Gần đây các đồn công an và cục cảnh sát trên khắp cả nước đều khá bận rộn, khi một số dân cư mất tích đều quay trở về.
Lâm Quát dẫu ít bạn bè, nhưng thời gian dài không đi học còn chẳng trả lời tin nhắn của ai, cũng có người báo cậu mất tích.
Chuyện đầu tiên sau khi rời khỏi Vây Thành, Lâm Quát cùng Lâm Chi đi hủy bỏ thông tin cư dân mất tích, sau đó tra được Giang Thăng còn có ông bà, bèn chờ người nhà Giang Thăng đến đón cậu bé đi.
Thịnh Văn cũng đi cùng, hắn không nhắc gì đến việc hủy thông tin của bản thân, Lâm Quát cũng không hỏi nhiều, chỉ chờ người nhà Giang Thăng đưa cậu bé rời đi xong, bọn họ ra khỏi đồn công an, Lâm Quát liền dẫn bạn trai đi ăn một bữa, Lâm Chi không muốn làm cái bóng đèn, thế là chạy đi chơi với các bạn học.
Thịnh Văn ở trong Vây Thành quá lâu, đã lạc lõng với xã hội. Bây giờ không có bằng cấp cũng chẳng có tiền, giống như bị thế giới hiện thực cô lập.
Lâm Quát đau lòng.
Trong tiệm lẩu, Thịnh Văn vừa nhúng sách bò vừa an ủi: "Bảo bối à, với gương mặt, với thể lực này của bạn trai em, làm gì chả được."
Lâm Quát giật mình: "Không được."
Thịnh Văn thả sách bò đã nhúng chín vào bát Lâm Quát, trêu cậu: "Sao thế? Không nỡ để anh ra ngoài kiếm tiền à?"
Lâm Quát gấp gáp nói: "Sao em có thể để anh đi làm cái kia, vậy em thành dạng người gì chứ."
"Cái kia?" Thịnh Văn đoán ra Lâm Quát nghĩ lệch rồi, hắn phản ứng lại xong chống cằm cười tươi nhìn Lâm Quát: "Vịt*?"
(*Vịt: bên Trung chỉ trai bao =}} )
Lâm Quát nghiêm túc nhìn hắn: "... Không được."
"Nghĩ gì thế!" Hắn không dám giỡn nữa, mau lẹ giải thích: "Em xem cái này đi."
Nói đoạn đưa một tấm danh thiếp qua.
Lâm Quát nhận lấy, thấy là một công ty truyền thông. Chủ danh thiếp là người đại diện, Lâm Quát liền suy đoán, thế có nghĩa vị tìm kiếm tài năng này bị ngoại hình của Thịnh Văn chinh phục, mời hắn debut làng giải trí C.
Lâm Quát hỏi: "Chuyện khi nào?"
Thịnh Văn nói: "Vừa mới đó."
Lâm Quát nhớ lại: "Sao em không biết."
Thịnh Văn đáp rất đúng lý hợp tình: "Anh nói chuyện với đàn ông xa lạ. Tất nhiên không dám kể cho em."
"..." Lâm Quát bất đắc dĩ: "Thịnh Văn, đứng đắn chút đi."
Thịnh Văn lập tức hô: "Tuân mệnh."
Lâm Quát lúc này mới nói: "Debut, vậy chẳng phải là hát với nhảy sao?"
Thịnh Văn hát dở cỡ nào, Lâm Quát từng chính tai trải nghiệm.
Mặc dù cậu vô cùng vô cùng thích Thịnh Văn, cũng không cách nào làm trái lương tâm.
Thịnh Văn nhạy bén bắt được nội tâm Lâm Quát: "Quá đáng nha."
Lâm Quát liền vội nhúng một miếng sách bò cho Thịnh Văn, bỏ vào bát hắn.
Thật ra cậu rất lạ lẫm với cái chức nghiệp minh tinh này, luôn cảm thấy cuộc sống của mình cách rất xa ánh đèn sân khấu. Nhưng Lâm Chi trước kia hay đu idol, trong nhà dán đầy poster, mở miệng ngậm miệng toàn là 'chồng tui' với 'bạn trai tui'.
Nếu Thịnh Văn thật sự debut, Lâm Quát tuy không để bụng chuyện này, nhưng sẽ cảm thấy mình với Thịnh Văn dần trở nên xa cách.
Lâm Quát ngẫm nghĩ: "Anh nói thế nào?"
Thịnh Văn: "Anh ta nói gì anh nghe không hiểu, léo nhéo một hồi, bảo là chương trình trốn thoát gì đó, mời anh với em cùng đi phỏng vấn."
Lâm Quát ngạc nhiên: "Em sao?"
"Ờ hớ." Thịnh Văn nói: "Anh ta vẫn luôn bám theo em, bị anh bắt được."
Sự thật là, người đại diện này vốn định mời Lâm Quát, nhưng mà để Thịnh Văn bắt quả tang anh ta theo dõi, mém nữa bị hắn vặn gãy cánh tay.
Kết quả vừa ngẩng đầu, thấy vị bắt mình đây cũng rất đẹp zai, anh ta lập tức đưa ra quyết định của người trưởng thành, lụm hết!
Lâm Quát thì không, cơ mà Thịnh Văn có vẻ tỏ ra hào hứng, hắn lại nhúng sách bò cho Lâm Quát: "Anh hỏi rồi, tham gia chương trình thực tế này sẽ trả 25 vạn*." Thoáng dừng lại nói: "Mỗi người."
(*25 vạn ≈ 1 tỉ VNĐ °_° )
Lâm Quát: "Đi phỏng vấn đi."
...
Ba ngày sau.
Công ty truyền thông nào đó.
Lâm Quát Thịnh Văn nhận được tiếp đãi nhiệt tình từ người đại diện, trong văn phòng, người đại diện giới thiệu về chương trình thực tế cho cả hai.
Chương trình do đài truyền hình nọ sản xuất, người đại diện quen biết lãnh đạo nhà đài kia, lãnh đạo liền nhờ người đại diện đề cử vài thí sinh.
Người đại diện ban đầu đề cử nghệ sĩ của công ty mình, mà chả hiểu sao không một ai qua ải phỏng vấn đầu tiên. Người đại diện vốn dĩ đã tận chức tận trách, nghĩ nếu không đề cử được ai thật thì thôi, nào ngờ tình cờ vớ được Thịnh Văn và Lâm Quát.
Không thể không nói, hai người kia đứng cạnh nhau phải bình một câu cảnh đẹp ý vui.
Ngoại hình sáng hơn hẳn một số nghệ sĩ công nghiệp*.
(*包装的艺人: tiếng anh viết là nghệ sĩ packaging, đại loại kiểu đóng hộp dập khuôn gì đó. Tui không biết dịch sao nên để vậy)
Người đại diện nảy tâm tư, cứ đề cử hai người kia cho đài truyền hình trước, nếu chương trình mà hot, vậy lập tức ký hợp đồng.
"Chương trình đơn giản lắm." Người đại diện tạm ém tâm tư qua bên, cười mỉm nhìn Lâm Quát Thịnh Văn: "Từng chơi Escape Room chưa?"
Lâm Quát: "Chưa từng."
Thịnh Văn: "Đấy là cái gì?"
Người đại diện: "..."
Người đại diện cười gượng một tiếng, khoa tay múa chân: "Nói như nào nhỉ? Chính là một nơi cố định, các bạn vào vai người chơi bị nhốt trong đó, cần tìm kiếm manh mối để giải mã thoát ra. Ban tổ chức vì cân nhắc điểm nhấn, đôi khi sẽ thả xuống NPC..."
Lâm Quát với Thịnh Văn liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương một ý nghĩ.
Bánh có nhân trên trời rơi xuống.
Người đại diện cười 'ha ha', đẩy một phần 《 Quy Tắc Chương Trình》 đến trước mặt hai người: "Các bạn xem đi, bên trên sẽ có quy tắc chi tiết, nếu các bạn có thể đạt được hạng nhất, còn có phần thưởng thêm."
Lâm Quát hỏi: "Thưởng bao nhiêu tích phân, à không, bao nhiêu tiền?"
Thịnh Văn lười đọc lắm chữ thế, cũng ngước mắt nhìn người đại diện.
"..." Người đại diện đáp: "Sẽ trở thành đại sứ quảng cáo cho nhà tài trợ."
Thấy hai người tức thì cụt hứng, người đại diện rất chi khó hiểu: "Hai bạn trẻ à, đây là một chuyện cực tốt đó, chưa bàn đến phí quảng cáo..."
Thịnh Văn cắt ngang: "Phí quảng cáo bao nhiêu?"
"..." Người đại diện biết rồi, trong mắt hai con người kia ngoài nhau cũng chỉ còn mỗi tiền, anh ta hắng giọng: "Tùy độ hot, các bạn càng hot thì phí quảng cáo càng nhiều."
"Đương nhiên." Người đại diện cảm thấy mình cần dụ dỗ hai người này thêm: "Với điều kiện của các bạn, nếu tiến vào giới giải trí, muốn kiếm tiền thì quá đơn giản."
Lâm Quát chờ người đại diện nói xong: "Độ hot quyết định phí quảng cáo, thế là khoảng bao nhiêu?"
"..." Người đại diện sắp khóc: "Cái này phải thương lượng với ban tổ chức, đương nhiên, độ hot càng cao các bạn càng đủ tư cách, muốn bao nhiêu cứ đòi bấy nhiêu."
Lâm Quát: "Khi nào phỏng vấn?"
Thịnh Văn: "Ờ?"
Người đại diện: "... Tôi có thể đưa các bạn đi luôn."
Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu phỏng vấn không qua, cũng có thể suy xét ký hợp đồng với tôi."
Lâm Quát lạnh nhạt bảo: "Được."
Thịnh Văn có lệ đáp: "Ờ."
...
Người đại diện rốt cuộc biết vì sao anh ta đề cử nghệ sĩ đều không qua vòng phỏng vấn đầu tiên rồi. Bởi vì chương trình lần này tập trung vào loại hình thoát hiểm hack não, bở thế ải phỏng vấn đầu chính là một nan đề, chủ yếu xem nghệ sĩ có thể hold được hay không, nếu không lúc tham gia gameshow lại như tên ngốc, đẹp zai mấy cũng không được trò trống gì. Dẫu ngốc cũng là một điểm hài hước, nhưng không thể để ai cũng ngốc, vẫn phải cần người có chỉ số thông minh.
Người phụ trách của ban tổ chức đưa Lâm Quát Thịnh Văn tới một căn phòng.
Trong phòng chỉ có ba người anh ta Thịnh Văn Lâm Quát, một bàn một ghế tựa. Người phụ trách liền ngồi xuống ghế: "Cửa đã khóa, trong 10 phút rời khỏi căn phòng này, thì xem như các bạn qua phỏng vấn."
Lâm Quát Thịnh Văn quét mắt quanh phòng.
Người phụ trách còn nói: "Gợi ý nhỏ, chìa khóa ở đâu đó trong phòng." Nói đoạn lấy đồng hồ bấm giờ ra, điều chỉnh 10 phút rồi đặt trên bàn, khi thời gian bắt đầu đếm ngược, người phụ trách nói: "Hiện tại bắt đầu được rồi, mong chờ biểu hiện của các bạn."
Lâm Quát Thịnh Văn đã thu lại ánh mắt dò xét, hai người trực tiếp đến bên cửa, ổ là khóa cơ, không phải khoá mật mã.
"Không ổn lắm." Lâm Quát hơi lo.
"Quy tắc không đề cập, có gì không ổn." Ở khâu phá giải, Thịnh Văn toát ra một loại khí chất bá đạo trời sinh thuộc về kẻ mạnh.
Người phụ trách nhìn hai người ở cửa to nhỏ, chữ nào cũng nghe ra, nhưng ghép vào với nhau lại nghe không hiểu, không ổn gì cơ? Quy tắc không đề cập gì nữa?
Anh ta đã nói rất rõ rồi, chẳng lẽ còn bỏ sót chỗ nào hả?
Nhưng người phụ trách rất mau gạt bỏ nghi vấn ấy, bởi anh ta phỏng vấn không ít người, công việc trong suốt thời gian này chỉ có liên tục lặp lại quy tắc cho thí sinh, sau đó nhìn bọn họ vượt ải.
Có người tìm được chìa khóa rời đi, cũng có người không tìm được chìa khóa mà bị loại.
Nhưng người phụ trách chưa gặp trường hợp nào như này, manh mối gì cũng chưa tìm, đã phi thẳng đến cạnh cửa to nhỏ.
Người phụ trách lên tiếng: "Nhắc nhở chút, đã 2 phút trôi qua, các bạn chỉ còn lại 8 phút, nếu..."
Lời còn chưa dứt, trong phòng vang 'rầm' một tiếng.
Cửa bị Thịnh Văn một cước đá văng.
Người phụ trách: "..."
Anh ta há miệng: "... Ách."
Thịnh Văn tựa khung cửa nhướng mày nhìn người đại diện, Lâm Quát thì cười nhìn hắn, kẻ luôn tôn sùng bạo lực vượt phó bản Thịnh · giặc cướp · Văn nói: "Qua cửa rồi."
Người phụ trách sốc: "Này... này tính qua cái gì..."
Lại chưa dứt câu như cũ, bởi người phụ trách nhớ ra lời to nhỏ của hai người này.
'Quy tắc không đề cập', vì người phụ trách chỉ bảo 'trong 10 phút rời khỏi phòng', không hề nói rõ phải thoát ra sao.
Bình thường người ta sẽ tìm kiếm manh mối trong phòng, nhanh trí hơn thì dựa vào manh mối tìm ra chìa khoá, từ đó mở được cánh cửa để thoát khỏi phòng.
Đây là cách rời phòng bình thường, nhưng... kiểu như Thịnh Văn, bạo lực vượt ải, tuy là bất thường, nhưng cũng không thể nói hắn không qua ải. Chỉ có thể trách anh ta không nói rõ ràng, để người đá cửa này phát hiện ra lỗ hổng quy tắc.
Người phụ trách lại sốc lần hai, hơi không dám chắc có nên cho qua phỏng vấn hay không. Thịnh Văn có thể bắt được lỗ hổng quả thật là tư duy ngược, nhưng nếu lên chương trình mà để hắn tìm ra sơ hở, ban tổ chức sẽ rất mất mặt.
Nhưng người phụ trách không muốn lãng phí 'nhân tài' này, ngẫm nghĩ nói: "Như vậy đi, tôi có thể tính cậu qua, nhưng anh bạn đẹp trai kia lại chưa thể hiện được gì, giờ còn 6 phút, trong 6 phút dùng một cách khác rời khỏi phòng đi."
Người phụ trách khéo léo muốn Lâm Quát tìm manh mối để lấy chìa khoá, sau cùng rời khỏi phòng.
Lâm Quát gật đầu: "Được."
Người phụ trách thoáng thở phào, mà chưa thở xong đã thấy Lâm Quát bước đến bên cạnh, cầm lấy đồng hồ bấm giờ trong tay anh ta, ném mạnh xuống đất.
Đồng hồ bấm giờ chia năm xẻ bảy, bên trong lộ ra một chiếc chìa khóa.
Lâm Quát cầm chìa khóa tra vào ổ.
Một loạt thao tác, không quá sáu mươi giây.
Lâm Quát: "Thầy à, thế này được chưa?"
Người phụ trách: "Đờ mờ."
~~~