Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 58

Lo lắng tràn lan trong lòng Lâm Quát bay sạch chỉ sau một giây, đám chồn đảo vòng quanh chân cậu, sau khi xác định Lâm Quát đã xem hết chữ viết trên hoàng thổ, lại hì hà hì hục viết ra một câu khác:

Thịnh Văn:

Không cần lo cho tôi, chăm cổ của cậu thật tốt, tôi tự biết cách thoát ra.

À đúng rồi, có chuyện gì muốn nói với tôi không?

Lâm Quát xem xong hết mấy dòng chữ, chồn lại choét choét gọi, tựa như đang thúc giục cậu gửi lời nhắn cho Thịnh Văn, Lâm Quát ngẫm nghĩ rồi cứng ngắc nói: "Tôi bên này cũng rất tốt, không cần lo cho tôi."

Đám chồn nhớ kỹ lời Lâm Quát, lập tức quay về truyền tin cho Thịnh Văn.

"Chờ đã." Lâm Quát gọi chồn lại: "Còn có..."

Đám chồn ngó cậu, chờ đợi cậu nói tiếp.

Lâm Quát đỏ ửng hai tai: "Anh cũng bảo trọng."

Chồn: "choét choét choét."

Lâm Quát đứng trên khối đá lớn tên Đại Tiên kia, đưa mắt nhìn đám chồn trở về thế giới của bọn chúng, có lẽ do cổ gây ra, cậu hiện tại không thấy rõ phía trước, cho dù dõi mắt ra xa cũng là một mảnh trắng xóa.

Lâm Quát đứng tại chỗ một hồi, tận đến khi mặt trời khuất núi cậu mới trở về Chuyết Trại. Còn chưa tới cổng đã nhìn thấy hai người tham dự mới, bọn họ đang trao đổi với Vương bà có đôi mắt vẩn đục, Vương bà nói: "Các cậu tìm người tìm cổ gì đều phải vào trong trại."

Hai người nọ nảy sinh nghi vấn giống với Lâm Quát lúc trước, không tiếp tục nói chuyện với Vương bà mà dự định đi qua chỗ khác.

Bọn họ trông thấy Lâm Quát còn định chào hỏi, Vương bà liền kêu lên: "Người ngoại xứ, đồng bọn của cậu có đi tìm cậu, chắc là có chuyện gì rồi, cậu còn không đi xem đi."

Lâm Quát nhìn ra hàm ý của Vương bà, bà lão đang muốn dùng Lâm Quát để hạ thấp phòng bị của hai người tham dự mới này, cũng là để cảnh cáo cậu chớ nói lung tung.

Lâm Quát dưới ánh nhìn lom lom của ba người lặng im đi vào Chuyết Trại, thế giới Chuyết Trại với thế giới chồn ngay từ đầu chính là một lựa chọn, cậu không có tư cách đi chi phối những người khác.

Lâm Quát thẳng một đường về nhà sàn của bọn họ, tới nơi phát hiện sắc mặt A Kỳ và Hà Vũ Đình không tốt, mà Mã An lại chẳng thấy tăm hơi.


Hai người phát hiện Lâm Quát, Hà Vũ Đình không kìm được bật khóc, Lâm Quát liền cảm giác có bất thường. Quả nhiên, A Kỳ cứng đờ nói: "Mã An chết rồi."

Lâm Quát mím môi.

Cậu đã đoán được, thai cổ trong nhà sàn dường như cảm giác được gì đó, nó với tay mở chung cổ của Mã An, lấy hạt thóc ra ngoài, đang nhai nuốt.

Biết Lâm Quát sẽ không quá chủ động, A Kỳ liền đứng ra nói: "Sau khi cậu đi không lâu, A Vân lại tới một chuyến, nói nhất quyết phải phân thắng bại với cậu. Nhưng mà cậu không ở đây, Mã An liền bị ép kéo đi..."

Lâm Quát nhăn nhíu mày, chính cậu tự có khái niệm thời gian, chuyến này cậu ra ngoài trở lại không quá hai tiếng. Hơn nữa Lâm Quát đã nói kỹ càng cách vạch trần đánh cược cho bọn Mã An, trong hai tiếng ngắn ngủi Mã An đã mất mạng, chỉ có một nguyên nhân.

Chuyết Trại đổi canh bạc rồi.

Lâm Quát trầm mặc hỏi: "Là gì?"

A Kỳ lấy ra ba thẻ bài, Hà Vũ Đình cũng lấy ra ba thẻ bài. Sắc mặt A Kỳ bất ổn: "Toàn trại đánh bài, số 1-3, giống như búa bao kéo, 1 bị 2 ăn, 2 bị 3 ăn, 3 bị 1 ăn. Mỗi dân làng Chuyết Trại đều có thể tìm bọn mình đánh một ván bài, đương nhiên bọn mình cũng có thể chủ động tìm dân Chuyết Trại đánh một ván."

Lâm Quát suy ngẫm hỏi: "Trừng phạt là gì?"

A Kỳ đáp: "Bên thua sẽ đưa thẻ bài thua trận cho bên thắng, nếu trong tay tụi mình không còn bài, liền hiến cổ."

Lâm Quát: "Thế hoà thì sao?"

A Kỳ thở dài: "Nếu là thế hoà, bài của song phương quân sẽ giao cho Trần bà."

Lâm Quát nhẹ gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Hà Vũ Đình không hiểu vì sao Lâm Quát lại phản ứng như vậy, cô nói với vẻ đau lòng: "Anh Lâm Quát, có phải anh không biết hay không? Cách đánh bài này, trừ khi chúng ta có thể thắng, cái khác mặc kệ là thế hoà hay là thua, chúng ta đều sẽ thiếu một thẻ bài, tổng cộng có ba thẻ bài, nếu không có chúng ta sẽ chết."

Lâm Quát không lên tiếng, A Kỳ nhìn thoáng qua Hà Vũ Đình, sao có thể không biết chứ? Bọn họ thậm chí thừa biết, mỗi dân làng Chuyết Trại tuyệt đối không chỉ có ba thẻ bài, trận đánh cược này chính là viết hẳn ra ngoài câu tao muốn mày chết.

Bầu không khí tuyệt vọng lan tràn trong phòng, Hà Vũ Đình không còn dám gia tăng sự bị thương dư thừa nữa, chỉ có thể chạy vào phòng riêng khóc, sau khi cô về phòng A Kỳ lại nhịn không được cảm thán: "Đây thật sự là phó bản một sao hả?"


Lâm Quát vẫn luôn im lặng lên tiếng: "Phải."

A Kỳ có chút sửng sốt, lập tức nghĩ đến gì đó rồi ngạc nhiên hỏi: "Cậu có cách?"

Lâm Quát: "Ừm."

A Kỳ vừa định hỏi là cách gì, tiếng gõ cửa cộc cộc cộc truyền đến, giọng của A Vân lại vang lên bên ngoài.

Sắc mặt A Kỳ tái nhợt, mấy lần trước A Vân gõ cửa đều không mang đến tin gì tốt, lần đầu tiên đưa tới thịt người cổ trùng cần, lần hai thì tìm Lâm Quát quyết đấu PK, lần thứ ba nghĩ liền biết, gã hẳn là đến tặng thịt người, mà thịt người này chính là Mã An.

Lâm Quát tới mở cửa cho A Vân, quả nhiên đúng như A Kỳ nghĩ, A Vân lại bưng tới một cái chậu gỗ, trong chậu chứa Mã An đã bị chặt rời, A Vân tỏ ra đắc ý: "Người ngoại xứ, phụ một tay đi?"

Lần này Lâm Quát không do dự, cậu đưa tay nhận lấy chậu gỗ A Vân đưa tới.

Gã chờ Lâm Quát nhận chậu gỗ xong, lấy trong túi ra một cái cẩm nang ném cho cậu: "Đây là ba tấm bài của cậu, tôi đoán đồng bạn của cậu đã nói quy tắc cho cậu biết. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến tìm cậu phân tranh, cậu tốt nhất đừng chạy trốn."

"Biết rồi." Lâm Quát mất kiên nhẫn nói: "Cút đi."

A Vân đặc biệt khó chịu thái độ của Lâm Quát, gã lớn tiếng dùng Miêu ngữ nói gì đó, nhìn cử chỉ không khó để nhận ra gã đang chửi rủa.

Rầm–––

Lâm Quát đóng cửa lại, từ chối cả A Vân lẫn tiếng chửi rủa của gã ở ngoài.

A Kỳ nhìn tới chậu gỗ trong lòng Lâm Quát: "Mã An... quá thảm rồi."

Lâm Quát đặt chậu gỗ xuống, sau đó tìm kiếm trong nhà sàn, hai phút sau cậu tìm thấy một cây chổi. Ngoài cửa đã không còn tiếng A Vân, xác định gã đi rồi, Lâm Quát mới mở cửa cầm theo chổi ra ngoài.

Cậu dùng chổi xới nền hoàng thổ kia, A Kỳ ngó đầu nhìn, đoán được Lâm Quát muốn làm gì, thế là cũng tự tìm tòi một công cụ nào đó có thể đào đất. Cả hai tại vị trí cách nhà sàn hai mét bới ra một cái hố, tiếp đó chôn Mã An xuống.

Hôm nay tậm trạng A Kỳ lúc thăng lúc trầm, chôn Mã An xong dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất: "Lâm Quát, nói thật, tôi vào Vây Thành đã hai năm, người giống cậu càng ngày càng ít... Thực ra hồi đầu tôi cũng như cậu, nhưng ở lâu trong Vây Thành, cảm thấy như vậy quá vô nghĩa, bởi vì rất khó đảm bảo kẻ mà mình cứu giúp có quay ngược hãm hại mình hay không, cho nên người Vây Thành đều là tự quét tuyết cửa nhà mình, mặc kệ sương ngói nhà khác."


Lâm Quát liếc anh ta: "Vậy thì sao?"

A Kỳ nhún vai: "Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thán, cậu rất đặc biệt, cũng cho tôi có loại cảm giác bản thân đã từng như vậy, cho nên khó nhịn muốn nói với cậu một tiếng. Giờ ba đứa tụi mình trông như một chỉnh thể, nếu thật sự gặp chuyện, phải hại cậu tôi vẫn sẽ hại, cậu chuẩn bị tốt đi."

"Ồ."

A Kỳ cười khà khà một tiếng, vừa định nói thêm thì Lâm Quát lên tiếng: "Tôi như vậy không phải vì tôi đặc biệt, là do mấy người có vấn đề."

Ý cười của A Kỳ cứng lại bên môi.

Lâm Quát nói: "Nghe không hiểu?"

Thực ra sau khi cậu đến Vây Thành cũng thay đổi không ít, chẳng hạn như nói hơn trước đó rất nhiều, Lâm Quát lấy ra một ví dụ dễ hiểu: "Dân thường xen lẫn trong đám tội phạm giết người, không phải dân thường chưa từng giết người đặc biệt, là đám tội phạm giết người có vấn đề."

Nói xong xoay người trở lại nhà sàn, A Kỳ nhìn theo bóng lưng Lâm Quát: "Đậu moé, thật mợ nó hợp lý."

Ban đêm, Lâm Quát nằm trên giường. Xung quanh nhà sàn cực kỳ yên tĩnh, chợt có gió đêm phất qua, thổi vào trong phòng một luồng khí mát mẻ. Nếu nơi này không phải phó bản thì quả là một thẳng cảnh du lịch. Nghĩ tới đây, Lâm Quát có chút không vui, cậu rõ ràng là đi du lịch với Thịnh Văn, kết quả hiện tại người chẳng thấy đến, cũng không biết tình huống của hắn bên kia thế nào.

Vừa nghĩ như vậy, phía cửa sổ truyền đến tiếng "choét choét choét".

Lâm Quát: "..."

Cậu nhìn tới hướng âm thanh, mấy con chồn đang nhảy lên nhảy xuống, có tầm bốn năm con, hai trong số đó đứng trên bệ cửa sổ phòng cậu khoa tay múa chân, còn lại có vẻ ngửi ra mùi xác Mã An do Lâm Quát chôn dưới hoàng thổ, đang hít mũi đánh hơi tìm kiếm.

"Bẹp", Lâm Quát tiện tay phi gối đầu ra ngoài, lạnh lùng nói: "Không được đụng tới đó."

Đám chồn vô cùng đáng thương: "Choét choét choét."

Lâm Quát lúc này mới hỏi chúng: "Thịnh Văn nhắn gì cho tao?"

Hai con chồn khua tay, một con thì choét choét choét, con kia cũng choét choét choét kéo con này lại, sau đó hôn lên trán nó.

Lâm Quát: "..."

Quả là phong cách Thịnh Văn chả lệch đi đâu.

Lâm Quát còn chưa ư hử, hai con chồn diễn viên đã nhảy từ bệ cửa sổ vào, phi thẳng lên giường Lâm Quát, đệm chăn sạch sẽ lập tức bị chúng để lại vết chân.


Một con trong đó nằm xuống vị trí của Lâm Quát, con còn lại dịu dàng đắp chăn cho con kia, "choét choét choét".

Lâm Quát: "..."

Thấy cậu không lên tiếng, con chồn đắp chăn hơi sốt sắng: "choét choét choét, choét choét choét."

Lâm Quát mấp máy môi: "Tao hiểu rồi, đi ngủ sẽ đắp kín chăn."

Chồn dạo một vòng dưới đất, ánh mắt bất chợt lộ vẽ dữ tợn đồng thời nhe răng nanh bổ nhào tới con chồn nằm trên giường, mà dường như đã có luyện tập từ trước, chồn trên giường thả mình vọt lên đạp một cước.

Con chồn nhe răng kia ngã nhào xuống đất, đến lượt con trên giường hướng Lâm Quát: "choét choét choét."

Lâm Quát nhức nhức cái đầu đỡ trán: "Tao sẽ cẩn thận."

Hai con chồn diễn cảnh tình thâm hài lòng choét choét choét, con mắt to như hạt đậu trợn tròn nhìn Lâm Quát đăm đăm, trăm miệng một lời: "choét choét choét."

Lâm Quát nghĩ tới có hơi ngượng ngùng nói: "... Vậy nói với hắn, tao... tao cũng nhớ hắn."

"Choét choét choét."

Lâm Quát cứ cảm giác mình đã bị đám chồn cười nhạo, cậu gãi gãi đầu: "Nhắn hắn cũng cẩn thận một chút, tao..."

Lời còn chưa hết, hai con chồn lập tức khoa tay: "choét choét choét!"

Tiếng kêu của chúng so với trước gấp rút hơn hẳn, Lâm Quát quan sát đám chồn, chúng lại càng sốt ruột, loạn bước trong phòng không ngừng như nhìn thấy thứ gì đáng sợ phía sau Lâm Quát, cuối cùng xù lông toàn thân, lao vào dưới giường Lâm Quát lẩn trốn.

Lâm Quát không rõ phía sau mình có gì, cậu ngây người tại chỗ.

Lâm Quát cúi đầu xuống, trông thấy một bóng người xuất hiện dưới chân, bằng chiều dài và rộng của bóng người này có thể thấy đó không phải là bóng của cậu.

Cái bóng như thể phát hiện Lâm Quát cũng đang nhìn mình, nó duỗi tay chỉ, ra hiệu Lâm Quát nhìn phía sau.

Lâm Quát thình lình quay đầu.

Ngoài cửa sổ, Mã An cười quỷ dị nhìn cậu.

~~~

Bình Luận (0)
Comment