Không ngờ, vậy mà trong Tiết gia lại lưu giữ những báu vật mà ngay cả những người không có hiểu biết gì như tôi cũng biết đến, ví dụ như bảo vật Đỉnh Thần Nông.
– Chúng tôi đều lo sợ đêm dài lắm mộng cho nên sau khi Tiết Phong dò la thông tin về nhà cũ của Tiết gia, chúng tôi quyết định lên đường đến đó ngay.
Nhà cũ của Tiết gia nằm ở Khai Phong – Hà Nam. Ngày nay, đa số người Tiết gia đã không còn ở ngôi nhà cũ đó nữa nhưng vẫn còn một vài người được cắt cử ở lại để trông coi, đồng thời nhà cũ của Tiết gia vẫn còn nhiều bùa chú do tổ tiên truyền lại nhằm mục đích bảo vệ báu vật gia truyền của Tiết gia.
Tiết Phong nói dối với người của Tiết gia rằng anh ấy muốn tìm một vài quyển sách pháp thuật của Tiết gia để luyện tập, cho nên cần đến ngôi nhà cũ kia để tìm. Người của Tiết gia không hề biết chuyện xảy ra với hồn phách của Tiết Xán, vì vậy họ không nghi ngờ lời nói của Tiết Phong. Người của Tiết gia nhanh chóng sắp xếp chuyến bay cho Tiết Phong đến Hà Nam, còn lại đám người chúng tôi cũng ngồi máy bay tư nhân của Hạ gia đến đó họp mặt cùng Tiết Phong.
Vừa đến Hà Nam, Tiết Phong liền dẫn chúng tôi đến nhà cũ của Tiết gia. | Khi trông thấy nhà cũ của Tiết gia, lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác bùi ngùi khó tả.
Chín trăm năm trước, tôi đã từng dùng thân phận của Tiết Vô Song và Ninh Uyển Uyển đến Tiết gia. Khi đó nơi Tiết gia ở là trung tâm của sự phồn hoa đô hội, bốn bề nhộn nhịp. Ấy thế mà, hiện tại nơi đây đã trở nên hoang vu, vắng vẻ vô cùng.
Mấy chục năm trước, Tiết gia đã mua lại toàn bộ mảnh đất này nên nhà cũ của Tiết gia được bảo tồn khá tốt. Thứ mà chúng tôi nhìn và thấy chính là một ngôi nhà cổ kính mang đậm dấu ấn lịch sử. Nơi đây cũng giống như nhà cũ của Ninh gia và Hạ gia, đều lưu lại vết tích bị tàn phá bởi năm tháng vô tình.
Bởi vì chúng tôi là những vị khách không được mời đến nên chỉ có thể bí mật lẻn vào từ rừng cây phía sau nhà cũ của Tiết gia. Duy chỉ có một mình Tiết Phong mới có thể công khai bước vào từ cổng chính.
Chúng tôi thi triển thuật ẩn thân rồi nhanh 4 chóng tiến vào khu rừng phía sau nhà Tiết gia. Xuyên qua rừng cây rậm rạp, cuối cùng chúng. tôi cũng thấy bóng dáng một ngôi nhà cũ kĩ.
“Mọi người ở đây chờ, tôi đi trước xem xét tình hình.” Hạ Lẫm buông một câu rồi lập tức biến mất ở khu rừng cây trước mặt.
Tôi và Tiết Xán cùng nấp trong một bụi cây thấp và lắng lặng quan sát tình hình ở phía sau trước. Thời gian lặng lẽ trôi qua, vốn dĩ tôi chỉ yên tĩnh trốn trong bụi cây và chờ đợi Hạ Lẫm quay lại. Tuy nhiên trong lúc lơ đãng nhìn về phía trước, tôi thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sao có thể? Khu rừng này trông giống như… “Sao vậy?”
Tôi chưa kịp định thần lại đã nghe thấy tiếng nói non nớt của Tiết Xán vang lên bên tai.
Giọng nói của Tiết Xán đã kéo tôi về thực tại, lúc này tôi mới để ý đến ánh mắt sáng quắc của anh đang nhìn mình.
Mặc dù thân thể của Tiết Xán hiện giờ đang là một đứa bé, quỷ khí cũng yếu đi nhưng sự nhạy bén của anh vẫn còn đó. Trong khoảnh khắc vừa rồi anh đã nhận ra sự khác thường của tôi. “Không có gì!” Tôi vội vàng nói.
“An Tố, dạo gần đây anh thấy em rất lạ.” Đôi lông mày nhỏ xinh của Tiết Xán nhíu lại. “Có phải em đang giấu anh chuyện gì đúng không?”.
“Em nào có chuyện gì giấu anh đâu!” Tôi vội giải thích nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi kì lạ.
Điều khiến tôi kinh ngạc chính là cảnh vật của khu rừng cây trước mắt.
Từ sau khi tôi bắt đầu tu luyện huyền thuật, các giác quan của tôi đã trở nên cực kì nhạy bén. Lúc bấy giờ tôi bất chợt nhớ ra, hình như tôi đã nhìn thấy khu rừng cây phía trước này rồi.
Không sai! Tôi đã từng nhìn thấy khu rừng này trong…tương lai.
Còn nhớ khi tôi xuyên không trở về hiện đại, bởi vì sự nhiễu loạn của thời gian mà Lưu Quang Lô đã đưa tôi đến tương lai. Khi ấy, tôi đã trông thấy khu rừng cây này. Đây cũng chính là nơi mà người đàn ông kia bị lửa thiêu chết.
Tôi biết chuyện này nghe qua có vẻ hoang đường, bởi lẽ mọi người đều nghĩ các khu rừng trên thế giới đều có dáng vẻ gần như nhau, chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều. Nhưng tôi vẫn cho rằng, vốn dĩ mỗi khu rừng đều là một hệ sinh thái mang nét đặc trưng riêng, dù là thảm thực vật cũng sẽ có hình thái khác biệt. Bởi thế, tôi có thể khẳng định khu rừng trước mặt tôi lúc này chính là khu rừng mà tôi đã thấy cùng với người đàn ông bị lửa thiêu chết trong tương lai.
Phát hiện này khiến tôi thật sự ngạc nhiên và sợ hãi.
Lưu Quang Lô đưa tôi xuyên không đến tương lai của một năm sau. Nếu vị trí mà tôi nhìn thấy người đàn ông bị lửa thiêu chết chính xác là khu rừng này, vậy điều đó làm dấy lên một nghi vấn, có phải người đàn ông kia có quan hệ gì với Tiết gia?
– Tôi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện tôi xuyên không đến tương lai và gặp người đàn ông kia dường như không phải một sự trùng hợp, mà có khi là một điềm báo sâu xa nào đó.
Trong lúc tôi đang miên man chìm trong suy nghĩ của riêng mình, tôi đột nhiên cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay. Tôi giật mình cúi xuống nhìn mới phát hiện bàn tay nhỏ
bé của Tiết Xán đang nắm lấy tay tôi và anh đang ngẩng đầu nhìn tôi.
Lúc bấy giờ hai chúng tôi tay chạm tay, da thịt Tiết Xán vẫn lạnh bằng như cũ nhưng có vẻ mềm mại hơn trước, mềm mại chẳng khác gì một cái bánh ngọt nhỏ.
“An Tố!” Tiết Xán khẽ gọi, giọng nói tuy non nớt nhưng vẫn có phần nghiêm nghị của người trưởng thành.
“Anh biết, bây giờ em cảm thấy anh biến thành bộ dáng nhỏ bé thế này sẽ rất khó thay em chia sẻ điều gì. Nhưng anh hi vọng em hiểu rõ, dù có thế nào anh cũng không muốn trở thành gánh nặng của em.” Tôi sững sờ khi nghe Tiết Xán nói thế.Tôi cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ nhưng lại toát lên thần thái mạnh mẽ của Tiết Xán. Tôi bỗng ngộ ra một điều, biểu cảm vừa rồi của tôi có lẽ đã vô tình khiến anh ấy bị tổn thương.
Tôi lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tiết Xán: “Tiết Xán, anh đừng nghĩ nhiều. Không bao lâu nữa anh sẽ khôi phục lại hình dáng ban đầu thôi.”
Tiết Xán không nói gì nữa mà chỉ xoay đầu nhìn về phía bên ngoài lùm cây.
Tôi nhìn theo Tiết Xán liền thấy Hạ Lẫm đã quay trở lại. A
“Sao rồi?” Tôi hỏi ngay.
“Tiết Phong đã sắp xếp ổn thỏa. Bây giờ chúng ta có thể vào đó rồi.”
Hạ Lẫm vừa dứt lời, cả ba chúng tôi cùng niệm thuật ẩn thân và tiến vào ngôi nhà cũ của Tiết gia.
Khi chúng tôi vừa bước vào ngôi nhà cũ đã trông thấy Tiết Phong đang đứng đợi ở cửa sau.
“Các người đến rồi!” Tiết Phong vừa nhìn thấy chúng tôi liền nhanh chóng phân công theo kế hoạch.
“Tôi đã thăm dò được vị trí của đỉnh Thần Nông. May mắn là bên trong đề phòng không quá cẩn mật. Bởi vì huyền học ở Tiết gia đã sớm thất truyền, những người trông coi ở đây đều không có hiểu biết gì nên bọn họ chỉ biết giữ vàng bạc và trang sức. Còn lại những báu vật huyền học có vẻ ngoài không mấy quý giá như đỉnh Thần Nông đều bị quăng vào nhà kho. Bây giờ tôi sẽ đi giữ chân bọn họ để cho các người tiến hành động.” Sau khi Tiết Phong nói cho chúng tôi biết chỗ cất giữ đỉnh Thần Nông xong liền lập tức rời đi. Hạ Lẫm thấy vậy mới lên tiếng đề nghị: “Bây giờ nếu đi nhiều người sẽ dễ dàng bị phát hiện. Hãy để một mình tôi đi lấy đỉnh Thần Nông, hai người cứ chờ tôi ở ngoài đi.”
Tôi biết đây là cách sắp xếp tốt nhất nên gật đầu đồng ý. Ngay lập tức, Hạ Lẫm vọt thẳng vào bên trong nhà, còn tôi và Tiết Xán cùng nhau tiếp tục quay lại bụi cây tạm lánh mặt.. Thật không ngờ ngay khi hai chúng tôi vừa nấp vào lùm cây, Tiết Xán bỗng kêu lên một cách đau đớn.