Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 23

Xe rẽ vào một con đường nhỏ, dừng tại bãi đỗ xe bên ngoài studio.

Khu vực này tập trung rất nhiều studio, chỗ lớn dùng để quay show, chỗ nhỏ thì chuyên chụp hình đủ thể loại.

Vừa bước vào, Mạch Duyệt đã có người đến bắt chuyện, Xuân Hòa được dẫn đi trang điểm.

Một tiếng sau, cô thay đồ xong, các người mẫu khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Buổi chụp bắt đầu với bảy tám người mẫu cùng nhau tạo dáng. Ban đầu, Xuân Hòa đứng ở mép ngoài, lát sau được chuyển vào vị trí trung tâm.

“Được rồi, động tác này đẹp! Ánh mắt nhìn ra xa một chút… đúng rồi! Giữ nguyên… xong!”

Nhiếp ảnh gia đắm chìm trong tác phẩm của mình. Anh ta đặc biệt thích chụp Xuân Hòa, nhất là đôi mắt của cô, như thể sinh ra để dành cho ống kính.

“Đẹp chỗ nào?”

Một giọng nữ bỗng vang lên, phá vỡ bầu không khí hài hòa trong studio.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Một người phụ nữ khoác bộ vest trắng bước đến, đeo kính râm, trang điểm tỉ mỉ.

Cô ta dừng bên cạnh nhiếp ảnh gia, tháo kính xuống, khoanh tay trước ngực, gọng kính vẫn kẹp hờ giữa những ngón tay. Đôi môi hơi mấp máy, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi chẳng thấy ai trong đây chụp được tấm nào ra hồn cả, đặc biệt là người đứng giữa.”

Cô ta nhìn thẳng vào Xuân Hòa, ánh mắt đầy ác ý.

“Vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm. Tư thế cứng đờ, ánh mắt vô hồn… Dựa vào đâu mà cô ta đứng ở trung tâm?”

Nhiếp ảnh gia kiên nhẫn giải thích: “Tổng biên tập Lục, cô ấy chụp rất tốt, hơn nữa còn rất hợp với concept lần này.”

Người mẫu bên cạnh Xuân Hòa ghé sát lại, thì thầm: “Đó là tổng biên tập của [VV], Lục Nhược Doanh.”

Xuân Hòa chưa từng gặp, cũng không biết phong cách làm việc của cô ta ra sao.

Lục Nhược Doanh tranh luận với nhiếp ảnh gia suốt ba phút, cuối cùng lạnh mặt buông một câu:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

“Nếu dùng cô ta, thì đừng hòng xuất hiện trên tạp chí.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Xuân Hòa đứng từ xa, nhìn thấy Mạch Duyệt vội vã đuổi theo.

Mạch Duyệt cúi đầu, cố gắng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt rõ ràng mang theo sự bất an.

Xuân Hòa khẽ thở dài, cuối cùng cũng bước ra khỏi ánh đèn, nắm lấy cổ tay Mạch Duyệt, nhẹ giọng nói:

“Không chụp nữa, đi thôi.”

“Đừng bốc đồng, quay lại đi.” Mạch Duyệt nháy mắt ra hiệu cho cô, nhưng Xuân Hòa không có ý định thỏa hiệp.

Lục Nhược Doanh không ngờ cô người mẫu nhỏ này lại cứng đầu đến thế.

Cô ta cười khẩy, giọng điệu đầy châm chọc:

“Cũng có cá tính đấy.”

“Nếu muốn tiếp tục chụp, xin lỗi tôi đi.”

Xuân Hòa dừng bước, chậm rãi quay đầu lại:

“Tôi quen cô sao?”

Lục Nhược Doanh nhíu mày: “Cô chọc giận tôi rồi.”

Xuân Hòa nhướng mày, giọng điệu dửng dưng:

“Tổng biên tập Lục đang gây sự đấy à? Trước hôm nay tôi còn chẳng biết cô là ai.”

Bình Luận (0)
Comment