Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 74

Lúc này nếu theo đúng tình tiết trong truyện, Mạc Dương với Tiết Thừa Dạ đã có tình cảm với nhau rồi. Cả hai dây dưa quấn quýt, nhưng Mạc Dương lại ngại thân phận thật của mình nên chưa dám đồng ý đến với Tiết Thừa Dạ. Cuối cùng, sau khi biết được hung thủ giết chết cha mình cũng chính là cha người yêu, y đau khổ vô cùng, lại không muốn tổn thương Tiết Thừa Dạ, dứt khoát chọn biện pháp chạy trốn thật xa, hy vọng thời gian sẽ giúp y quên đi tất cả. Mà Tiết Thừa Dạ sau khi Mạc Dương bỏ trốn liền điên cuồng tìm kiếm, hai người cứ thế em chạy anh truy suốt mấy năm trời.

Có điều Lâm Mặc hồi tưởng lại những hành vi trước đây giữa hai người họ, cảm thấy dường như cả hai đều không có cảm tình cho đối phương a! Cậu toát mồ hôi hột nhớ tới Tiết Kinh Hồng trong cốt truyện chỉ là chất xúc tác cho hai người, còn lại hoàn toàn làm người qua đường. Nhưng từ lúc cậu tiến vào Tiết gia đến nay, do bị chấn động não bộ nên cả ngày điên điên khùng khùng, đoạt hết cả phần diễn của nhân vật chính rồi!

Vốn dĩ người trúng độc là Mạc Dương, nay đổi thành Tiết Kinh Hồng. Lẽ ra Tiết Thừa Dạ phải yêu thích Mạc Dương, giờ lại có ý đồ với mông cậu. Cứ tiếp tục như vậy, có khi nào thế giới này cũng bị cậu chơi nát luôn không?

Nhưng bây giờ mà muốn tạo điều kiện cho tình cảm hai người thăng hoa gì đó đã quá muộn rồi. Lâm Mặc tự nhủ, dù sau thể loại cũng là tương ái tương sát, nếu không yêu nhau thì chí ít vẫn có thể giết nhau mà.

Trong nguyên tác, khi hai người trong giai đoạn tình cảm chớm nở, Tiết Thừa Dạ sai người tìm hiểu thông tin về gia cảnh Mạc Dương, mới biết được hóa ra cha mình là người đã giết cha y. Vì sợ hãi người yêu biết được sự thật này, hắn liền giấu kín không nói. Nào ngờ đến cuối cùng Mạc Dương vẫn tìm ra được. Chỉ là hiện tại Tiết Thừa Dạ lẫn Mạc Dương đều không có cảm tình, cho nên hắn cũng không vì y mà điều tra sâu hơn, công việc này liền đổ lên đầu Lâm Mặc.

Để thuận lợi cho việc làm nhiệm vụ, Lâm Mặc quyết định tiếp tục giả điên. Như vậy thứ nhất cho dù sự việc có bị phát hiện, cũng không ai nghĩ rằng tất cả do một người điên sắp đặt. Hơn nữa, đột nhiên tỉnh táo trở lại nói thế nào cũng quá mức không bình thường, còn không bằng tiếp tục giả ngốc.

Nghĩ nghĩ như vậy, Lâm Mặc dự định ngày mai chui vào thư phòng của Tiết Thừa Dạ tìm kiếm thử xem sao. Nói không chừng vẫn còn lưu lại hồ sơ liên quan đến chuyện năm đó.

Cha của Mạc Dương cũng không phải vô duyên vô cớ bị giết. Trước kia ông từng là thủ hạ dưới trướng của Tiết Chấn Lôi, sau khi gặp mẹ của Mạc Dương liền nhất kiến chung tình, rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Một phe phái khác biết được, liền bắt cóc mẹ Mạc Dương để đe dọa cha y, khiến ông phải giao ra bí mật về thời gian biểu di chuyển của Tiết Chấn Lôi lần bay sang Macau hợp tác.

Một bên là ông chủ của mình, một bên là người con gái mình yêu, cha Mạc Dương rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng ông vẫn cắn răng chọn giao ra bí mật. Theo suy nghĩ của ông, dù có bị phát hiện hành tung, xung quanh Tiết Chấn Lôi vẫn có vô số bảo tiêu, chưa chắc ảnh hưởng đến tính mạng. Mà người yêu ông đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu ông không cứu bà khẳng định sẽ chết. Huống hồ lúc ấy trong bụng bà đã mang huyết nhục của ông.

Mẹ Mạc Dương được thả ra như ý nguyện, nhưng cha y tự biết mình bán đứng Tiết Chấn Lôi thế nào cũng sẽ bị Tiết gia trả thù, vì thế tìm cách đưa người yêu với mình chạy trốn đi thật xa, thay đổi danh tính, muốn an ổn sống phần đời còn lại.

Tiết Chấn Lôi quả thật không chết trong chuyến đi đó, nhưng bị thương nặng. Sau khi bình phục, ông liền cho người tra xét rõ ràng mọi chuyện, phát hiện cha Mạc Dương vừa phản bội mình lại còn đã trốn đi, liền tức giận không nhẹ, thề rằng nếu không giết chết đối phương sẽ không buông tha. Kết quả năm Mạc Dương lên tám, gia đình họ bị người Tiết gia phát hiện. Cha Mạc bị giết chết ngay tại chỗ, còn mẹ y bị cú sốc đó làm cho đau thương quá độ mà từ trần theo.

Lý do cha Mạc bị giết chẳng qua để khúc sau khi công thụ đến với nhau thụ có lý do tha thứ cho công thôi, còn hiện tại chỉ cần để Mạc Dương biết ai là người giết cha mình đã đủ.

Lâm Mặc buồn chán nằm lật trên giường như con cá mắm cả ngày, thiết lập xác chết chết tiệt a! Những lúc cậu làm xác chết chỉ nằm ườn ra có một chỗ thôi, nếu bây giờ đột nhiên rời khỏi phòng sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Sáng hôm sau, lại chịu sự dằn vặt của Tiết Thừa Dạ một hồi, hắn mới chịu buông cậu ra để đi làm.

Thái độ của Tiết Thừa Dạ càng ngày càng lộ rõ, Lâm Mặc có chút lo lắng không biết trinh tiết của bản thân còn giữ được trong bao lâu. Mỗi lần nghe thấy hô hấp nặng nề cùng vật cứng nóng như sắt áp sát bên dưới, trong lòng cậu liền hoảng sợ rằng hắn sẽ đè mình ra làm liền ngay tại chỗ. May mắn là lần nào hắn cũng chỉ cọ cọ bên ngoài một lát, sau đó liền đi vào phòng tắm.

Lâm Mặc tất nhiên sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Tiết Thừa Dạ sẽ buông tha mình mãi như thế. Chẳng qua hiện tại hắn còn e ngại việc gì nên chưa muốn làm mà thôi. Một khi kiên nhẫn đã hết, lúc đó cậu có chui xuống gầm giường hắn cũng lao xuống đè cậu ra ba ba ba.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bị thứ hung khí kia đâm xuyên qua cơ thể, Lâm Mặc chỉ muốn che mông bỏ chạy thật xa. Qua nhiều thế giới trải nghiệm thử trái cấm, cậu rút ra được một kết luận rằng lần một lúc nào cũng đau. Hơn nữa nếu đã có lần một liền có tiếp lần hai lần ba... Tóm lại, có thể né được bao lâu cậu sẽ né bấy lâu.

Không biết có phải do cậu đang dự định làm chuyện xấu hay không mà toàn bộ Tiết gia im ắng lạ thường. Lâm Mặc rón rén chạy đến thư phòng của Tiết Thừa Dạ, vừa định mở cửa thì phát hiện phòng đã bị khóa. Cậu buồn bực đi lòng vòng trước cửa, chẳng lẽ phá cửa xông vào. Thôi đi, với cái thân thể mảnh mai yếu đuối này, có mà cái cửa đập cậu bẹp dúm thì có.

Nếu lúc này 419 có ở đây thì tốt biết bao nhiêu, có thể mua một chiếc chìa khóa vạn năng để mở cửa. Nhưng nó đang phấn đấu tìm cách giải quyết tình hình cho cậu, cậu cũng không thể bỏ cuộc a. Nghĩ như vậy, Lâm Mặc liền lên dây cót tinh thần thêm một lần nữa, thua keo này ta bày keo khác có gì phải ngại!

"Tiết nhị thiếu, ngài đang làm gì vậy?"

Nghe thanh âm lão quản gia từ phía sau lưng truyền đến, cơ linh của Lâm Mặc liền động, trong nháy mắt liền nghĩ được biện pháp hay. Cậu quay người lại, gương mặt đáng thương hề hề, hai vành khóe mắt còn ửng đó, chỉ tay vào cửa nghẹn ngào nói: "Cửa..."

Lão quản gia liền hiểu ra Tiết nhị thiếu muốn vào phòng nhưng không mở khóa được. Khổ nỗi đây là thư phòng của các đời gia chủ Tiết gia, tuy rằng ông có một cái chìa khóa dự phòng, nhưng ngoại trừ gia chủ ra ông không thể tùy tiện mở cho bất kỳ ai khác được.

"Trong đó không có gì vui đâu, Tiết nhị thiếu đi sang chỗ khác chơi đi nhé?" Lão quản gia tìm cách thuyết phục Lâm Mặc thay đổi ý kiến.

Nếu đây không phải Lâm Mặc mà là Tiết Kinh Hồng nguyên bản, hẳn chỉ vài câu đã bị dụ dỗ đi rồi. Nhưng cậu cần vào trong đó làm nhiệm vụ, bây giờ lão quản gia có trói lại kéo đi cậu cũng không đi. Vì thế Lâm Mặc lại bắt đầu thút thít, có xu hướng muốn khóc: "Cửa..."

Thấy cậu sắp khóc, lão quản gia liền hoảng. Ai trong Tiết gia chẳng biết Tiết nhị thiếu hiện tại là thịt đầu tim của Tiết gia chủ. Chỉ cần cậu khóc một cái, Tiết Thừa Dạ liền đau lòng không thôi, hận không thể hái trăng sao trên trời đem xuống cho cậu.

Lão quản gia vẫn còn nhớ, lúc ở bệnh viện, có một lần Tiết Thừa Dạ bận công chuyện không thể đến trông nom được, chỉ để bảo tiêu cùng một người hầu ở đó chăm sóc canh gác. Lâm Mặc không biết, cứ tưởng rằng chủ nhân vứt bỏ mình, liền bắt đầu nháo đòi gặp mặt Tiết Thừa Dạ. Người hầu cùng bảo tiêu chỉ cho rằng cậu lên cơn nên mặc kệ. Kết quả đến khi Tiết Thừa Dạ đến thăm, phát hiện cậu cuộn mình trong chăn khóc lóc đến sưng húp cả mắt suốt mấy tiếng đồng hồ, liền nổi trận lôi đình đuổi việc hết tất cả những người trong ca trực hôm ấy.

Từ đó mọi người liền ngầm hiểu, yêu cầu của Tiết nhị thiếu là trên hết, cậu muốn gì liền phải tìm mọi cách đáp ứng yêu cầu của cậu. Nếu để cậu rơi một giọt lệ, Tiết gia chủ sẽ lột một tầng da của kẻ chọc cậu đau lòng.

Bài học lúc trước lão quản gia vẫn còn nhớ rõ, nên thấy cậu có chiều hướng chuẩn bị rơi lệ, ông liền hốt hoảng ngăn lại: "Tiết nhị thiếu, ngài đừng khóc. Chúng ta đi chơi cái khác được không..."

"Oa hu hu hu!" Lâm Mặc dứt khoát không cần mặt mũi, đứng ngay tại chỗ khóc lóc.

Lão quản gia vò đầu bứt tóc, hôm nay Mạc Dương lại trùng hợp xin nghỉ phép một hôm, Tiết Thừa Dạ lại đã đến công ty, trong nhà không có ai dỗ nổi vị tôn đại phật này. Ông hết cách chỉ có thể mở điện thoại lên gọi điện cho Tiết Thừa Dạ: "Tiết đại thiếu, nhị thiếu gia muốn vào thư phòng... Không, khuyên nhủ không được... Không cho vào ngài ấy liền khóc..."

Lâm Mặc một bên vừa khóc vừa lẳng lặng hướng tai nghe lén đối thoại của hai người. Nhìn biểu tình trên mặt lão quản gia, hẳn là yêu cầu của cậu sẽ được đáp ứng thôi.

Kỳ thực chính bản thân cậu cũng không hiểu, rốt cuộc từ trên xuống dưới của Tiết Kinh Hồng này có chỗ nào tốt khiến Tiết Thừa Dạ sủng ái đến như thế? Ngoại trừ một gương mặt đẹp làm điên đảo chúng sinh, còn lại cái gì cũng thua kém người khác, đầu óc còn có bệnh. Khẩu vị của Tiết Thừa Dạ thật là...

Lão quản gia cúp điện thoại, trong lòng thở dài. Mặc dù đã đoán trước được kết quả, ông vẫn không khỏi ca thán trình độ cưng chiều mà Tiết đại thiếu dành cho nhị thiếu. Hiện tại gia chủ đã ra lệnh phải xem yêu cầu của Tiết Kinh Hồng như mệnh lệnh gia chủ, ông nào dám trái lời.

Cửa lạch cạch mở, Lâm Mặc liền bước vào. Cậu nhận ra lão quản gia vẫn đi theo sau lưng, trong lòng kêu hỏng bét. Nếu ông ta cứ bám sát phía sau thế này thì còn làm ăn được gì. Nghĩ vậy, Lâm Mặc chỉ có thể tiến tới chỗ ngồi quen thuộc của mình, làm bộ lấy rubik ra chơi.

Tiếng rubik xoay vang lên cành cạch. Lão quản gia đứng một bên theo dõi, đầu óc tràn ngập tự hỏi chơi rubik thì ngồi ở đâu chơi chẳng được, vì cái gì cứ một hai phải vào thư phòng? Thôi, ông không hiểu được đầu óc người điên... À quên, Tiết gia chủ đã cấm mọi người gọi Tiết nhị thiếu là người điên. Bây giờ nếu nói tới tình hình đầu óc của cậu, bọn họ phải dịu dàng hòa ái nói rằng Tiết nhị thiếu đầu óc thiên tài, lỗi lạc xuất chúng đến độ bọn họ không theo kịp.

Đứng nhìn mãi một cảnh tượng cũng chán. Huống hồ lão quản gia còn có công việc khác cần làm. Sau khi quan sát quanh phòng một lượt, đảm bảo rằng trong phòng không có thứ gì gây nguy hại được cho cậu, ông liền an tâm rời đi, để Lâm Mặc ở lại đó một mình.

Lão quản gia vừa đi khỏi, Lâm Mặc liền dừng xoay rubik, thở phào nhẹ nhõm. Giả điên cũng thật là mệt, may mà từ trước tới giờ lúc bị ngốc cậu chẳng bao giờ xoay rubik đúng màu như những thiên tài trong phim ảnh sách truyện, bằng không lúc này cậu quả thực khóc không ra nước mắt. Lấy trình độ của Lâm Mặc, xếp một cột thẳng trùng ba màu đã là khó khăn lắm rồi, nói gì tới sáu mặt đều hoàn thành.

Cậu bắt đầu lục lọi xung quanh. Thư phòng của Tiết gia rộng lớn vô cùng, là nơi chứa nhiều tài liệu quan trọng của Tiết gia. Tất nhiên những thông tin cần bảo mật cấp cao đều đã cất giấu ở nơi khác an toàn hơn, nhưng không có nghĩa trong thư phòng này không có tài liệu liên quan đến những việc làm ăn của Tiết gia. Tiết Thừa Dạ cho phép cậu vào đây, không biết là do quá tự tin vào bản thân hay tin tưởng cậu nữa.

Dạo một vòng, số sách trong thư phòng liền bị vứt bỏ lung tung lên sàn. Nếu cậu mò mẫm một hồi rồi để mọi thứ về chỗ cũ, nói không chừng dẫn đến sự nghi ngờ. Còn không bằng vừa tìm vừa ném, như vậy dù Tiết Thừa Dạ có phát hiện cũng chỉ cho rằng cậu lên cơn nên mới quậy phá mà thôi.

Chẳng mấy chốc trong thư phòng ngổn ngang sách vở giấy tờ. Lâm Mặc thở phì phò chống hông, mệt đứt hơi lại vẫn chưa tìm được thứ gì có ích. Cậu chán nản nằm lăn ra sàn, ngước nhìn trần nhà. Nếu như không kiếm được gì hết thì phải làm sao đây? Chuyện năm đó chỉ có Tiết Thừa Dạ mới đủ quyền lực cùng tiền bạc để điều tra, dù là Mạc Dương hay cậu đều không thể tự mình làm được.

Nằm nằm một hồi, Lâm Mặc đảo tầm mắt, đột nhiên phát hiện bên dưới bàn làm việc trong thư phòng dường như có gì đó kỳ quái. Cậu liền bò lại gần, phát hiện có tay nắm nhỏ có thể mở ra, liền dùng sức kéo. Nền nhà đột nhiên để lộ ra một cái hốc nhỏ, dài rộng tầm vài gang tay, bên trong còn có một chiếc hộp gỗ!

Tim Lâm Mặc đập bình bịch vì hồi hộp. Chẳng lẽ rốt cuộc hào quang nhân vật chính cũng đã chiếu rọi đến cậu rồi sao? Bên trong hộp gỗ này có khi nào là thông tin mật về vụ việc năm đó? Cho dù không phải nhất định cũng phải là tin tức gì đó siêu cấp quan trọng đi!

Hai tay Lâm Mặc hưng phấn đặt hộp gỗ xuống, chậm rãi mở nắp, từ bên trong lấy ra... một cái quần lót?

Di? Thứ này thì có gì đặc biệt mà giấu giấu giếm giếm? Lâm Mặc buồn bực cau mày đặt quần lót sang một bên tiếp tục lấy đồ bên trong ra.

Ngoại trừ quần lót, bên trong còn có khăn, bàn chải, ly cốc,... nhiều thứ linh tinh khác. Lâm Mặc cứ ngờ ngợ thấy chúng có gì đó quen quen, nhưng vẫn không nhớ ra có liên quan gì, kiên nhẫn lấy đồ bên trong ra. Đến khi chạm tới đáy, chỉ còn một xấp giấy tập viết nguệch ngoạc chữ "anh trai", mặt cậu ngay lập tức liền đen xuống.

Đậu xanh rau má! Hèn chi cứ thấy quen quen! Này chẳng phải đều là đồ của cậu sao!

Cái ly này chính là cái cậu hay dùng để uống nước, cả cái bàn chải này nữa! Khăn tắm này cũng là cái cậu dùng lúc còn ở vườn hoa hồng! Xấp giấy này chính là giấy tập viết chữ lúc trước Mạc Dương cho cậu viết!

Theo yêu cầu của Tiết Thừa Dạ, Lâm Mặc viết những chữ khác chỉ có vài lần, riêng từ "anh trai" thì phải viết hẳn đến ba tờ giấy! Cuối cùng hắn thỏa mãn cầm đi hết đống giấy đó, cũng không ai biết hắn định làm gì, hóa ra là đem tàng trữ ở đây!

Nói như vậy, ánh mắt Lâm Mặc chuyển đến cái quần lót lấy ra lúc đầu tiên. Con mẹ nó đây khẳng định cũng là quần lót của cậu! Tiết Thừa Dạ tên biến thái đáng khinh!

Mấy thứ khác còn có thể giải thích giữ lại làm kỷ niệm đi, nhưng cái quần lót này thì nói thế nào đây?! Đừng có mà lừa dối cậu rằng hắn chỉ cầm quần lót đem phơi nắng mỗi ngày! Khẳng định hắn đã làm chuyện cực kỳ có lỗi với cái quần lót của cậu rồi!

Nhưng cho dù có tức giận đến đâu, Lâm Mặc vẫn không thể ôm cái hộp này đặt trước mặt hắn mà chất vấn được! Cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đặt lại toàn bộ mọi thứ vào trong hộp theo vị trí cũ, sau đó đặt xuống chỗ giấu bí mật, đóng cửa sàn lại.

Càng nghĩ càng tức giận, Lâm Mặc quyết định phải phá hỏng cái thư phòng này của Tiết Thừa Dạ mới có thể trút hết cơn giận của cậu được!

Kết quả khi Tiết Thừa Dạ về nhà nghe lão quản gia bẩm báo, hôm nay Tiết nhị thiếu cả ngày ở trong thư phòng, phá nát lung tung cả lên, lại còn không cho người hầu vào dọn dẹp.

Tiết Thừa Dạ nhíu mày, tự mình bước lên lầu xem thử, vừa vào cửa liền thấy một đống hỗn độn khắp thư phòng, mà hung thủ thì đang vô tư cầm bút vẽ vẽ tô tô lên giấy.

Lâm Mặc làm bộ như không để ý đến Tiết Thừa Dạ, kỳ thực tiểu nhân trong lòng đã chống hông cười ha hả. Này thì tàng trữ đồ của ông, ông đây phá banh cái thư phòng của nhà ngươi! Thế nào? Có phải đặc biệt tức giận đúng không?

Nào ngờ Tiết Thừa Dạ một câu trách mắng cũng không có, chỉ cúi người xuống đưa hai tay về phía Lâm Mặc. Cậu còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện toàn bộ thân mình nằm gọn trong lồng ngực Tiết Thừa Dạ, cả người bị nhấc bổng lên ôm rời khỏi phòng.

"A..."

"Tiểu Hồng hôm nay thật hư." Tiết Thừa Dạ khẽ thì thầm vào tai Lâm Mặc, "Phải phạt mới được."

Không hiểu sao nghe những lời này, Lâm Mặc có chút rờn rợn trong lòng. Khi cả hai ngày càng tiến gần về phòng, cảm giác này lại càng rõ ràng.

Cuối cùng khi Tiết Thừa Dạ khóa cửa đặt lên giường, Lâm Mặc bắt đầu sợ hãi! Ngọa tào! Phạt của hắn không phải là phạt mà cậu đang nghĩ đi!

Lâm Mặc có gan làm lại không có gan chịu, toan tìm đường chạy trốn. Nào ngờ cậu vừa mới bò đến mép giường liền bị Tiết Thừa Dạ một tay bắt lại. Giọng hắn có chút bất đắc dĩ lại vài phần lạnh lùng: "Không được trốn."

Quần của cậu bị bàn tay ma quỷ Tiết Thừa Dạ kéo tuột xuống, để lộ cặp mông trắng trắng tròn tròn. Lâm Mặc có thể cảm giác hô hấp của hắn thay đổi ngay lập tức, ngay cả đũng quần cũng có xu hướng phồng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Thôi xong rồi! Vì một lần chơi dại mà tàn mất đời trai! Lâm Mặc rưng rưng nước mắt thầm nghĩ, cúc hoa ơi xin chào mi...

Bốp!

Tiếng tay vỗ vào da thịt vang lên nghe rõ mồn một. Lâm Mặc còn đang ngơ ngác, đã nghe Tiết Thừa Dạ nghiêm giọng hỏi: "Biết lỗi chưa?"

Hóa ra chỉ là đánh mông thôi sao... Lâm Mặc xấu hổ giấu mặt xuống gối, không muốn bại lộ tâm trạng xấu hổ của bản thân. Tại sao cậu lại có thể không trong sáng đến như vậy...

Có điều Lâm Mặc không nghĩ tới, cậu học đà điểu giấu mặt như vậy, lại quên mất cái mông trắng tròn còn in vết bàn tay đỏ hồng đang bại lộ trước mặt ai kia...

Nhìn thấy một màn hương diễm này, Tiết Thừa Dạ có chút khó khống chế bản thân. Tay hắn hết co rồi duỗi, cuối cùng nắm chặt lại, thở dài. Kỳ thực hắn không bực mình vì tiểu Hồng quậy phá cái thư phòng thành ra như vậy, hắn chỉ là lo lắng nếu cậu làm thế lỡ như gây nguy hiểm cho bản thân thì sao. Trong thư phòng có vài kệ sách vừa cao lại nặng, tiểu Hồng lại ngây ngô không biết gì nghịch ngợm giống hôm nay, chẳng may kệ sách đổ xuống trúng người cậu thì làm thế nào.

Tiết Thừa Dạ kéo Lâm Mặc ra khỏi gối, do nín thở quá lâu nên mặt cậu nhiễm hồng, thở hồng hộc vì thiếu dưỡng khí. Gương mặt cậu mang theo ủy khuất, ánh mắt mở to ngây thơ vô tội giống như không biết mình làm sai điều gì.

Ánh mắt trong suốt đến độ Tiết Thừa Dạ tưởng chừng như có thể thấy hình bóng phản chiếu nội tâm của mình tại đáy mắt cậu. Người huynh đệ bên dưới lại bắt đầu căng trướng, kêu gào giải phóng. Một giọt mồ hôi bắt đầu lăn xuống từ trên trán hắn.

Tiết Thừa Dạ thừa biết bản thân muốn làm gì với tiểu Hồng, nhưng hắn e ngại. Hắn sợ rằng cậu phản cảm với chuyện đó, cho nên luôn kiềm chế bản thân không làm ra hành động quá mức. Có điều loại chuyện này có thể nhịn được một hai lần, làm sao nhịn được cả đời.

Hai tay hắn chuẩn xác tóm lấy tiểu huynh đệ đáng yêu của Lâm Mặc. Động tác của hắn nhanh ngoan chuẩn đến độ Lâm Mặc còn chưa kịp phản ứng, nam căn đã rơi vào tay giặc. Cậu hoảng hốt muốn lùi lại, lại phát hiện sau lưng là tường, căn bản không còn chỗ để di chuyển.

Huynh đệ của Lâm Mặc nhỏ hơn Tiết Thừa Dạ nhiều, lại còn hơi trắng trắng hồng hồng, hắn vuốt ve mấy cái đã run run muốn đứng lên. Đúng rồi, tiểu Hồng vẫn là xử nam đi. Nghĩ tới chuyện đây là lần đầu tiên cơ thể cậu phát tiết, Tiết Thừa Dạ như được tiếp thêm lửa nóng, hô hấp nặng nề hơn mấy phần.

"Để ca ca giúp tiểu Hồng thoải mái nhé..."

Lâm Mặc điên cuồng phun tào trong lòng, thoải mái cái đầu nhà mi! Bộ dáng của Tiết Thừa Dạ lúc này thật giống một tên biến thái đang dụ dỗ trai nhà lành, muốn bao nhiêu đáng khinh liền có bấy nhiêu!

Nhưng Lâm Mặc căn bản không có quyền lựa chọn. Tay Tiết Thừa Dạ nhịp nhàng lên xuống di chuyển theo quy luật, thủ pháp điêu luyện hoàn toàn không phải thứ Lâm Mặc chống đỡ nổi. Thân thể này vốn là lần đầu tiên, cho nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, Tiết Thừa Dạ chỉ mới làm khúc dạo đầu, tiểu Mặc Mặc liền dựng thẳng, mà bản thân cậu thì vô thức rên lên một tiếng.

Tiếng rên này như sự cổ vũ đối với Tiết Thừa Dạ, hắn càng ngày càng làm tới, hoàn toàn không cho Lâm Mặc chút khe hở nào trốn thoát. Lâm Mặc bị hắn loát đến thoải mái, thân thể mềm nhũn ra, chẳng tới mười lăm phút đã tiết ra nguyên tinh.

Chất lỏng trắng đục bắn ra khiến dục hỏa trong lòng Tiết Thừa Dạ cháy càng lớn. Nhìn cậu vô lực nằm trên giường, hắn chỉ muốn lao tới yêu thương cậu, khiến cậu khàn giọng rên rỉ dưới thân mình. Nhưng chưa được. Bây giờ vẫn còn quá sớm. Nếu còn làm nữa e rằng tiểu Hồng sẽ sợ hãi. Hắn cắn răng nhịn cơn đau trướng phía dưới của mình, dùng khăn giấy lau gọn gàng cho Lâm Mặc, sau đó liền vứt vào thùng rác, cầm quần lót của cậu tiến vào nhà tắm.

Người thật đang ở đây, vậy mà phải dùng đến quần lót để giải tỏa, hắn thật là đáng thương đến cỡ nào a. Bất quá hắn tin rằng không cần bao lâu nữa, nhất định có thể hoàn toàn chiếm hữu được người này.

Lâm Mặc nằm dài trên giường, cuộn mình vào chăn bọc thành cái kén lớn. Không được rồi, cứ cái đà này cậu khẳng định sẽ bị ăn sạch từ đầu đến chân mà thôi.

Phải làm sao đây, ở thư phòng Tiết gia hoàn toàn không có manh mối gì về vụ việc năm đó cả. Chỉ có cách duy nhất là khiến Tiết Thừa Dạ tự mình điều tra như trong nguyên tác. Nhưng làm sao mới được đây, cậu đâu thể đột ngột bảo hắn đi điều tra người khác chứ. Lâm Mặc buồn bực cào cào tóc, hậm hực trong lòng.

Muốn Tiết Thừa Dạ chủ động điều tra, trước hết cần phải khiến hắn nghi ngờ về thân phận của Mạc Dương trước. Nhưng người tên Mạc Dương này từ trước đến nay làm việc kỹ lưỡng không hề có kẽ hở, hoàn toàn không nhìn ra điểm đáng nghi.

Đúng rồi! Khối rubik kia! Hai mắt Lâm Mặc chợt lóe sáng, tại sao cậu không nghĩ tới sớm hơn. Lúc ấy khi Mạc Dương sửa lại rubik cho cậu cố tình bỏ máy nghe lén vào, do nghĩ cậu không biết gì nên thản nhiên không buồn che giấu. Mà Lâm Mặc lúc ấy quả thực cũng chẳng nhận ra, cứ vô tư ngồi đợi y sửa xong rồi cầm đi chơi tiếp. Bây giờ lục lọi lại ký ức, cậu mới nhớ ra đó chẳng phải là máy nghe lén sao.

Như vậy chỉ cần tìm cách khiến Tiết Thừa Dạ phát hiện ra cái máy nghe lén này, hắn sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ với Mạc Dương, từ đó cho người điều tra. Sau đó cậu lại tìm cách khiến Mạc Dương tìm đọc được những thông tin ấy là vẹn toàn cả đôi đường!

Nghĩ ra được kế hoạch, Lâm Mặc vui mừng quá đỗi, thậm chí đến quần cũng không nhớ mà mặc, suýt chút nữa thì đã chạy ra khỏi phòng. Khi nãy bị Tiết Thừa Dạ tập kích bất ngờ, khối rubik vẫn còn rơi lại ở thư phòng. Phải mau đến đó lấy về mới được. Lâm Mặc vừa mặc quần vừa nghĩ ngợi.

Nào ngờ cậu vừa mới mở cửa ra, một bàn tay khác đã chặn lại. Gương mặt của Tiết Thừa Dạ phóng to ngay kế bên cạnh, âm thanh có chút nhẫn nại khó khắc chế: "Em định đi đâu?"

Em ấy đang sợ hãi sao? Muốn chạy trốn khỏi mình? Tiết Thừa Dạ cười lạnh, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Cho dù tiểu Hồng có chán ghét hắn, chán ghét những việc hắn làm với cậu, hắn cũng tuyệt đối không buông tay.

Lâm Mặc giật nảy mình, quay đầu lại nhìn trông thấy Tiết Thừa Dạ đầy mặt âm u, trong lòng như có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua. Vì cái gì nam chính đại nhân trông cứ như chuẩn bị hắc hóa vậy?! Rõ ràng từ đầu tới cuối cậu có làm gì chọc giận đến hắn đâu?!

May mà phản xạ của cậu còn đủ nhanh, vừa thấy hắn có dấu hiệu hắc hóa, liền xoạt một cái rớt nước mắt thảm thương nói: "Ca... rubik..."

Thôi thì tiết tháo cũng đã quăng rồi, bán thảm có là gì đâu... Làm nam nhân không câu nệ tiểu tiết, quan trọng là thành công hay không, Lâm Mặc tự an ủi bản thân như vậy.

Giọng nói nghẹn ngào như mèo cào nhẹ vào tim Tiết Thừa Dạ, khiến hắn ngứa ngáy không thôi. Hắn nhớ tới tiểu Hồng xem trọng khối rubik đó vô cùng, đi đâu cũng mang theo. Hẳn là khi nãy hắn đem cậu về phòng làm rơi ở đâu đó đi. Nghĩ như thế, tâm trạng Tiết Thừa Dạ liền dịu xuống mấy phần: "Được rồi, anh đi với em."

Thành công lừa gạt qua ải, Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ nước mắt lại có sức công phá lớn như vậy, chả trách người ta vẫn hay nói nước mắt là vũ khí của người phụ nữ.

Nói thì nói thế, chứ trong lòng Lâm Mặc vẫn tự hiểu rõ bởi vì Tiết Thừa Dạ sủng ái cậu, nên mới bị nước mắt cậu làm cho lung lạc. Gặp phải người khác mà khóc lóc thế này, có khi bị táng cho vêu mồm rồi ấy chứ.

Chưa có lệnh của gia chủ nên chưa ai dám tự tiện vào thư phòng dọn dẹp, thành ra cả căn phòng đều hỗn loạn như ban đầu. Lâm Mặc giẫm lên đám giấy tờ, tưởng tượng đó là mặt của Tiết Thừa Dạ, càng bước càng dùng sức. Cậu đưa tầm mắt tìm kiếm xung quanh, rồi lại ngồi xổm xuống bắt đầu lục lọi.

Tầm mắt Tiết Thừa Dạ từ lúc bắt đầu vẫn dán sát lên cái mông căng tròn của Lâm Mặc, mãi mới cưỡng ép bản thân dời đi, chuyên tâm tìm kiếm cùng cậu.

Nhặt được khối rubik rồi, Lâm Mặc mới sực nhớ ra một điều, hình như cậu không biết Mạc Dương gắn máy nghe lén ở khối màu nào a. Chẳng lẽ phải ngồi tháo từng mảnh từng mảnh. Cậu buồn bực dùng móng tay cạy thử, ngọa tào, sao mà chắc dữ vậy!

Không! Cậu không tin mình không tháo cái thứ hàng này ra được! Lâm Mặc hùng hổ nhét rubik vào túi áo, trong đầu bắt đầu lướt qua hàng trăm kiểu đập bể khối rubik này ra.

Rubik:... Tui đã làm gì nên tội?

"Tìm được rồi?" Tiết Thừa Dạ thấy Lâm Mặc tiến về phía mình liền tự hiểu, xoa đầu cậu, "Nếu vậy xuống ăn tối thôi."

Lúc cả hai bước xuống cầu thang, Lâm Mặc vờ như chăm chú xoay rubik, kỳ thật vẫn luôn chờ đợi cơ hội tốt. Nhìn thấy Tiết Thừa Dạ vô tình dời tầm mắt đi, cậu liền nhanh như chớp ném khối rubik xuống dưới nhà!

Cốp! Tiếng rubik va vào sàn nhà vang vọng. Mà Lâm Mặc đứng trên cầu thang vô cùng nhuần nhuyễn diễn tròn vai: "A... Rơi mất..."

"Không sao, lát nữa xuống nhặt là được." Tiết Thừa Dạ an ủi Lâm Mặc, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái em trai hắn chơi rubik kiểu gì mà bay được cả một đường cong parabol xuống đất.

Tiếng cốp nghe khá to, khẳng định cũng phải văng vài mảnh đi. Lâm Mặc hớn hở nghĩ như vậy trong lòng, tới lúc bước xuống dưới nhìn thấy một khối rubik còn nguyên vẹn, sắc mặt đen sì sì.

Như để chọc thêm vào nỗi đau của cậu, vị quản gia còn tủm tỉm mỉm cười nhặt rubik lên: "Rubik của nhị thiếu quả thực là hàng tốt, rơi từ trên cao như vậy cũng không hỏng."

Lâm Mặc nhận lại rubik, trừng mắt nhìn nó như muốn khoét hẳn cả lỗ hổng trên ấy. Mi nói xem, mi vừa cứng lại vừa chắc như vậy làm gì.

Rubik: Quả nhiên trai tốt không ai yêu, rubik tốt không ai thương (ಥ﹏ಥ)

Bởi vì suốt bữa ăn Lâm Mặc cứ nhìn chằm chằm khối rubik như vậy, ngay cả Tiết Thừa Dạ cũng phải chú ý tới. Hắn ho nhẹ một tiếng như nhắc nhở: "Tiểu Hồng, rubik của em có vấn đề gì sao?"

Có, có vấn đề rất lớn luôn. Anh nói xem, loại rubik bán vỉa hè mà độ bền sánh ngang với nokia cục gạch, này chẳng phải một tin chấn động sao. Nếu đem sản phẩm này ra quảng bá trên toàn thế giới, khiến mọi người ngưỡng mộ độ bền của nó, đảm bảo nước ta sẽ có thể sánh vai với các cường quốc năm châu!

Đương nhiên nghĩ thì nghĩ, Lâm Mặc cũng không thật sự nói ra. Cậu chỉ dời tầm mắt đi nhét miếng thịt vào miệng nhai, làm lờ câu hỏi của Tiết Thừa Dạ.

Em trai lại lên cơn như vậy khiến Tiết Thừa Dạ vô cùng đau lòng. Được rồi, hắn mới không thừa nhận mình ăn giấm với một khối rubik đâu...

Nếu tiểu Hồng cũng chú ý tới mình như với khối rubik đó thì hay biết bao nhiêu. Không, tốt nhất cả ngày chỉ nên dán mắt lên mỗi người hắn, ngoài ra cái gì khác cũng không quan tâm là tốt nhất.

Xuất phát từ suy nghĩ đó, Tiết Thừa Dạ càng nhìn càng cảm thấy khối rubik kia thật chướng mắt, kiểu dáng màu sắc cái gì cũng không đẹp, có gì đặc biệt mà tiểu Hồng lại thích đến như thế.

Mấy ngày kế tiếp Lâm Mặc đều vật lộn với khối rubik, hết quăng rồi lại đập, mà nó vẫn cứ kiên cường bất khuất không chịu thua. Mỗi lần nhìn thấy khối rubik trải qua bao chông gai vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ, Lâm Mặc lại điên tiết, cảm giác như nó đang cười nhạo mình.

Ngay cả Mạc Dương muốn khuyên can cậu, liền lập tức nhận được trả lời của Lâm Mặc: "Đây là bách nạp giới của vi sư, nhưng có tên khốn khiếp nào đó dám tẩy thần thức của ta đi, khiến ta không mở ra được." Nghe như thế, y muốn nói gì cũng câm nín.

Được rồi, kể từ ngày vị nhị thiếu gia này bị điên, nhiệm vụ của y liền đơn giản hơn nhiều, thậm chí không cần dạy dỗ nữa, chỉ cần giữ cho cậu đừng lên cơn gây nguy hại bản thân là đủ.

Buổi tối hôm ấy, Lâm Mặc đặc biệt chán nản nằm dài trên giường kingsize của Tiết Thừa Dạ xoay rubik, hy vọng tìm được một kẽ nứt nào đó. À, cần phải nói thêm kể từ hôm loát một phát Lâm Mặc chính thức bị vác về phòng Tiết Thừa Dạ ngủ mỗi tối, cho nên hiện tại phòng của hắn cũng là phòng của cậu.

Tiết Thừa Dạ từ phòng tắm bước ra thấy cảnh này, vị chua trong lòng đột nhiên tăng. Dạo gần đây tiểu Hồng không để ý đến hắn, chỉ mải mê chơi với cái thứ này. Mặc dù biết nó chỉ là đồ vật vô tri, nhưng hắn vẫn cứ ghen tỵ.

"Tiểu Hồng, đừng chơi nữa."

Khối rubik trong tay Lâm Mặc liền bị đoạt đi, nằm gọn trên tay Tiết Thừa Dạ. Lâm Mặc dõi mắt nhìn theo, liền bị hắn leo lên giường, tay còn lại ôm chầm lấy cậu. Hormone của Tiết Thừa Dạ tỏa ra khắp xung quanh, khiến Lâm Mặc chìm vào trong như muốn bị ngộp, lại thêm khí thế của hắn áp bách vô cùng làm cậu không tài nào chống trả.

Tiết Thừa Dạ chơi xấu, cầm khối rubik đưa ra xa, lại còn trêu chọc cậu: "Thích ca ca hay là rubik hơn?"

Ngoài miệng thì làm như vô ý hỏi, nhưng bàn tay cầm rubik đã hơi xiết chặt.

Đương nhiên là rubik, Lâm Mặc khinh bỉ nhìn TIết Thừa Dạ. Nếu so sánh thì độ bền, độ cứng và độ kéo dài (khi bị đập) của rubik đều hơn xa Tiết Thừa Dạ, hắn ngoại trừ lớn hơn thì cũng chẳng có ưu điểm gì cả!

Cậu tuy không nói thành lời, nhưng Tiết Thừa Dạ có thể đọc ra đáp án trong ánh mắt đó. Nghĩ đến trong mắt em trai mình còn không bằng một khối rubik, tay hắn không kiềm được hơi dùng sức...

Rắc!

Khối rubik dưới lực tay của Tiết Thừa Dạ, bị ép bể.

Tiểu kịch trường:

Sử sách ghi lại, năm Cúc Hoa thứ 69, hoàng đế Lâm Mặc được Tây Vực tiến cống một mỹ nữ tên Ma Phương, xinh đẹp tuyệt trần. Hoàng đế mê muội sắc đẹp của Ma Phương, lại vì nàng mà bỏ bê hậu cung, khiến nguyên hoàng hậu Tiết Thừa Dạ phẫn nộ. Tương truyền hoàng hậu vì ghen ghét Ma Phương mà sai người giết chết nàng, thân xác ép đến vỡ nát, khiến hoàng đế kinh sợ không dám nhìn.

- Trích "Hệ thống sử ký toàn thư" -

Tác giả có lời muốn nói: Ma phương là tên Hán Việt của rubik cho những ai chưa biết =)))))))
Bình Luận (0)
Comment