Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 34

Mẹ cô từng là một thợ làm bánh chuyên nghiệp, thậm chí thành phẩm của bà còn đoạt nhiều giải thưởng.

Chẳng qua, từ khi về nước, đã lâu lắm rồi bà không làm nữa.

Xuân Hòa nhanh chóng trộn bột, nhào bột kỹ càng. Toàn bộ đều làm thủ công, hơi tốn thời gian nhưng cô rất kiên nhẫn.

Sau khi cho cốt bánh vào lò nướng và hẹn giờ, cô bắt đầu đánh kem, sơ chế trái cây.

Dịch Thương Bắc vẫn chưa ra khỏi phòng sách, cô cũng không tiện đi lung tung trong nhà người ta.

Xuân Hòa rót một ly nước, yên lặng ngồi xuống bàn ăn.

Không gian yên tĩnh khiến cô dần thả lỏng thần kinh căng thẳng.

Hơn nữa, tối qua cô thức cả đêm không ngủ. Kết quả, chẳng mấy chốc cô đã gục xuống bàn, ngủ quên lúc nào không hay.

Hiếm khi Dịch Thương Bắc nhận được điện thoại từ bố mẹ.

Họ luôn bận rộn, thường xuyên đi du lịch dài ngày, mở triển lãm tranh khắp nơi.

Không ngờ hôm nay lại rảnh rỗi quan tâm đến con trai.

Hai bên nói chuyện một lúc, đến khi anh cúp máy bước ra khỏi phòng sách, thứ đầu tiên anh ngửi thấy—

Là mùi khét.

Đến gần mới phát hiện lò nướng bốc khói, Dịch Thương Bắc lập tức chạy tới rút điện, sau đó quay người đi về phía Xuân Hòa.

Thấy cô đang ngủ say, anh không chút do dự bế cô lên.

Xuân Hòa bị đánh thức bởi cảm giác bỗng nhiên rời khỏi mặt đất.

Vừa mở mắt ra, trước mắt đã là gương mặt điển trai của Dịch Thương Bắc.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, mùi khét đã xộc vào mũi. Cô giãy giụa muốn xuống:

“Bánh kem! Bánh kem của tôi chắc hỏng rồi!”

Dịch Thương Bắc bế cô đến sofa phòng khách, nhẹ nhàng đặt xuống rồi nghiêng người nhìn cô:

“Biết hỏng rồi thì còn nhìn làm gì nữa? Để tôi đi xem.”

Anh vừa định đứng dậy, Xuân Hòa đã vội giữ c.h.ặ.t t.a.y anh:

“Anh cũng đừng đi... nhỡ phát nổ thì sao?”

Cô không nhận ra, khoảng cách giữa hai người lúc này gần đến mức nào.

Hơi thở quấn quýt, không khí bỗng chốc lắng lại.

Giờ phút này, điều duy nhất cô quan tâm chính là sự an toàn của Dịch Thương Bắc.

“Được, vậy không xem nữa.” Anh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Ánh mắt giao nhau, không gian dường như đông cứng lại. Một thứ cảm xúc vô hình chậm rãi lan tỏa trong không khí.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, vừa ấm áp, vừa dịu dàng:

“Không ăn được bánh kem, có muốn thử bữa sáng tôi làm không?”

Xuân Hòa hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, buông tay ra rồi ngồi thẳng người.

Dịch Thương Bắc không hỏi lại, dường như đáp án đã quá rõ ràng.

Cùng nhau ăn sáng, chẳng phải chính là một lời mời sao?

Cô rất muốn gật đầu, nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế.

Cô không thể cứ thích một người mà chẳng suy nghĩ gì, càng không thể trao cho anh những thứ mà có lẽ anh chẳng hề thiếu.

Không ăn được bánh kem, giống như ám chỉ mối quan hệ giữa họ—một chiếc bánh thất bại.

Hai đường thẳng song song, dù có cố gắng thế nào, vẫn mãi là hai đường thẳng song song.

Bình Luận (0)
Comment