Tôi sửng sốt: “Anh ta? Em nói ai?”
Nguyệt Nguyệt cần cái môi, đáp: “Anh ta tiếp cận chị chỉ để lấy máu của chị. Vì vậy, chị nhất định phải cẩn thận anh ta.”
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Những lời của Nguyệt Nguyệt lúc này giống hệt với lời nhắc nhở của di Hoàng lúc trước.
“Em đang nói ai vậy?” Tôi kéo cô ấy lại và bật thốt.
“Anh ta là…” Nguyệt Nguyệt vừa định nói, giọng của Tiết Xuân đã vang lên từ ngoài cửa.
“An Tố, bọn em vẽ xong chưa?”
Nguyệt Nguyệt bỗng tái mặt, vội vàng đứng dậy mim cười đáp lại bên ngoài: “Xong rồi, các anh mau vào xem thử xem.”
Tiết Xán bọn họ nhanh chóng đi vào,
Cái tên Tiết Phong vừa thấy tạo hình quê mùa của tôi là cười đến nỗi người nghiêng ngựa đó.
Mặc dù Tiết Xán không khoa trương như vậy, nhưng khỏe miệng của hắn cũng có hơi nhếch lên.
Tôi lườm họ, nhưng tôi không mắng ho trạng Tôi còn đang nghĩ về những gì Nguyệt Nguyệt vừa nói,
Rốt cuộc cô ấy đang nói ai? Có phải là người giống như di Hoàng đã nói trước đây không?
Tôi thắc mắc nhìn Nguyệt Nguyệt và muốn nhìn ra được gì đó từ trên mặt của cô ấy, nhưng cố dường như rất kiêng kị Tiết Xuân bọn họ. Họ vừa bước vào, cô ấy đã lùi đi thật xa, rồi im lặng lắc đầu.
Lòng tôi nặng trĩu.
Trông Nguyệt Nguyệt kiêng kị như thế, lẽ nào kẻ mà cô ấy bảo tôi phải cẩn thận đang ở trong đám người này?
Tôi giật mình và không dám nghĩ về điều đó. Sau bữa tối, Nguyệt Nguyệt đưa tôi đến chân núi Hồng Diệp.
Thân phận hiện tại của tôi là một cô gái nghèo nàn ở tỉnh bên cạnh vừa bị bọn buôn người bản đến đây, được cụ Mạc cứu về và không có bản lĩnh gì, chỉ có thế đến nhà họ Chung làm người giúp việc.
Giống như Tiết Xản đã nói hôm qua, linh hồn của hắn trốn xong vòng ngọc và đến nhà họ Chung cùng tôi.
Mặc dù lần trước đã đi ngang qua nhà họ Chung nhưng không đi gần. Bây giờ tôi đến trước cửa nhà họ Chung mới phát hiện, tuy nhà họ không tráng lệ như nhà họ Ninh nhưng cũng khá là khí thể,
Cả tòa nhà cũng được bảo tồn tử thời xa xưa, đúng chuẩn phong cách Bắc Tổng, hai từ “Chung Trạch” đầy mạnh mẽ cứng cáp trên biển cửa to đùng, để lộ hơi thở đậm mùi lịch sử.
Nguyệt Nguyệt dẫn tôi đến trước biển cửa rồi gõ cửa. Một lát sau, một người phụ nữ trung niên béo phì mở cửa và cảnh giác thò đầu ra,
“Thím Quế, đây là người giúp việc mới đến.” Nguyệt Nguyệt cao giọng nói rồi đấy tôi tới trước mặt thím ta.
Thím Quế trông giống một phụ nữ nông thôn bình thường, nhưng trong mất toát ra sự khôn khéo, thím ta nhìn tôi từ trên xuống dưới làm tôi hơi chột dạ.
Tôi chỉ có thể cúi đầu và ra vẻ khủm núm, rụt rè nói: “Chào thím Quế a.”
“Cô tên gì?”
“Cháu tên A Hồng.” Tôi nhỏ giọng trả lời một cái tên quê mùa tột cùng.
Chim Quế nhìn tôi một lúc, đến khi tôi ửa cả mồ hội lưng, thím ta mới đáp: “Vào đi.”
Tôi âm thầm thở dài một hơi, liếc mát ra hiệu cho Nguyệt Nguyệt rồi nhanh chóng đi theo thim Quế.
Bên trong nhà họ Chung cũng theo phong cách cổ xưa, nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy vài món đồ điện, tôi cũng nghi ngờ liệu mình có xuyên qua không.
Tôi đi theo thím Quế qua sánh trước vãng vẻ và tháng đến sân sau, quẹo vài khúc cua, thím ta mới đưa tôi đến trước một căn phòng nhỏ,
“Cô hãy ngủ ở đây, ngày mai bắt đầu làm việc.” Thím ta không cảm xúc nói.
“Vâng, thưa thím Quế.” Tôi đáp: “Không biết cháu cần làm gì ạ?”
Đây là điều tôi luôn lo lắng.
Việc người nhà họ Chung đặc biệt tìm cô gái có bát tự thuần am làm người giúp việc, nhìn thể nào cũng thấy không phải công việc bình thường.
Thím Quế lạnh lùng liếc tôi: “Chăm sóc cho đại tiểu thư.”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời tôi cảm thấy kì quái, chăm sóc cho đại tiểu thư thì cần gì phải tìm cô gái có bát tự thuần âm nhỉ?
Thím Quế phớt lờ tôi và bước ra khỏi phòng.
Ban đêm, tôi ở trong phòng để nghỉ ngơi, còn linh hồn của Tiết Xán thì đi thām dò khắp nhà họ Chung,
Tôi núp trong chân đợi Tiết Xuân và không thể nào ngủ được, chỉ không ngừng suy nghĩ lung tung. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chợt nghĩ đến Chung Tuyết.
Tôi nhớ Tiết Xán từng nói, Chung Tuyết được người nhà dùng Hương Chiêu Hồn triệu hồi hồn phách, nói các khác, hồn phách của cô ta đang ở trong Chung trạch?
Tôi chỉ cảm thấy rùng mình, cầu nguyện dù thế nào cũng đừng gặp phải cô ta.
Ngay khi tôi mơ màng sấp ngủ thiếp đi, Tiết Xán trở về.
“Sao rồi?” Tôi bò dậy khỏi chăn và khẽ hỏi.
“Tôi đã nghe cuộc thảo luận của người nhà họ Chung, đúng là họ sẽ đi kiểm tra định kỳ nhà cũ nhà họ Ninh.” Tiết Xin nói: “Nhưng họ hành động rất cấn thận, e là cần thêm mấy ngày nữa để nghe ngóng.”
Tôi gật đầu: “Không sao, chúng ta sẽ ở lại nhà họ Chung thêm vài ngày nữa.”
Tiết Xản gật đầu rồi chui vào chăn ôm lấy tôi, đồng thời tay cũng không thành thật sờ soạng người tôi.
“Đừng có sở lung tung!” Tôi tức giận né tránh: “Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng làm chuyện này hả?”
Tiết Xản không trả lời mà chỉ mở to đôi mắt đen bóng nhìn tôi một hồi, rồi đột nhiên rút tay ra.
Khi tôi đang ngạc nhiên vì sao hôm nay hắn lại nghe lời như thế, tôi bỗng nghe hắn nói sâu xa: “Với vẻ ngoài của em bây giờ, tôi thực sự không ăn võ nối.”
Tôi ngần ra một lúc mới nhận ra bây giờ mình đang trong bộ dạng của “cô thôn nữ A Hồng”.
Đậu mè!
Thế mà lại ghét bỏ tôi
Tôi tức giận trở minh.
Nhưng Tiết Sản lại sở lên người tôi.
“Nương tử sao thế?” Hắn vùi vào cố tôi và thối hơi vào tai tôi: “Phu quân không chạm vào nàng nên nàng không vui vậy ư?”
Tôi giận đến nỗi trợn trăng mát, một câu cũng không muốn nói với con quỷ này.
Trùm đầu, đi ngủ!
Sáng hôm sau, tôi vừa thức dậy đã bị thím Quế dẫn tới đại sảnh để gặp gia chủ nhà họ Chung. “Ông chủ, bà chủ, người hầu mới đã đến.” Thím Quế kinh cần nói.
Một đôi vợ chồng già đang ngồi trong đại sảnh, trông khá nghiêm túc, nhìn kỹ thì thấy mặt mày hơi giống Chung Tuyết.
Tôi thầm sợ hãi, Chung Tuyết là con của hai người họ mà? Vậy đại tiểu thư mà tôi phải hầu hạ là chị em của Chung Tuyết chứ gì nữa?
“Ừ.” Ông chủ nhà họ Chung lên tiếng rồi cầm lấy một bì thư trên bàn, thím Quế lập tức nhận lấy và nhét vào tay tôi.
Ban đầu tôi tưởng họ cho tôi tiền, nhưng sau khi nhìn thấy tờ giấy đóng dấu mộc bên trong, tôi không khỏi ngày người.
Trên tờ giấy đỏ được viết các quy định mà tôi phải tuân thủ.
“Một, mỗi ngày phải hầu hạ đại tiểu thư ăn cơm đúng giờ.”
“Hai, giúp đại tiếu thư tâm rửa và thay quần áo mỗi sáng và tối.”
“Ba, đọc sách cho đại tiểu thư vào mỗi buổi chiều.”
Hơn mười quy định mà tôi nhất định phải tuân thủ được viết lít nhít trên tờ giấy này.
Tôi càng đọc càng khiếp sợ.
Cháng lẽ đại tiểu thư mà tôi phải chăm sóc là một đứa trẻ sơ sinh ư? Vì sao ăn uống ngủ nghỉ đều cần tôi châm sóc?
“Cô đã rõ chưa?” Lúc này, bà chủ nhà họ Chung
lạnh lùng lên tiếng, điệu bộ như nhìn xuống từ trên cao.
“Tôi rõ rồi.” Tôi đè nén sự nghi ngờ, kéo kéo khóe miệng như một con chim cút.
“Vậy thì tốt.” Bà chủ Chung nói: “Thím Quế, thím đưa đại tiểu thư tới đi.”
Cuối cùng tôi cũng sắp gặp được người mình cần hầu hạ, tôi không khỏi có thêm tinh thần.
Thím Quế gật đầu và đi ra phía sau tấm bình phong. Một lát sau, thím ta thận trọng bể một cái tã bọc bước ra.
Tôi ngạc nhiên.
Đại tiểu thư là một đứa trẻ sơ sinh thật ư?
Tôi thấy là lạ, nhưng khi thím Quế bế tã bọc đó tới trước mặt tôi và tôi nhìn thấy thứ bên trong nó, tôi không thể không giật mình.
Đây… làm sao đây có thể là đại tiểu thư của nhà họ Chung?