Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 1107

Chương 1107: Chạy thoát

Edit by Hoang Lan Tran

“Vô tâm vô tư, đem suy nghĩ lung tung vứt bỏ đi, liền có thể tiếp tục.”

Ta lúng túng nói ra miệng, nhịp tim chậm dần, bên cạnh nhắc nhở Tiết Phong hô hấp có chút gấp gáp.

Hai chúng ta tuổi còn rất trẻ, không thể giúp giảng giải buông bỏ tư tình nam nữ nam nữ.

Nếu không, chúng ta cũng không vì một cái chạm nhẹ, tim đã đập rộn lên.

Mà những cảm giác này đều không phải là bởi vì yêu hoặc không yêu, mà là bởi vì lạ lẫm cho nên sẽ khẩn trương.

Ta nghe tiếng thở đều đặn ngang bên tai, giọng nói Tiết Phong mới chậm chạp vang lên.

“Ngươi tiếp tục đi, không phải cũng không biết chúng ta lúc nào mới có thể chạy khỏi nơi này.”

Ta nghe được Tiết Phong nói như vậy, cũng không còn câu thúc mình, thở phào một hơi, theo hướng dẫn của Tiết Phong tìm kiếm đầu dây thừng.

Nhóm nông phu kia dùng dây thừng đem trói tay chúng ta ra sau lưng ở phía trên eo, sau đó vác chúng tôi trên lưng.

Đầu dây thừng bị buộc rất chặt, ta cố gắng hết sức mới tìm được đầu dây, dùng sức kéo cắn mới giật ra được.

Dây thừng trên người Tiết Phong vừa buông lỏng, hắn ngay tại giữa không trung vỗ tay phát ra tiếng, tạo ra một lá bùa màu vàng sáng, sau đó dùng linh lực nhóm lửa chung quanh sáng ngời.

Ánh sáng màu vàng nhạt chầm chậm sáng lên, ta mới nhìn rõ ràng dáng vẻ lẫn nhau là có bao nhiêu chật vật.

Bởi vì nguyên nhân là chúng ta nằm vào đám đồ ăn dưới đất trong hầm, chúng ta vừa mới tự cứu mình, không thể không dựa vào vách tường và xoa trên mặt đất, khắp trên mặt đất màu vàng xanh của rau quả cùng vị mặn của thịt heo tất cả đều dính trên người chúng ta, xanh xanh, vàng vàng, còn mang theo thịt heo màu đỏ, trông vô cùng bẩn.

Trên người ta dây thừng còn chưa được mở ra, ta liền nhìn chằm chằm Tiết Phong trên người dơ bẩn, nhịn không được cười thành tiếng.

Cảm giác đắng chát trong câu nói đùa, thiệt thòi mà ta còn cười được.

“Mau tới giúp ta mở trói, một ngày không ăn gì rồi, lúc này đã đói chết.”

Đồ ăn trong hầm đều còn sống, ta không quen ăn thịt sống và rau xà lách, bận rộn cả một ngày, cả người ta đều mệt đến không chịu được, chỉ muốn chạy thoát, phải nhét đầy cái bao tử rồi đi khỏi nơi thị phi này.

Khi dây thừng được cởi ra, tầm mắt của ta không ngừng nhìn chung quanh, trên vách tường góc tây nam trong hầm đồ ăn có cái thang bằng xi măng, trên đỉnh là cái nắp gỗ tử đã được mở qua nhiều lần.

Ta nghĩ thầm, phía trên này hẳn là lối ra.

Dây thừng vừa được cởi ra, ta liền trơn tru chào Tiết Phong và leo lên.

“Nắp gỗ tử phía trên hẳn là có tảng đá đè, ngươi chờ ở đây, ta đi lên trước dùng sức một chút, tìm lối ra.”

Tiết Phong bị thương cũng không quên chăm sóc ta, ném dây thừng trong tay đi, nhanh chân bò lên trên cái thang.

Trên đỉnh nắp gỗ tử quả nhiên là đè ép tảng đá, nhìn Tiết Phong cật lực đẩy tay lên, trong lòng ta sốt ruột cực kì.

“Có cần ta hỗ trợ hay không?”

Ta ở phía dưới lo lắng suông cũng vô dụng, muốn đi lên giúp đỡ Tiết Phong.

Ngoài ý muốn nghe được Tiết Phong không vui thấp giọng trả lời: “Ta là một nam nhân mà còn cần một nữ nhân như ngươi hỗ trợ sao? Vậy thì không xứng làm nam nhân.”

Tự ái đại nam tử trong lòng Tiết Phong nổi lên, sức mạnh bỗng được tăng cường, một tay nâng lên nắp gỗ cùng tảng đá trên đỉnh.

Tầm nhìn trên đỉnh đầu ta sáng lên, ta theo ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống kiểm tra, lúc này mới phát hiện bên ngoài trời đã tối, chung quanh tối đen như mực, không thua gì tầm nhìn trong hầm đồ ăn này bao nhiêu.

Chẳng qua có một chút còn hơn không có, tốt xấu gì cũng là nhìn thấy ánh sáng, nghe được Tiết Phong nói bên ngoài không có ai.

Ta vui mừng trong bụng, theo sát hắn, bò chầm chậm lên cái thang.

Ban đêm gió thổi vào người, lạnh lẽo, ta lại không cảm thấy một tia không thoải mái, mà là cảm giác hô hấp tự do, vui vẻ.

“Khi Bọn hắn bắt chúng ta trở về là từ hướng này đến, chúng ta theo hướng này đi, hẳn là có thể trốn thoát.”

Chúng ta chạy thoát đến hậu viện nhà trưởng thôn, đêm đã khuya, bọn hắn đã tiến vào mộng đẹp.

Tiết Phong chỉ vào hướng lúc chúng ta đến, nói với ta.

Ta không nghi ngờ gì, đi theo hắn chính là một quá trình tẩu thoát.

Tối nay Tây Bình Thôn dường như cũng không thái bình.

Ta cùng Tiết Phong dọc theo đường phố vắng vẻ, chạy đến hướng cửa thôn, bên tai lại vang lên tiếng hò hét tuyệt vọng thê lương.

“Cứu, cứu mạng, … “

Trong tiếng hét kia còn mang theo tiếng rên nhẹ của nữ nhân, ta cùng Tiết Phong bất động tại chỗ.

Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiết Phong, chúng ta còn muốn tiếp tục đi hay không?

Ta sở dĩ hỏi lời này, là vì mũi ta ngửi được quỷ khí không thể coi thường.

Khí tức kia mang theo oán lực, còn mang theo mùi diễm tình quen thuộc.

Ta nghĩ ta đều có thể ngửi được cái mùi này, từ nhỏ Tiết Phong đã ngửi được, lẽ nào bỏ qua mà như kẻ tiểu nhân theo ta chạy trốn sao?

Hắn lấy trảm yêu trừ ma làm tôn chỉ, hiện tại gặp, còn biết có gặp nạn người, hắn còn có thể kiên trì rời đi sao?

“. . .” Tiết Phong trên mặt xuất hiện đau khổ giãy dụa, cuối cùng vẫn là nhịn không được phản ứng bản năng của mình, nói tiếng xin lỗi với ta.

“Thật xin lỗi, chờ ta diệt trừ ả xong, lập tức đưa ngươi đi!”

Tiết Phong vội vàng nhìn ta nói câu này ngay lập tức leo tường chạy đến nơi phát ra tiếng kêu cứu.

Ta do dự một chút, cũng cố gắng leo tường chạy đi tìm hắn.

Dù sao cũng là hai người cùng đi, ai cũng không thể bỏ lại ai.

“Ngươi làm sao cũng theo ta tới đây rồi? Nếu có nguy hiểm, bằng năng lực hiện tại của ta còn không biết có thể bảo vệ ngươi chu toàn không.”

Nhìn thấy ta cùng đi theo bên người, Tiết Phong rõ ràng không vui lòng, trên mặt cùng đáy mắt đều trách móc ta.

Ta cười cười, còn khoe khoang một trận: “Bảo vệ ta chu toàn sao? Nói không chừng, là ta bảo vệ ngươi chu toàn.”

Linh lực của ta không ổn định như vậy, nhưng ta lại phát hiện có điểm giống nhau.

Chỉ cần ta gặp chuyện nguy hiểm đến sinh mệnh, linh lực cường đại kia liền sẽ phun ra ngoài, một lần tiêu diệt hết mọi thứ làm tổn thương ta.

Bất luận là người hay là quỷ quái.

Tiết Phong không nghĩ tới ta sẽ trả lời như vậy, ngẩn người, vừa muốn nói ra, chúng ta đã đến nơi xảy ra chuyện.

Một nhà trệt cũng bình thường, gian phòng bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Chúng ta không xin phép mà vào, vào đến nơi, một nam chủ nhân kia đã bị hút khô Dương Khí thành một bộ không còn chút máu thịt như xác khô.

Chúng ta có thể đoán ra hắn là nam sĩ, vẫn là thông qua trên người hắn kiểu cách ăn mặc quần áo nam.

“Cẩn thận!”

Tiết Phong ngồi xổm người xuống chuẩn bị kiểm tra thây khô, bên trong miệng thi thể bỗng nhiên toát ra một làn sương mù màu hồng.

Ta cảnh giác kéo Tiết Phong ra, làn sương mù màu hồng thẳng tắp xông lên nóc nhà trệt, vọt thẳng phá ốc đỉnh chạy thoát.

“Nhìn thấy ta, còn muốn chạy! Không có cửa đâu!”

Nhìn thấy làn sương mù xông lên nóc nhà, ta cảm thấy có chút quen thuộc, còn chưa nhớ đến nói cho Tiết Phong biết, liền gặp Tiết Phong lấy ra Kim Tiền Kiếm, thi pháp khởi động Kim Tiền Kiếm hướng phía làn sương mù bay ra ngoài.

Ta nhìn Tiết Phong đuổi theo, mí mắt nhảy một cái: “Làn sương mù màu hồng kia là con nữ diễm quỷ, Tiết Phong quay lại mau, ả am hiểu thuật mê loạn nam nhân, tâm đảo loạn một hồ xuân thủy, chúng ta trước đó đã bị một lần.”

Ta lớn tiếng muốn gọi Tiết Phong về, bất giác ta nhớ tới ta hiện tại vẫn là đào phạm trong làng, thanh âm lại không thể không đè ép xuống.

Ta lo lắng bất an dậm chân, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà trệt, chạy theo hướng Tiết Phong bay ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment