bên viện nghiên cứu cũng đã tìm ra được biện pháp khắc chế loại virus đó!"

Toàn trường ồ lên một tiếng. Đây quả thật là tin chấn động! Nếu những gì Hoắc Thành Vương nói là sự thật, như vậy rất có thể sẽ mở ra một trang sử mới cho nhân loại!

"Đây là một loại vắc-xin chống virus tang thi mới được nghiên cứu ra. Trong vòng ba tiếng sau khi bị tang thi cào trúng, chỉ cần tiêm loại vắc-xin này vào sẽ ngăn chặn được quá trình tang thi hóa, biến cơ thể trở về trạng thái bình thường!"

Mọi người cùng xôn xao bàn tán. Loại thuốc này nếu có bán ra thị trường nhất định sẽ bị kẻ khác điên cuồng săn đuổi mất.

Trước nay ai cũng biết nếu bị tang thi cào hoặc cắn trúng chỉ có một con đường chết. Nhưng hiện tại loại thuốc này xuất hiện chẳng khác nào một tấm bùa bảo mệnh, cho dù nâng cao được trị số an toàn lên một chút thôi cũng đã là rất tốt rồi.

Chẳng mấy chốc, đề tài bàn tán liền xoay quanh loại vắc-xin mới xuất hiện này. Mà Châu Bác Thần cho rằng mình vốn dĩ là nhân vật chính đêm nay lại bị ném qua một bên.

Ông phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn nghiền nát lão hồ ly Hoắc Thành Vương kia. Chọn lúc nào thông báo không chọn, lại lựa ngay thời điểm ông phát biểu chen ngang! Càng đáng chết ở chỗ ông không tài nào phản bác được! Vắc-xin chống virus tang thi quả thực vô cùng quý giá, bất cứ chuyện nào khác so với nó đều không quan trọng bằng!

Ở phía dưới, một nam nhân tóc đen hơi dài cột lại sau cổ, tay hơi chỉnh lại gọng kính, ánh mắt tràn ngập hứng thú nói: "Vắc-xin chống virus tang thi sao? Thú vị thật."

"Kiến Chương, cậu nói gì thế?" Nam nhân bên cạnh nghe tiếng y liền quay qua hỏi.

"Không có gì." Nam nhân được gọi là Kiến Chương mỉm cười đáp lễ, ánh mắt vẫn chăm chú dán chặt vào chiếc vali trên sân khấu.

Mà trong một góc khác, cả Âu Dương Cơ lẫn Tiêu Đình Quân đều cùng soạn tin nhắn gửi đến cho Cừu Vĩ Dạ.

"Hoắc Thành Vương đưa ra vắc-xin chống virus tang thi."

Một hồi lâu sau, Cừu Vĩ Dạ mới hồi âm cho cả hai: "Đã hiểu."

Cuối cùng hội nghị ồn ào vẫn chưa bàn bạc được thứ gì ra hồn, mà trời đã tối mịt, đành phải tiếp tục vào ngày hôm sau. Những lãnh đạo khu an toàn khác trở về phòng, trên mặt tràn đầy hưng phấn. Cứ ngỡ đâu chuyến đi này vô ích một phen, lại nhận được một thông tin bất ngờ như vậy. Từng người đều có những tính toán riêng trong lòng, rất nhanh đã rút về phòng bản thân.

Hoắc Thành Vương sau khi rời khỏi hội nghị mặt mày vui vẻ đầy châm chọc mà lướt qua Châu Bác Thần, hả hê nhìn ông ta tức đến giậm chân lại không thể làm được gì mình. Thế nhưng sau khi quay trở về quân bộ, nét mặt ông ta sa sầm xuống, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo người sống chớ lại gần.

"Kết quả thí nghiệm như thế nào?"

"Thưa đại tướng..." Một nhân viên nghiên cứu hơi run rẩy cầm bản báo cáo tiến lên nói, "Trong số mười người thí nghiệm loại vắc-xin này, có bốn người hoàn toàn chữa khỏi, một người vẫn bị tang thi hóa, còn năm người còn lại... mất hết dị năng."

Gương mặt Hoắc Thành Vương ngày càng tối đen như mực. Ông ta ra lệnh: "Tiếp tục nghiên cứu, tìm cách cải tiến phương thuốc này."

Đám nhân viên nghiên cứu vâng dạ lập tức rời đi làm việc của mình.

Thứ thuốc Lê Hạo Khương đưa cũng không phải không có tác dụng. Lúc mới vừa thử thuốc, trông thấy một người đã bị tang thi hóa đến nửa người lại vẫn kéo về được một mạng, khỏi phải nói Hoắc Thành Vương vui mừng cỡ nào. Nếu đem thứ thuốc này công bố ra ngoài, danh vọng của ông sẽ vượt qua cả Châu Bác Thần, đến lúc đó khu an toàn Z này còn ai dám chống lại? Chỉ cần tưởng tượng thôi ông đã chìm đắm rồi.

Bất quá rất nhanh sau đó, Hoắc Thành Vương liền phát hiện mọi chuyện không đơn giản như ông nghĩ. Vắc-xin không phải thuốc thần đảm bảo công hiệu một trăm phần trăm, vẫn có một vài trường hợp bị tang thi hóa. Nếu chỉ có thể Hoắc Thành Vương còn tự an ủi bản thân được, dẫu sao số lượng người chết so với số người cứu sống vẫn ít hơn rất nhiều. Tai hại ở chỗ chính là, trong đám người còn sống sau khi dùng vắc xin, phân nửa số đó không hiểu sao dị năng lại biến mất hoàn toàn!

Dị năng đến cùng với mạt thế, cho nên không ít nhà khoa học đưa ra giả thuyết rằng kỳ thực virus tang thi chính là nguyên nhân tạo nên dị năng của con người. Những người cơ thể yếu đuối không thể chống chọi với virus sẽ bị tang thi hóa, mà những cơ thể phù hợp sẽ được biến đổi gen tạo ra dị năng. Về mặt lý thuyết, nếu như giả thuyết đó là đúng, như vậy vắc-xin của Lê Hạo Khương không phân biệt được giữa virus cùng gien biến dị dị năng, cùng cắn nuốt cả hai, dẫn đến tình trạng một số người mất đi dị năng.

Từ dị năng giả trở thành người thường còn thống khổ hơn cái chết. Hoắc Thành Vương thân là dị năng giả hệ kim cấp năm cũng hiểu rất rõ đạo lý đó. Cho nên dù đã công bố với bên ngoài, ông vẫn chưa dám thực sự đem thuốc ra cho những kẻ đó thử nghiệm. Châu Bác Thần lẫn Uông Bác đều đang đe dọa địa vị của ông, ông không thể không phản đòn lại được. Nếu chần chờ lâu hơn sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy để công bố với bên ngoài.

"Tiếp tục nghiên cứu, nhất định phải tìm ra biện pháp!"

Trong một con hẻm hẻo lánh, Kiến Chương đi theo sau Tiêu Đình Quân, thái độ không chút sợ hãi ngó quanh, còn vui vẻ hỏi: "Tiêu tiên sinh đây là đang muốn dẫn tôi đi đâu?"

Tiêu Đình Quân không buồn đáp lời y, y cũng không giận, đút tay vào túi quần huýt sáo một tiếng. Một lát sau cả hai người họ đi đến cuối hẻm, mà đứng đợi ở đó là một thiếu nữ váy trắng mặc áo choàng đen.

Không hiểu sao ngay từ giây phút đầu tiên chạm mắt, Kiến Chương đã có cảm giác nữ nhân này thật xinh đẹp tuyệt mỹ, khiến người khác không thể nào dời mắt được. Toàn thân cô ta như phát ra vầng hào quang màu bạc nhẹ dịu, vừa mát mẻ lại tinh khiết, khiến người không nhịn được muốn thân cận.

"Vị tiểu thư đây là...?"

"Xin chào, tôi là Cừu Vĩ Dạ." Cừu Vĩ Dạ khiêm tốn đưa tay ra bắt.

"Kiến Chương." Kiến Chương cũng theo phép lịch sự nắm lấy, trong lòng thầm tự nhủ tay nữ nhân này thế nhưng còn rất mềm.

"Kiến tiên sinh, tôi có một giao dịch muốn làm với anh. Xin hỏi anh có hứng thú không?"

---------------------------------------------------------------------

Một tuần sau đó, toàn bộ khu an toàn Z đều rơi vào trạng thái xôn xao chưa từng có.

Thứ nhất chính là vì sự xuất hiện của vắc-xin chống virus tang thi. Khi tin tức này vừa phát ra, liền tạo nên một làn sóng sôi nổi bàn tán không dứt. Đối với dân thường lẫn dị năng giả, loại vắc-xin này ra đời không khác gì bùa hộ mệnh của họ. Cho nên sau khi biết tin, ai ai cũng ngóng cổ mong chờ vắc-xin được bán ra rộng rãi.

Tin thứ hai, cũng gây ồn ào dư luận không kém. Mà nội dung tin này cùng tin thứ nhất lại có quan hệ mật thiết với nhau.

Tiến sĩ Lê Hạo Khương bị chính phủ tạm giam vì tội thử nghiệm thuốc phi pháp trên cơ thể người sống, đồng thời nghi ngờ có quan hệ tình báo với tang thi!

Tiểu kịch trường:

Lê Hạo Khương: "Sai! Sai hết rồi! Là quan hệ tình nhân chứ không phải tình báo!"

Lâm Mặc: "..."

Tập thể lãnh đạo khu an toàn cùng người dân: "..."

Khẩu vị thật mặn a...
Bình Luận (0)
Comment