Cố Trản Từ lại còn dùng đồ chơi nữa sao?
Cố Thời Nguyệt cảm thấy mình sắp không nhận ra Cố Trản Từ nữa.
Không đúng, chắc chắn đây là do Tô Minh dạy.
Cô ấp úng nói: "Không có."
Dù có cũng không thể nói, huống chi là bọn họ không có.
Lộ Lộ khẽ thở dài, ánh mắt trêu ghẹo: "Cháu có thể thử xem, đảm bảo mở ra cánh cửa cho thế giới mới."
Cố Thời Nguyệt đỏ bừng tai: "Thôi không cần."
Cố Trản Từ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu lại: "Lộ Lộ."
Lộ Lộ vội vàng đưa tay kéo chiếc dây kéo tưởng tượng trước miệng: "Mình im ngay đây, không làm hư con gái cậu."
Cố Trản Từ: "..."
Cô nhắc nhở: "Mọi người nhớ thắt dây an toàn."
Cố Trản Từ khởi động xe, thần sắc nghiêm túc, Tô Minh sợ cô phân tâm nên không nói gì thêm, ngả lưng ghế và nhắm mắt dưỡng thần.
Nơi Cố Hoài Tín ở là khu biệt thự, môi trường xung quanh thanh nhã, ông ta cũng thường xuyên ra ngoài, cứ như sợ mọi người quên mất mình, luôn đi khắp nơi để gây chú ý.
Cố Trản Từ đến nơi thì Tô Hào đã đứng đợi trước cửa. Nhìn thấy họ đến cùng lúc bốn người, Tô Hào làm mặt quỷ nói: "Mấy người chậm quá, ngồi trong xe thêu hoa sao?"
Ninh Minh vừa thấy Cố Trản Từ, lập tức nhớ đến tối qua, cảm giác như mình đã phản bội Cố Trản Từ. Cô biết Tô Hào thích mình, cũng biết bản thân có cảm tình với Tô Hào, nhưng trong lòng cô vẫn còn Cố Trản Từ, như vậy là không công bằng với Tô Hào.
Cô cúi đầu, không dám nhìn Cố Trản Từ, cũng không dám nhìn Tô Hào.
Cố Trản Từ bước tới: "Hai người đợi lâu chưa?"
Tô Hào nói: "Vừa mới tới. Tôi với cô Ninh không mua quà cho ông già đó, cô chia bớt quà cô mua cho tôi đi, không thì mẹ tôi biết được lại nói tôi không biết lễ nghĩa."
Cố Trản Từ không nhận thấy điều gì khác thường ở họ: "Yên tâm, tôi đã mua hết rồi, tất cả đều ở cốp sau."
Tô Hào gật đầu. Tô Minh bước đến gần Tô Hào, thấy rõ ràng chị gái hôm nay ăn mặc kín đáo hơn trước, trong lòng đã có dự đoán, xem ra tối qua thật sự rất kịch liệt.
Mấy người bọn họ theo sau Cố Trản Từ, đi vào biệt thự. Vừa bước vào là một sân vườn được dọn dẹp sạch sẽ.
Tô Hào bước trên con đường lát sỏi, nhíu mày tò mò hỏi: "Cố Trản Từ, ba cô cưới mẹ kế mới khi nào vậy? Vị mẹ kế mới này trông thế nào? Xinh không? Tính tình dịu dàng không? Số đo ba vòng là bao nhiêu?"
Cố Trản Từ liếc cô một cái: "Không biết, lát nữa sẽ biết thôi. Hôm nay cô ăn phải thuốc súng à?"
Bình thường Tô Hào còn giả vờ khách sáo gọi cô là "Cố tổng", hôm nay lại trực tiếp gọi tên, còn cố tình đi sát bên cô, giống như mấy đứa học sinh tiểu học cãi nhau, trong khi Ninh Minh lại đầy tâm sự, bị tụt lại phía sau.
Tô Hào chớp mắt: "Tôi uống nhầm thuốc đó, không được sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Minh càng thêm tái nhợt. Lộ Lộ thì đầy mong chờ về những gì sắp tới, Cố Thời Nguyệt vẫn chìm đắm trong thế giới mà mọi người đều là người trưởng thành, chỉ có cô dường như vẫn còn là một đứa trẻ. Tô Minh thì ngấm ngầm quan sát hết biểu cảm của họ.
"Trản Từ, tới rồi à." Cất tiếng nói là một người phụ nữ mặc áo trắng cổ chữ V không tay, quần dài satin màu đen, phong thái tự tin, nụ cười thân thiện, đôi mắt sắc sảo như hồ ly.
Hoàn toàn khác với các "mẹ kế" trước đây, người này toát ra sự tâm cơ rõ ràng, giống một người thành đạt, tinh anh nơi công sở hơn là một "mẹ kế".
So với cô ấy, Ninh Minh giống như một con thỏ nhỏ.
Cố Trản Từ giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Ừm."
Người phụ nữ rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, bước đến trước mặt Cố Thời Nguyệt, giọng nói trong trẻo: "Cháu là Thời Nguyệt, phải không?"
Cố Thời Nguyệt gật đầu. Ông nội cô tìm vợ càng lúc càng trẻ, cô đã quen rồi.
Người phụ nữ mỉm cười mời: "Mọi người ngồi ăn hoa quả trước nhé, tôi đi gọi Hoài Tín. Ông ấy vẫn đang ngủ trên lầu."
Sau khi cô ấy rời đi.
Lộ Lộ tặc lưỡi ngạc nhiên: "Người phụ nữ này trông thật giống một con hồ ly biết giả vờ cười, thú vị thật đấy, nhìn là biết không phải dạng vừa đâu. Không ngờ, ông già nhà cậu lại có mắt nhìn đấy."
Cố Trản Từ không phản đối, ánh mắt của Cố Hoài Tín từ trước đến nay luôn rất cao. Những bà mẹ kế này chủ yếu để phô trương, ai cũng đẹp và dịu dàng. Đây là lần đầu tiên xuất hiện một người có vẻ ngoài sắc sảo, trông như một nữ tinh anh trong giới công sở.
Lộ Lộ quay sang nói với Cố Thời Nguyệt: "Cháu phải biết cách lấy lòng bà nội kế này, không thì sau này bà ta sẽ xúi giục ông cháu đổi di chúc, có khi tài sản đến tay cháu chẳng còn gì đâu."
Bà nội kế?
Cố Thời Nguyệt sững sờ trước cách gọi kỳ lạ này.
Tô Hào xen vào, cười híp mắt: "Cố Thời Nguyệt, cháu đừng nghe cô ấy nói linh tinh. Cháu cứ gọi bà ấy là chị, không thì bà nội kế này sau này ngày nào cũng khiến cháu khổ sở đấy."
Cố Thời Nguyệt: "..."
Lộ Lộ phân tích rất nghiêm túc: "Vẫn nên gọi là bà nội kế. Gọi chị là loạn vai vế. Cháu muốn học theo Tô Minh à? Tô Minh ban đầu cũng gọi mẹ cháu là chị, rồi gọi mãi lại thành lên giường cùng nhau luôn."
Tô Minh: "..."
Từ nãy đến giờ cô còn chưa nói câu nào đâu.
Cố Thời Nguyệt không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng với nhóm phụ nữ này.
Cố Trản Từ toàn bộ hành trình mặt không chút biểu cảm, ngồi nghiêm trang.
Tô Hào hạ giọng: "Tôi thấy cô rất hứng thú với vị mẹ kế mới này, sao không thử tán tỉnh cô ta đi? Dù sao thì bố của Cố Trản Từ cũng không có sức, đừng để phí một mỹ nhân như vậy."
Lộ Lộ nhìn sang Ninh Minh, người vẫn chưa nói lời nào, rồi bảo: "Hay là cô làm trước đi, tôi không có kinh nghiệm."
Tô Hào: "..."
Tô Minh ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị với cô Ninh có chuyện gì vậy? Sao hôm nay trông kỳ lạ thế."
Tô Hào và Ninh Minh hôm nay không có chút tương tác nào. Lẽ ra sau chuyện tối qua, dù không âu yếm nhau thì cũng phải thể hiện tình cảm nhiều hơn chứ.
Tô Hào nói: "Chỉ là rượu vào loạn tính thôi, không thể xem là thật được."
Tô Minh: "..." Rõ ràng là làm rồi mà không chịu thừa nhận.
***
Cố Hoài Tín chống gậy bước xuống. Vừa nhìn thấy Cố Trản Từ, ông không mấy vui vẻ, lẩm bẩm: "Cả năm không thèm về nhà một lần, giờ mới nhớ đến nhà à?"
Cố Trản Từ mặt không biểu cảm: "Con đến thăm mẹ kế."
Lý do này cô không biết đã dùng bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều kỳ diệu chạm đúng vào nỗi đau của Cố Hoài Tín.
Sắc mặt ông tối sầm, những nếp nhăn trên mặt càng hiện rõ. Cố Trản Từ cứng đầu y hệt mẹ cô, khiến khuôn mặt vốn đã ảm đạm của ông càng thêm u ám. Khi nhìn thấy Cố Thời Nguyệt, vẻ mặt ông mới dịu đi một chút, lộ ra sự hiền từ: "Thời Nguyệt, nghỉ hè sao không về thăm ông nội? Học hành thế nào rồi?"
Cố Thời Nguyệt đáp: "Ông nội, cháu học tốt ạ."
Cố Hoài Tín chống gậy ngồi vào ghế chính. Khuôn mặt ông sưng phù, nhưng đôi tay thì khô héo, da sạm màu.
Tô Minh và Tô Hào đồng thanh chào: "Chào bác."
Cố Hoài Tín mỉm cười gật đầu, rồi nhìn sang Ninh Minh, trong mắt lộ rõ sự chán ghét mà không buồn che giấu: "Cô đến đây làm gì?"
Trước đây cô ấy luôn tránh xa ông, giờ lại chủ động đến ư? Đáng tiếc, ông đã có lựa chọn mới rồi.
Mặt Ninh Minh nóng bừng, theo phản xạ nhìn sang Tô Hào. Cô không biết mình sẽ đến đây, buổi sáng đồng ý bâng quơ.
Tô Hào vươn tay ra, ôm lấy eo Ninh Minh.
Ninh Minh ngỡ ngàng, có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng không phản đối, bị ép tựa vào lòng Tô Hào. Hương thơm quen thuộc khiến khuôn mặt cô không hợp thời mà đỏ lên.
Hai người trông rất thân mật, trước ánh mắt khó hiểu của Cố Hoài Tín, Tô Hào nói: "Bác à, cháu quên chưa giới thiệu. Ninh Minh giờ là bạn gái của cháu. Gần đây ba cháu luôn nhắc đến bác, nên cháu nghĩ đưa cô ấy đến chào hỏi."
Cố Hoài Tín: "..."
Ánh mắt đục ngầu của Cố Hoài Tín lướt qua người Ninh Minh, trong lòng thầm nghĩ cô ta vẫn không biết xấu hổ như trước, cứ động một chút là đỏ mặt.
"Cô ta là bạn gái của cháu?"
Tô Hào làm ra vẻ khoa trương phổ cập khoa học: "Đúng vậy, có lẽ bác không rành lắm, nhưng giống như bạn trai bạn gái, cháu và Minh Minh là người yêu, kiểu có thể kết hôn được ấy."
Mặc dù biết rõ Tô Hào đang nói nhảm, mặt Ninh Minh lại càng lúc càng nóng, cúi gằm mặt không dám nhìn ai.
Cố Hoài Tín hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Minh. Từ khi Cố Trản Từ nói rằng cô và người phụ nữ của ông có quan hệ mờ ám, ông đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cố Hoài Tín cầm khăn tay lên, ho dữ dội.
Người phụ nữ bên cạnh nhẹ nhàng xoa lưng cho ông: "Bọn trẻ đưa bạn gái đến gặp ông, ông nên vui mới phải."
Cố Hoài Tín xua tay: "Đây không phải chuyện của cô."
Người phụ nữ không tức giận, chỉ lặng lẽ ngồi yên một bên. Lộ Lộ ngồi đối diện, không chút ngại ngùng mà nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt đầy ý cười trêu chọc.
Người phụ nữ chớp chớp mắt.
Lộ Lộ tỏ vẻ hứng thú: "Tôi là Lộ Lộ."
Người phụ nữ tự giới thiệu: "Tôi là Cơ Uẩn."
Lộ Lộ nhướng mày: "Tên hay đấy."
Người phụ nữ cười nhẹ: "Quá khen."
Cố Trản Từ thở dài trong lòng, đúng là Lộ Lộ ở đâu cũng có thể tỏa sáng và gây ấn tượng, dường như ai cũng có thể trở thành bạn gái của cô ấy.
Lần này Cố Trản Từ đến đây, vốn dĩ định chọc giận Cố Hoài Tín, nhưng giờ lại chẳng còn hứng thú nữa. Cô quay đầu hỏi Tô Minh: "Em muốn ăn quả nào?"
Tô Minh theo dõi từ đầu đến giờ, đáp: "Muốn ăn quýt mật."
Cố Trản Từ nhẹ nhàng: "Để chị bóc cho."
Ánh mắt Cố Hoài Tín lạnh lùng nhìn hai người họ.
Lộ Lộ thích làm lớn chuyện, không ngại bồi thêm: "Lão Cố tổng, không giấu gì ông, tôi cũng thích phụ nữ."
Cố Hoài Tín trí nhớ không tốt lắm: "Cô là ai?"
Lộ Lộ đáp: "Tôi họ Lộ, ba tôi là Lộ Chính Niên."
Cố Hoài Tín ồ lên một tiếng, nở nụ cười nhưng không hề hiền từ, thay vào đó lại là vẻ nham hiểm: "Cô là con gái nhà họ Lộ à?"
Lộ Lộ nói: "Ừm, tôi thấy mình rất hợp với Cơ Uẩn tiểu thư, tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài dạo một chút được không? Mặc dù tôi thích phụ nữ, nhưng tôi không giành người yêu của người khác."
Câu cuối rõ ràng là thừa thãi, càng nói càng lộ.
Ánh mắt Cố Hoài Tín thoáng do dự rồi đáp: "Được."
Lộ Lộ hứng thú bừng bừng nhìn Cơ Uẩn.
Cơ Uẩn nhẹ nhàng nói: "Lộ tiểu thư, mời theo tôi."
"Chúng ta cũng ra ngoài dạo một vòng," Tô Hào cũng đưa Ninh Minh ra ngoài. Trong phòng khách giờ chỉ còn lại ba người: Cố Thời Nguyệt, Cố Trản Từ, và Tô Minh. Cố Thời Nguyệt ngồi không yên, trong khi Tô Minh và Cố Trản Từ lại thản nhiên đút quýt cho nhau. Những ngón tay lướt qua môi, suýt nữa khiến Tô Minh cầm giữ không được, cô khẽ liếc nhìn Cố Trản Từ.
Cố Hoài Tín bị lãng quên hoàn toàn, ông nhìn sang Cố Thời Nguyệt và nói: "Thời Nguyệt, cháu vào thư phòng với ông."
Cố Thời Nguyệt nhìn Cố Trản Từ rồi đáp: "Dạ."
Bây giờ chỉ còn lại hai người. Tô Minh tựa vào vai Cố Trản Từ: "Chị à, chị không phải định đến xem náo nhiệt sao? Sao lại hiền hòa thế, không nói nặng một lời."
Cố Trản Từ cúi mắt: "Không có gì náo nhiệt để xem."
Khi không có ai, cô có thể đanh đá châm chọc và không kiêng dè gì mà đả kích Cố Hoài Tín, nhưng lúc này, với Tô Minh bên cạnh, cô không muốn để Tô Minh thấy mặt tối của mình.
Tô Minh hỏi: "Vậy khi nào chúng ta về?"
Cố Trản Từ đáp: "Đợi họ quay lại, rồi chúng ta về."
Lộ Lộ chẳng mấy chốc đã quay lại. Thấy phòng khách không còn ai khác, cô nói: "Không phải đến xem náo nhiệt sao? Sao hôm nay cậu không nói gì, mình còn muốn xem cậu đấu khẩu với ông ta."
Cố Trản Từ mặt không biến sắc: "Ông ta bụng dạ hẹp hòi, thích nghi ngờ lung tung, không cần mình ra tay, ông ta cũng sẽ tự đa nghi và nổi giận. Mà mình cũng không phải người đanh đá."
Lộ Lộ thở dài: "Thôi được, dù không xem được drama nhưng mình thấy mẹ kế của cậu cũng thú vị. Mình nghĩ cô ta cong á. Cô ta chăm sóc lão già kia chắc chắn có mưu đồ riêng."
Cố Trản Từ phản bác: "Chắc không phải vì người họ Cơ mà cậu nghĩ rằng cô ấy cong chứ?"
*
Tiếng lóng bên trung "cơ" đồng nghĩa với cong.Tô Minh nói: "Chị à, em cũng cảm thấy cô ấy hơi cong, dù không hoàn toàn cong thì cũng là song tính, trực giác phụ nữ mà."
Cố Trản Từ: "..."
Cô nói: "Kệ cô ấy có cong hay không, chị đã kiểm tra rồi, cô ấy có một công ty thiết kế nhưng đang trên bờ vực phá sản."
Lộ Lộ cảm thán: "Công nhận nhịn giỏi ghê, chỉ nghĩ đến việc phải hầu hạ lão già Cố Hoài Tín kia là mình không chịu nổi rồi. Công ty phá sản thì phá sản thôi, cùng lắm thì đầu thai lại."
Cố Trản Từ: "..."
Cô thắc mắc: "Bọn họ đâu rồi?"
Ninh Minh và Tô Hào đâu.
Lộ Lộ cười: "Ở ngoài vườn chỗ nhà kính rồi, hai đời mẹ kế gặp nhau, cậu đoán xem sẽ có chuyện gì?"
Cố Trản Từ: "..."