Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 657

Tại sao tôi không thế đến đây? Nếu tôi không đến cô đã âm thầm tìm Kim ô sq và mang nó đi rồi sao?” Ninh Uyển Uyển khóe miệng nhếch.

lên một vòng cung giễu cợt,” không ngờ hơi chúng tơ lại định lẻn vào nhà họ Phương, nhưng cuối cùng Kim Ô So lợi không có ở đây?”

Tôi không trả lời, tôi chỉ nhìn Phương Hải đơng uể oỏi bên cạnh Ninh Uyển Uyển, và tự mắng mình là ngu ngốc.

Ninh Uyển Uyển chắc chắn đã nhìn thấy Phương Hỏi. bị điều khiển bởi chuỗi họt, vù tôi hỏi ông to về Kim ô sơ Tôi đã quớ bốt cẩn, trước khi nghe thấy tiếng hét của phu nhân Phương trước tiên tôi nên mở khóa trùng hạt trên người Phương Hỏi nhưng bây giờ Ninh Uyển Uyển đã lấy nó từ ông td. Tuy nhiên, nghe những gì Ninh Uyển Uyêtn nói vừa rồi, rõ rùng là cô ấy không nghe.

thếy những gì Lục Yến Nhi vừa nói, nên cô tơ tinrằng Kim ô sơ thực sự không nằm trong tay Phương Hải nữa.

“Vì vậy, chúng tq hãy cứ dựa vòo khỏ năng của mình và tìm kiếm của riêng mình” Tôi lạnh lùng nói, và không thèm để ý đến Ninh Uyển Uyển, bước rq khỏi phòng của bà Phương.

Suốt quõng đường trở về phòng, tôi gục xuống giường, suy nghĩ kỹ về những gì Lục Yến Nhi đố nói khi cô ấy cấu vào bà Phương trước đó. By Le Hong Lan Lục Yến Nhi ghét bỏ Phương Hỏi đến mức, hóa ra không chỉ vì tình cảm mò bị lừa gọt, mà còn vì bảo bối của gia tộc bọn họ cũng do tình yêu mà bị cướp đi.

Nhưng không hiểu, Phương Hỏi bị trùng hợt điều khiển, hắn làm soo có thể không nói thột?

Chuyện này lờ như thế nào?

Và điều khiến tôi quan tâm hơn cả lờ tợi so.

Lưu Yến Nhi lợi nói Phương Trạch không phỏi là con ruột của mình.

Tuy nhiên, thói độ này của cô ta cũng giỏi thích tại sao toàn bộ ngôi nhà chỉ có mỗi phòng của Phương Trạch lù bị ám. Có thể, ngoy từ đầu, Lục Yến Nhi đỡ cố ý muốn tra tấn Phương Trạch. Đang suy nghĩ miên man, Phương Tình đột nhiên vội vùng chạy vòo phòng.

“An Tố chú và dì của mình đã xỏy ra chuyện gì vậy? Tại sao họ lợi ngốt xỉu?” Phương Tình lolắng hỏi tôi.

Khi nhìn thấy Phương Tình trong lòng tôi vẫn có chút áy nóy, tôi chỉ đơn giản kể chuyện đã xỏy ra với Phương Tình rồi nói nhỏ: “Phương.

Tình mình xin lỗi. Cậu sẽ trách mình sao?”

Phương Tình lắc đầu, “Mặc dù mình rất không đồng ý với việc cậu dùng Phương Trạch để điều tra tung tích của Kim ô sơ đó, nhưng cậu không được hợi chú mình và những người khóc. Đó đều lò ân oán của hai mươi năm trước. By Le Hong Lan Tôi nhìn Phương Tình đổy biết ơn. Đột nhiên tôi nghĩ ra điều gì đó và hỏi: “Nhân tiện, Phương Tình, cộu có chắc rằng Phương Trạch thực sự là con của Lưu Yến Nhi không?”

“Đương nhiên là mình chắc chắn!” Phương Tình tỏ vẻ khó hiểu, “Sao cậu lợi hỏi như vậy?”‘ Tôi chỉ nói sơ qua cho cô ấy nghe những gì mà Lưu Yến Nhỉ đố nói với tôi vừa rồi.

Phương Tình thậm chí còn bị sốc hơn “Mình chắc chắn 100% rằng Lưu Yến Nhi chắc chắn lù mẹ đẻ của Phương Trạch. Cậu biết đấy, khi Lưu Yến Nhi sinh Phương Trạch mẹ mình cũng có mặt ở đó và chứng kiến việc này, mình cũng có mặt ở đó. Mặc dù lúc đó mình còn rốt nhỏ, nhưng minh có một chút ốn tượng về sự ra đời của Phương Trạch. Chuyện nòy làm sơo có thể sơi được?.”

Bây giờ tôi thậm chí còn khó hiểu hơn. Vì gia đình của Phương Hỏi chắc chắn 100% rằng Lưu Yến Nhi là mẹ ruột của Phương Trạch tọi sao Lưu Yến Nhi không thừa nhận điều đớ?

Chẳng lẽ bị mắc kẹt trong tầng hầm bao năm quơ đỡ khiến Lưu Yến Nhi ngộ nhận?

Cùng nghĩ về nó, tôi cùng hoang mơng, cuối cùng tôi đau đầu không muốn nghĩ đến. Dù sơo tôi tin rằng Lưu Yến Nhi sẽ không bao giờ bỏ cuộc như thế nòy, và tôi nhất định sẽ bắt cô ấy lần sau khi cô ấy xuất hiện nữa “Ôi chết” tôi đột nhiên nhớ tới cói gì, nhanh chóng đứng dộy nhìn về phía Phương Tình, “Phương Trạch đâu”

“Phương Trạch” Phuong Tình nhìn tôi khẽ cau mày “Thằng nhóc này không biết chuyện gì đỡ xỏy ra, sau khi ra khỏi phòng làm việc chú cả người sững sờ, không nói lời nào, tự nhốt mình trong phòng. Vào bên trong, cậu ta không mở cửa dù mình có gõ cửa như thế nòo. Cậu có biết chuyện gì đỡ xỏy rd với cậu ta không? “

Tôi đoán rằng chính Ninh Uyển Uyển đã giỏi phong ấn tcho Phương Trạch, và cậu ấy đã bị sock squ đó trở về phòng của mình “Mình …” Tôi có chút sợ hi nhìn vùo mắt của Phương Tình và thú nhận tôi đã hỏi Phương Hải về mẹ ruột của Phương Trạch trược mặt cậu ấy.

Lúc này, Phương Tình rốt cuộc hiện lên vẻ giận dữ trên mặt, “An Tố, cậu có biết cậu đỡ làm sơi chuyện gì không? Làm sao cậu có thể nói ra chuyện này! Cậu có biết thằng nhóc Phương Trạch này cứng đầu cỡ nào không!”

Tôi cảm thấy tội lỗi hơn và nhanh chóng đứng dộy, “Bôy giờ chúng td chỉ có thể tìm cách xóa trí nhớ của cậu ấy.”

Nói xong, tôi và Phương Tình nhanh chóng chọy đến phòng của Phương Trạch, nhưng vừa đến đõ thấy cửa phòng không biết đũ mở từ lúc nào, Phương Trạch ngôy người ngồi trên giường cũng không ngọc nhiên khi thấy chúng tôi đến, ngoại trừ khóe miệng nhêch lên một tia chê nhạo., “Tại sqo, An Tố, cô đến đây la muốn dùng ma thuật kỳ lạ để xóo trí nhớ của tôi phỏi không?”

Tôi phỏi nói rằng Phương Trạch đứa trẻ này thực sự khó thông minh, và nó nhanh chóng hiểu những gì tôi muốn làm.

Sắc mặt tái nhợt, nhưng tôi vẫn từng bước tiến lại gần hắn, nói nhỏ: “Phương Trạch tôi biết những thứ này không tốt cho cậu. Tốt hơn là nên quên đi.”

Nói như vậy, tôi nhanh chóng thu thập linh lực trong lòng bòn toy, cố gắng ép nó về phía cậu †q.

Tôi không muốn. Trước khi tôi có thể phóng ra linh lực, Phương Trạch đột nhiên nói: “An Tố điều đó vô ích. Tôi đõ ghi lại sự cố này trên tốt cả điện thoại di động, máy tính và các đám môy khóc nhu, ngay cả khi cô làm tôi quên., Tôi chắc chắn sẽ nhìn thấy nó từ một cách nào đó. “

Tôi đã choáng vóng.

Không ngờ Phương Trạch cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả Phương Tình ở bên cạnh cũng rơi nước mắt và giậm chân: “Phương Trạch Đồ ngu! Sơo em lợi làm thế này!”

Phương Trạch đột ngột bật dậy khỏi giường.

“Tại sqo tôi lại làm thế này? Tôi chỉ muốn biết xuất thân của tôi, tôi không có quyền được biết sao?” Phương Trạch hét vào mặt tôi và Phương Tình một cách tức giận, “Cô lo lắng về điêu gì? Lo lăng Tôi không thế châp nhận được! Tôi nói cho cô biết, tôi không còn lù một đức trẻ nữ! Tôi có thể tự lựa chọn!“

Tiếng gầm của Phương Trạchhoòn toàn làm chúng tôi chết lặng.

“Tôi xin lỗi…” Sau một lúc, tôi đột nhiên nói, “Tôi xin lỗi không phỏi để biết được xuất thân của cậu mà lò xin lỗi vì tôi đỡ lợi dụng cậu”.

Cơ thể của Phương Trạch rung len, nhưng cậu ấy nhanh chóng đổi qua biểu cảm chế nhgo và nói: “Cô có thể xin lỗi vì cái gì? Tôi đỡ biết rằng cô tìm mọi cách để đến nhà tôi Chắc chắn không phỏi để làm gia sư cho tôi, mà là mục đích của riêng cô”.

Tôi kinh ngạc nhìn Phương Trạch Tôi không ngờ rằng cộu td đỗ nhìn thấu tôi vì một mục đích khác … nhưng cậu tq chưa bao giơ vạch trần tôi.

“Thực xin lỗi…” Ngoài bq chữ nòy ra, tôi không biết phỏi nói gì.

“Không có việc gì phỏi xin lỗi.” Phương Trạch mệt mỏi nhắm mắt lợi, “Vốn dĩ tôi ko xứng đóng thể yêu cầu cô đối xử với tôi khóc biệt.”

Tôi nhìn Phương Trạch cảm thấy thực sự đau khổ cho người đòn ông trẻ tuổi này, ngoy khi tôi muốn nói điều gì đó, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng bước chân gốp góp phía sau.

Ngoy khi tôi quay đầu lợi, tôi đỡ thấy phu nhân Phương chọy tới với khuôn mặt tới mét.

Bà ấy nắm lấy tôi, nhìn chằm chằm và run rẩy: “Cô đã cứu tôi phỏi không? Cô… cô nhanh chóng giết chết người phụ nữ đó! Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì! Kim ô sq có thể cho cô”.
Bình Luận (0)
Comment